Phần 4: Tra Tấn Tinh Thần
“Này mày đoán xem con đĩ đó sẽ làm với thằng nhóc kia?”
Một nữ sinh trong băng nhóm quay sang hỏi người đứng cạnh cô ta.
“Sao tao biết hồ lồ con đĩ đó giấu cái gì, mày tò mò thì vô coi nó chăm sóc thằng nhóc đó đi là mày biết liền.”
Người được hỏi bất cần đời trả lời.
“Thôi tha cho tao, tao thà bị ba mẹ quất roi còn hơn đắc tội con đĩ đó.”
Người hỏi sợ hãi trả lời. Mặc dù trong nhóm không người nào ưa thích thủ lĩnh của bọn họ, và sẵn sàng đâm sau lưng nàng nếu có thể, nhưng ngoài mặt thì không ai dám làm trái ý nàng cả, vì ngoại trừ chỗ dựa vững chắc là tên bạn trai của nàng kia, thì bản thân nàng cũng vô cùng đáng sợ…
Quay trở lại với Quân, lúc này nó đang đứng như trời trồng, cúi gầm mặt sợ hãi, tay thì bấu chặt lại hình nắm đấm, lúc này nội tâm của nó đang diễn ra một trận tranh đấu. Một bên thì muốn vùng lên và thoát khỏi tay đám ác ma này, một bên thì muốn cam chịu cho qua nỗi nhục này rồi bỏ đi thật xa, và Quân không biết nên chọn như thế nào, nhưng bản tính yếu đuối của nó khiến nó chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh cho hết giờ ra chơi thôi.
“Sao thế? Cưng sợ chị rồi hả?” Một giọng êm dịu vang lên bên tai Quân, hơi thở nữ tính quyến rũ phà thẳng vào má nó khiến nó rung lên, xen vào nội tâm tranh đấu dữ dội của nó, làm nó có phần dịu lại…
Nhưng nó vẫn không nói gì, vẫn cứ đứng im ấy không nhúc nhích gì cả, nhưng mồ hôi thì liên tục túa ra trên lưng áo nó.
Chợt, nó lấy dũng khí ở đâu mà ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nàng và nói:
“Không! Tại sao em lại phải sợ chị?” Ánh mắt điềm tĩnh nhìn nàng, hắn trả lời với giọng điệu khá bình tĩnh, nhưng cánh tay rung mạnh hơn và mồ hôi túa ra nhiều hơn nữa đã bán đứng nội tâm sợ hãi của Quân. Những chi tiết đó đương nhiên không qua mắt được nàng, thấy thế nàng bỗng hét lên:
“Thật không, chị thấy cưng không giống những gì cưng nói vậy?”
Nói rồi, nàng bóp cổ hắn và xách lên như một con gà, hành động bất ngờ và mạnh mẽ đó không thể ngờ là làm thằng Quân vô cùng hoảng sợ, nó không ngờ nàng dứt khoát đến vậy, mà nàng cũng khỏe vãi lồn ra, mặc dù hắn không nặng lắm nhưng muốn làm vậy thì nàng phải có lực cánh tay khỏe khủng khiếp.
Trong đầu Quân thuần một cảm giác hoảng sợ, phần vì sợ hãi sức mạnh của nàng, phần vì sợ nàng sẽ giết chết nó. Ở trong tư thế này nó hoàn toàn không thể phản kháng, và nàng hoàn toàn có thể giữ nguyên tư thế đó đến lúc nó tắt thở. Nó cố dãy dụa và đánh vào cánh tay nàng, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, nó là con gà bị treo chờ đến lúc làm thịt theo đúng nghĩa đen…
“Sao, giờ cưng mới thấy sợ hả?” Vẫn giữ một nụ cười tỏa nắng dễ thương của một thiếu nữ, nàng hỏi nó. Nhưng trong mắt nó nàng chẳng khác nào một ác ma hạ phàm, hoàn toàn không phải một nữ sinh dễ thương nào đó như bề ngoài của nàng.
“Có muốn chị thả cưng xuống không?” Nàng dò hỏi.
