Phần 3
Vất vả lắm tôi mới thuê được một chiếc Kia Cerato 2016 để đi. Xe không phải không có mà tôi muốn làm gì thì cũng hoàn mỹ một chút… không nên để mất niềm vui vì một số ngoại cảnh ngoài tác động… vậy nên tôi cố thuê một chiếc thật sự tử tế để đi.
Tôi đi lấy xe và tất nhiên chi phí Vy nó lo, vì tôi không có tiền, hơi phũ nhưng là sự thật… mà cũng chỉ tại vì bởi nó là bạn thân tôi chứ nếu là người con gái khác tôi cũng không cho bỏ ra một đồng nào.
Bốn giờ sáng xe cộ và mua vài thứ linh tinh mới xong xui…
– Nhưng sao tao lại thấy nó nhạt nhạt.
Vừa chạy tới chân cầu Sài Gòn thì nó nói như thế làm tôi cũng cụt mẹ hết hứng.
– Thế thì về, đơn giản!
– Ừ thôi về đi. Bốn giờ tới đó sáu giờ, ơ cũng được ngắm Bình Minh rồi về.
– Vậy ngủ một lát đi.
– Ơ sao lại ngủ, tao nhớ là mày thích nhất đoạn đi đường mà…
– Tao không biết, lần này mày cứ ngủ đi, tao muốn im lặng một chút.
– Không! Kể tao nghe mày làm gì ba năm qua đi.
– Không có hứng.
– Có hứng chén tao không?
Tôi trợn ngược mắt nhìn nó, câu nói đó khiến tí nữa tôi lao luôn cả xe vào Suối Tiên và hãm hiếp nó ngay tại chỗ rồi…
Nhưng đó không phải là tôi, tôi không tầm thường như thế, tôi có thể chén cả nghìn em cũng được, nhưng không phải cách này. Không phải cách thỏa mãn cái tính dục của mình, tôi có chén thì ít ra cũng phải có chút gì đó thiên vị về tình cảm. Không có tình cảm, tôi không chén. Hai lần trước tôi chén hai em kia đều có lý do của nó, một lần là quan hệ xã giao và được khao. Một lần là điều đặc biệt.
Còn nó… mà thôi chắc chỉ là câu nói đùa…
– Thôi ngu rồi, đi đường Cát Lái nhanh hơn 30 phút không đi.
Tôi đánh lãng qua chuyện khác…
– Kệ đi.
– Mày thay đổi nhiều quá, bạo mồm hơn nhiều đấy.
Xoẹt!
Nó bật cái zippo màu bạc mồi điếu Esse và đưa lên môi.
– Gợi cảm đấy, tao thích nhìn phụ nữ hút thuốc.
– Chẳng ai giống mày, thích phụ nữ hút thuốc.
– Thích nhìn, không phải thích.
Tôi vừa chạy lại vừa cứ nhìn sang nó, một tay để bên cửa sổ gãy gãy điếu thuốc một tay cầm con Xmas ôm trọn vào bụng…
Nhìn nó gai góc và mạnh mẽ một cách kỳ lạ… không! Con người này thật sự tôi không quen, thú thật ba năm qua… à không bao năm qua bọn tôi vẫn giữ liên lạc, vẫn nói chuyện vẫn gọi cho nhau vào những dịp đặc biệt nên tôi vẫn cứ nghĩ nó là Vy thôi.
Không phải thế này, thời gian làm nó gai góc quá.
– À Thư.
– Im đi, đừng bao giờ nhắc lại một lần nữa.
Tôi chen ngang ngay khi nó vừa nói đến tên Thư.
– Còn thằng mặt lồn kia sao rồi…
– Mày không liên lạc với nó hả.
– Mày hâm hay sao, tao không rảnh.
– Tao cũng vậy…
Cứ mỗi lần nhắc đến Thư là tôi thật sự khó chịu với nó, tôi không muốn nó cứ như thế, cứ nhắc đến Thư trước mặt dù bất cứ lý do nào.
Đang chìm trong im lặng và suy tư thì tôi có phone!
Phone lúc 5h sáng???
Hơi e ngại tôi nhìn vào số trên màn hình lcd trên xe vì đang mở nhạc, nó tự kết nối cuộc gọi vào nên hiện lên luôn…
Tên anh VP hiện lên.
Tôi ngơ ngác nhìn sang nó.
– Ai vậy.
– Anh VP đó.
– Là ai?
– Người hôm mày gặp tao ở khách sạn.
– Thôi khỏi nghe đi.
– Khách vip của tao đó.
Nó xì một phát rồi mặc kệ tôi, thái độ đó tôi biết. Nó lại nhìn ra cửa sổ mồi điếu Esse mới, làn tóc nó cứ tung tăng nhảy múa bởi những làn gió luồn qua khe cửa khiến cả xe toàn mùi thơm của nó…
Tôi quên chỉnh chế độ loa thoại qua Phone, mà để luôn loa thoại qua Bluetooth trên xe, vì vậy đoạn nói chuyện tất nhiên nó không thể không nghe thấy…
– Em nghe anh.
– Đang ở đâu đó em.
– Em đang đi Vũng Tàu.
– Có gọi được bé Nhi không.
Tôi liếc sang bên nó, nó thờ ơ như không nghe thấy gì.
Tôi vỗ vai nó, muốn hỏi ý nó nên trả lời thế nào.
Nó lắc đầu!
– Giờ thì khó đó anh, anh đi cái giờ này chỉ có thông em thì được.
– Thông cái đầu mày, gọi cho anh thử xem.
– Mà sao lại là nó, thiếu gì người, cần em xếp không, ngon hơn nó nhiều. Nó già như trái cà mà đại ca thích gì ta.
– Không phải vấn đề đó, không có đi ngủ, anh muốn gặp cà phê hỏi vài vấn đề liên quan đến vụ của nó lần trước xem sao…
Tôi hơi giật mình, chợt nhớ ra câu ông Dương nói lần trước.
Tôi nhìn nó, nó trợn mắt nhìn ngược tôi như bất ngờ vì không biết tại sao anh VP biết…
Tôi thì không để ý hôm anh Dương nói lắm.
Giờ thì tôi mới ngờ ngợ ra.
Tôi trả lời.
– Anh, trước khi anh gặp nó anh gặp em trước, em cũng có chuyện muốn nói tí.
– Khi nào em về.
– Tối nay gặp bên quán cà phê sát khách sạn đi anh.
– Có gì nhắn zalo anh.
Rụp!
Âm thanh tắt cuộc gọi!
Tôi quay qua nhìn nó, sự tò mò tăng lên một cách đỉnh điểm.
– Nói nhanh đi trước khi tao ném mày xuống xe.
– Mày dám.
Tôi đạp thắng xe lết bánh một đoạn hằn vệt đen kéo vài mét. Mùi khét của cao su dội ngược vào cabin làm tôi vội kéo cửa kính xuống…
Tôi tấp xe vào lề.
Nó một tay vịn tay cầm trên cửa sổ một tay nắm dây khóa an toàn.
Nó trợn mắt nhìn tôi rồi quát lên.
– Thằng choooo, mày điên rồi.
– Ừ, bố mày đang điên đấy.
Giọt nước mắt trên mi nó lại rơi một lần nữa…