Bị bóp cổ khiến Quân chỉ có thể gật đầu và có dãy dụa. Nghẹt thử suốt nửa phút khiến nó không thể thở hoặc mở miệng, những gì nó có thể làm là tuyệt vọng…
“Muốn chị thả xuống thì phải làm sao nào?” Nàng hỏi, trưng ra một bộ mặt đáng thương như thể nàng là một thiếu nữ chưa trải sự đời bị các anh lớn ăn hiếp a, làm ai cũng không cưỡng lại được mà đứng ra bảo vệ nàng, thế nhưng ở hiện tại thì tình cảnh ngược lại a.
“Ưm… ưm… ư… ưm… ưm… ưm” Không thể mở miệng nói, Quân chỉ có thể rên rỉ trong miệng.
“Nói gì cơ, chị nghe không rõ” Nàng trêu tức hắn.
“Ưm… ưm… ưm…” Cố gắng dãy dụa khỏi cánh tay rắn chắc của nàng nhưng không thể, Quân chỉ có thể rên rỉ trong miệng.
“Cưng đang tuyệt vọng sao?”
“Cưng nghĩ chị tha cho cưng hả?”
“Biết hối lỗi chưa nhóc con?”
“Một khi mày làm chị nổi giận là mày hết đường về nhà luôn nha con chó”
“Cưng biết chị thích nhất là gì không? Là gì bản mặt tuyệt vọng cưng mà không thể phản kháng đó”
“Cưng thử cầu xin tha thứ xem, biết đâu chị sẽ suy nghĩ lại”
Liên tục là những lời nói nhẹ nhàng êm tai vang lên, nàng vẫn như thế, vẫn dáng vẻ và lời nói dụ nhân mặc dù tình cảnh nhìn có vẻ không hợp cho lắm thì phải. Chỉ một phút trôi qua nhưng đối với Quân thì cả thế kỷ trôi qua vậy. Càng về sau thì nó càng khó thở hơn và cảm thấy tuyệt vọng hơn, càng tệ hơn nữa là những lời nói của nàng liên tục vang lên bên tai hắn, và dáng vẻ thản nhiên của nàng khiến Quân đã tuyệt vọng nay còn tuyệt vọng hơn nữa, khiến nó không khỏi nổi lên suy nghĩ tự sát cho xong.
Đến lúc này thì mặt mắt đã đỏ bừng như cà chua, hơi thở có phần giảm và cơ thể thả lỏng hơn, Quân cũng bớt giãy giụa, hiển nhiên là đã đi đến cực hạn, và nếu nàng không thả hắn ra thì đây có lẽ là những giây phút cuối đời nó…
“Bịch… Rầm!!”
Không ngoài dự đoán, nàng thả cho Quân rơi tự do xuống sàn. Ngã bịch xuống đất, nó không thấy đau hay gì cả mà cảm giác như được giải thoát sau bao nhiêu kìm nén vậy, nó hít thở không khí như tranh đua với người khác, hít lấy hít để như thể ngày mai không khí cạn sạch vậy.
“Bộp… bịch bịch… Hự… hự…”
Nàng đá vào bụng nó, làm nó đau đớn văng trúng phải chân bàn và nó kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng Quân vẫn không quên hít thở liên tục để bổ sung không khí bị thiếu hụt suốt nãy giờ.
Nàng tiến lại gần Quân, ngồi chồm hổm xuống và kề đầu gần tai nó và nói:
“Một phút bốn mươi hai giây, cưng chịu đựng cũng không tệ lắm, có muốn thử lại lần nữa không?”
Mặc dù vẫn bận hít lấy hít để không khí, nhưng nay ánh mắt nó lại nhìn nàng hiện rõ vẻ cầu xin, mong nàng bỏ qua cho nó chứ không còn cố gắng phản kháng như nãy nữa.
Nàng là người từng trải và rất thông minh không phải thằng Quân có thể so sánh, nàng thấy thằng Quân có vẻ phản kháng là hiểu rằng nếu không đánh phủ đầu thì sau này thằng nhóc này rất có thể sẽ là một con ngựa bất kham, nên nàng đành phải biểu diễn một số skill mà nàng không muốn ai biết đến, để thuần phục con chó con này, chứ ai mà biết tương lai sẽ như thế nào đâu cơ chứ.
Con người bỏ ra rất nhiều công sức để “đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra” cho dù công sức bỏ ra để chữa ít hơn là phòng bị, nhưng họ vẫn chọn như thế bởi vì họ không muốn điều xấu nhất xảy ra, tương lai thì khó có thể nói trước, và nàng chọn cách như vậy, vì không muốn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì gây bất lợi cho nàng.
“Không muốn tiếp tục vậy cưng muốn thế nào nè?” Nàng hỏi.
“Em… em… em… xin lỗi chị” Quân gắng gượng nói ra. Hắn không còn cảm giác khuất nhục hay gì cả, có chăng chỉ là cam chịu. Đánh không lại thì phải cúi đầu thôi, giang hồ đánh không lại bú cu giảng hòa thế nhưng khổ nỗi nàng không có cu.
“Xin lỗi? Cưng nghĩ mở miệng xin lỗi là mọi chuyện sẽ trôi qua êm thắm hả?” Nàng cười như không cười hỏi nó.
“Dạ… chứ chị muốn em làm gì giờ…” Quân rụt rè hỏi, nó thật sự bị dọa sợ rồi.
“Muốn làm gì ư…” Vừa nói xong, nàng bỗng nghiêm mặt lại, giọng điệu lạnh lùng hơn hẳn thốt ra:
“Quỳ xuống!”
“Hả? Ơ… ơ… là sao chị” Quân ngơ ngác hỏi, nó không hiểu tại sao chị này lại bắt nó quỳ xuống như thế.
“Tao bảo mày quỳ xuống là quỳ xuống, hỏi cái gì?” Nàng lạnh lùng nói, nàng đứng dậy lấy chân đạp đầu Quân xuống cho nó vào tư thế quỳ. Nó vốn đang ngồi bệt dưới sàn nên khiến nó quỳ không khó tí nào.
“Tại sao… tại sao chị lại bắt em quỳ… em xin lỗi chị rồi mà” Quân cố gắng phản kháng, bản năng đàn ông khiến nó không thể bị khuất phục dưới chân đàn bà được.
“Mày không thích quỳ ư, vậy chơi thử trò hồi nãy không, tay tao chưa mỏi lắm đâu.” Nàng cười nanh ác lạnh lùng nói. Lúc này nàng hoàn toàn hiển lộ mặt khác của bản thân, là một ác quỷ thật sự, khác hoàn toàn mặt ngoài xinh đẹp quyến rũ của một nữ sinh độ tuổi thanh xuân…
“Aa… em không muốn mà… em làm gì đó khác được không” Quân hơi mếu máo nói.
Lần này không trả lời, nàng cứ thế cúi người cầm lấy cổ thằng Quân và lại xách nó lên không trung rồi nói:
“Chị chiều cưng quá rồi nên cưng hư đúng không, tính chị không có kiên nhẫn đâu nha.” Nàng nói với giọng điệu lạnh lùng nghe không ra cảm xúc, giống một ác ma cao cao tại thượng nhìn vào một sinh vật hạ đẳng vậy.
Quân hoảng sợ quá đỗi, bị một lần thôi nó đã tởm da gà, bây giờ bị tiếp khiến nói hoảng loạn vô cùng, và trong cơn hoảng loạn nó đành đầu hàng:
“Em xin lỗi chị… em xin lỗi mà… chị bỏ em xuống đi… em sẽ quỳ mà… em sợ lắm”
“Bộp… bịch… hự” Lại bị thả tự do rơi xuống khiến nó có phần đau mông nhưng lần này không bị bóp cổ lâu lắm nên nó vẫn thở bình thường được.
Hai tay khoanh lại, nàng không nói gì mà lại lấy chân đạp đầu nó xuống, lần này nó không còn phản kháng nữa mà thuận thế quỳ xuống, đầu thì chạm sàn do bị chân nàng đạp xuống.
“Gọi tao là chủ nhân” Nàng lạnh lùng nói…
“Dạ… dạ… dạ…” Quân ấp a ấp úng, nó không biết phải nói sao.
“Aaa… em đau quá chị… đừng đạp em mà chị” Nó bỗng rên đau đớn. Hóa ra nàng tăng lực ở chân đang đạp trên đầu nó đầu nó ép chặt vào sàn, đau không cần phải nói.
“Tao chỉ lặp lại lời tao nói ra với cái xác chết thôi, tự biết điều đi” Nàng đe dọa nó.
Hoảng sợ quá đỗi, bị hai lần thôi là Quân đã sợ run cầy cấy rồi, những điều nó đang trải qua vượt quá khả năng tiếp ứng của một thằng học sinh lớp 9 vốn sống trong nhung lụa như nó, khiến nó chỉ có thể phục tùng.
“Chủ… chủ nhân” Quân khó nhọc nói ra. Đến lúc này thì phòng tuyến cuối cùng của nó cũng sụp đổ và nó hoàn toàn quy thuận theo nàng.
“Ngoan lắm cưng, con chó ngoan sẽ được thưởng nha” Vui mừng vì vừa có được một tên đầy tớ ngoan ngoãn và trung thành, nàng cao hứng nói.
“Bình thường em phải gọi chị là chủ nhân luôn hả…” Quân hỏi.
“Bụp…” Nó ăn hẳn một cái tát vào mặt.
“Bình thường thì xưng hô chị em như bình thường, còn lúc không có ai thì chỉ có chủ nhân và… hừm… và NÔ LỆ, không có chị em gì hết, tập xưng hô vậy đi con chó. Hôm nay tâm trạng tốt nên tao không có phạt mày vì gọi tao là chị, nhưng lần tiếp theo thì có đó.” Nàng nói, và cố tình nhấn mạnh chữ nô lệ như để đả kích tinh thần thằng Quân, cho nó sụp đổ hoàn toàn và quy phục nàng.
“Dạ… dạ…”
“Dạ thưa cái gì?” Nàng cười như không cười hỏi nó.
“Dạ… chủ nhân!” Quân khó nhọc nói ra.
“Ngoan lắm, theo chị cưng sẽ thấy tốt hơn làm một thằng học sinh quèn như cưng nhiều.” Nàng xoa đầu hiền từ nói, hoàn toàn không có dáng vẻ hung tợn như vừa rồi, mà giống chị gái đang xoa đầu con chó cưng của nàng hơn, như thể nàng và người vừa nãy là hai người khác nhau vậy.
Quân chỉ biết cúi đầu và không dám nói gì, nó hoàn toàn sợ hãi người chị lớp trên hung dữ này rồi, không ngờ một nữ sinh như nàng lại có một bộ mặt khác đáng sợ như thế, khiến nó chỉ muốn chạy khỏi đây thật xa, nhưng vừa rồi bị hù hai lần khiến nó sinh ra cảm giác khuất phục và sợ hãi với người con gái đang đứng trước mặt nó vậy.
“Được rồi, giờ thì đi về chơi với đám bạn của cưng đi, sắp hết giờ ra chơi rồi đó, giờ ra chơi ngày mai cưng lại tới đây với chị.” Nàng vẫy tay ra lệnh đuổi nó.
“Dạ… dạ… em đi đây… ah… thưa chủ nhân em đi đây.” Quân ấp a ấp úng nói ra xong chạy mất dép, bộ dáng dễ thương vô cùng làm nàng không nhịn được phì cười.
Từ đầu đến cuối nàng luôn chiếm thế thượng phong, áp đảo hoàn toàn thằng Quân và từng bước đưa nó vô tròng, hành động dứt khoát không thừa không thiếu, từ đánh phủ đầu cho đến bắt nó quỳ xuống, khiến Quân không có cơ hội phản kháng, hiển nhiên là kinh nghiệm trải đời đến thấu hiểu tâm sinh lý người khác của nàng không phải thằng Quân có thể so sánh a, bị người khác điều khiển cũng phải.
Ra khỏi căn phòng đáng sợ đó, Quân chạy tọt về lớp học, không dám nhìn lại sau lưng, mặc kệ đám nữ sinh trong nhóm đang đứng ở ngoài cửa cười trêu tức nó, mặc kệ đám đông xung quanh đang bàn tán tại sao băng đảng nữ sinh này lại tới khu của đám tân sinh bọn họ.
“Này Quân mày đi đâu vậy, tụi tao ở đây nè.” Đang chạy thì nó nghe tiếng gọi của đám bạn nó, khiến nó ngừng chạy và tiến lại chỗ bọn này.
“Mày đi đâu vậy? Mà sao nhìn mày lấm lem thế kia?” Thằng Sam tò mò hỏi. Quả thật nhìn nó lúc này giống cậu bé lọ lem, à nhầm cậu bé lấm lem vô cùng, đầu tóc thì bù xù, lưng thì đổ mồ hôi như tắm, quần áo thì dính bụi bẩn, và mặt cũng vậy.
“À… tao mới đi phụ ngoài vườn rau tươi với mấy thầy cô.” Quân bịa đại một lý do nào đó để nói qua loa, xong viện cớ đi rửa ráy mà chạy đi mất. Đám bạn chẳng ai nghi ngờ gì vì trường lúc nào cũng cần người giúp đỡ trong vườn rau tươi vì tính chất công việc hơi dơ bẩn mà đám học sinh quyền quý này chẳng ai chịu xung phong làm cả.
Ngồi trong lớp, nó cứ thẩn thơ mãi về việc vừa xảy ra trong giờ ra chơi, nó vẫn không biết rằng đây là thật hay là mơ, và nó hy vọng là vế sau. Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh khiến đầu óc non nớt của nó vẫn chưa thể tiếp nhận được sự việc. Cả ngày học dài dằng dẵng trôi qua thật vô vị mà đầu óc nó mãi không tập trung vào bài vở được, nó chỉ mong được nghe tiếng chuông cuối ngày để nó thoát khỏi đây thật nhanh.
“Reng… reng… reng” Tiếng chuông cuối ngày vang lên, ai cũng háo hức vì cuối cùng cũng được thả ra khỏi lớp học chán nản kia, người thì về nhà chơi game với bạn, người thì học thêm ở thư viện hoặc tụ tập với đám bạn, các anh chị lớp lớn thì hay chơi đá banh hoặc bóng rổ để lấy le với các bạn nữ khác, riêng nó thì cắm đầu chạy thật nhanh về ký túc xá và mong ngày hôm nay trôi qua thật mau để nó không phải nhớ tới nữa.
“Bịch bịch bịch… hừ… hừ… hừ” Đang chạy thật nhanh, nó bỗng ngừng lại. Muốn đi tới khu ký túc xá thì phải đi ngang qua hành lang đối diện khu sân vận động, mà đó là nơi mà chị kia, à không, là chủ nhân nó hay tụ tập thì băng nhóm của chị ta, mà nó thì không muốn lại chạm mặt chị ta lúc nào. Nó thầm hận người thiết kế ngôi trường này sao không để khu ký túc xá gần một chút, để nó khỏi phải băng qua cái hành lang địa ngục đó.
Suy nghĩ một hồi thì nó cắm đầu cắm cổ chạy một mạch và quyết không dừng lại hay nhìn xung quanh gì cả. Thế nhưng nó vẫn bị chị ta, và cả băng đảng chị ta chú ý. Vì cắm đầu chạy nên nó không biết rằng nó đã bị mọi người nhìn thấy, và bị đem ra làm trò đùa suốt cả buổi chiều hôm đó.
Về tới phòng, nó tắm rửa sơ qua và chui thẳng vô giường nằm co ro ở đó, hy vọng ác mộng này sẽ trôi qua và ngày mai tươi đẹp sẽ đến. Tối đến, thằng bạn cùng phòng của nó đôi khi nghe tiếng khóc thút thít của thằng học sinh từ Việt Nam này vang lên, nó nghĩ là thằng bạn này nhớ nhà cũng nên, nên cũng im lặng mà cố ngủ…