Phần 98
Chung cư Hoắc Lữ.
Tề Hạo hắn sinh ra trong một gia tộc đầy quyền lực, từ nhỏ lại nhận được sự cưng chiều vô hạn nên hình thành một bản tính ngang ngược lộng hành, coi trời bằng vung. Nếu so với đối thủ số một của hắn, Hoắc Phi còn hơn gấp vạn.
Tất cả mọi thứ mà hắn muốn phải có cho bằng được, cho dù là danh chính ngôn thuận giành được, hay phải dùng thủ đoạn để đoạt được, hắn cũng phải nắm trong tay thứ mình muốn.
Nhưng chỉ có một thứ duy nhất cho tới giờ, Tề Hạo vẫn chưa có được. Là sự khuất phục của người phụ nữ này. Tề Hạo chơi phụ nữ, có đặt cho mình hai nguyên tắc. Thứ nhất, hắn chỉ chạm vào xử nữ. Thứ hai, hắn sẽ không quan hệ cùng một người trên ba lần. Cho nên đàn bà qua tay hắn nhiều vô số kể.
Hắn cảm thấy ở họ chẳng có một nét gì là đặc biệt. Nếu cởi đồ ra, nằm dang chân trên giường thì ai cũng như ai. Lúc ở dưới thân hắn, cũng chỉ có một biểu cảm duy nhất, là bộ mặt dâm đãng sung sướng và tiếng rên rỉ chói tai khi hắn ra vào trong người họ.
Thật nhàm chán…
Nhưng thật ngược đời, những biểu cảm hắn khinh thường cho là nhàm chán đó… lại rất khao khát được một lần nhìn thấy trên gương mặt của người phụ nữ này.
“Phi Yến! Đã bao lâu rồi tên Hoắc Phi đó không chạm vào em, tại sao… chỗ này lại nhỏ hẹp đến vậy, giống hệt như lần đầu tiên tôi cưỡng bức em ở Đế vương” Hắn vừa nói vừa đặt tay vào nơi giữa hai chân của Phi Yến xoa nắn.
“Vừa ẩm ướt lại ấm áp mềm mại… em cũng rất thích đúng không…” Hắn nhích người, đem mình vùi sâu vào trong nơi ướt át của Phi Yến mà thỏa mãn ra vào.
Phi Yến cắn chặt răng, chỉ trừng to mắt nhìn hắn, nổi hận như muốn xé nát Tề Hạo ra. Hắn lại mỉm cười khi dễ cô.
“Ư… ư… Chính là cái cảm giác này… em càng kích động giận dữ, bên dưới lại càng xoắn chặt lấy tôi… khiến tôi càng muốn đâm chết em”
Hắn nâng hai chân của Phi Yến lên, mạnh mẽ tiến vào lần nữa…
Hai tay Phi Yến bị Tề Hạo chói vào chân bàn, còn hai chân bị hắn tách ra để chen thân vào, bên dưới hoàn toàn nguyên thủy. Dưới ánh đèn, nơi nữ tính yếu đuối đang bị xâm nhập một cánh man rợ.
“Nếu em ngoan ngoãn hơn tôi sẽ thả em ra…” Hắn vừa nói vừa dã man tiến vào.
“Anh nằm mơ đi…” Phi Yến lạnh lùng phun ra một câu, rồi cắn răng xoay mặt đi chỗ khác.
Nước mắt đã chảy khô trên mặt, cả người trần trụi không mảnh vải, chiếc áo choàng tắm duy nhất che thân lại nằm trên đất, cách xa tầm với tới của cô. Trên mặt của Phi Yến còn in rõ những dấu tay đỏ rần của Tề Hạo, trừng phạt cho sự không nghe lời của cô vừa rồi.
Và Tề Hạo đang quỳ giữa hai chân Phi Yến, trên mặt còn nguyên trạng hai bạt tay của cô lưu lại, đó là bằng chứng cho thấy hắn vừa bị ăn tát vì đã xé áo của người ta. Trên miệng còn động chút máu tươi ở khóe môi, lại là chứng cớ khác tố giác hắn vừa cưỡng hôn không thành và bị cắn nát môi.
Có thể thấy cả hai bên, người tám lạng kẻ nửa cân.
Người duy nhất dám tát vào mặt Tề Hạo hắn mà không bị hắn bức chết, chính là cô nàng nhát gan lại ương bướng, đang trần trụi nằm dưới thân hắn. Nhưng hắn cần phải dạy cho cô một bài học.
Để trả thù cho hai bạt tay mình vừa nhận được, Tề Hạo ra vào vô cùng hung hãn, dang rộng chân Phi Yến đến cực hạng, rồi đem to lớn đẩy thật sâu, thật sâu vào tận bên trong người cô.
Hắn muốn giày vò Phi Yến đến chết đi sống lại, hắn muốn cô đau đến hét lên, không nghe được tiếng rên rỉ mà hắn muốn thì hắn lại muốn nghe thấy tiếng hét đau đớn đớn của Phi Yến, không phải như bây giờ, giống như một pho tượng không cảm xúc.
Thật sự, làm sỉ nhục khả năng đàn ông của hắn vô cùng, hắn biết cô rất là đau nhưng thà cắn nát môi, thà để cho những giọt nước mắt rơi một cách vô nghĩa, cũng không chịu hé môi.
“Rất mặn… có phải bây giờ em đang rất hận tôi, chỉ muốn giết chết tôi” Tề Hạo cúi người xuống liếm sạch từng giọt nước mắt rơi ra khỏi khéo mi của Phi Yến.
“Tề Hạo! Tôi phải làm sao anh mới chịu buông tha cho tôi… có phải nếu tôi chết đi, anh sẽ dừng tay” Phi Yến nghẹn ngào lên tiếng.
“Không! Sao tôi lại nở để em chết, thật ra… tại em ngốc nên không nhận ra mà thôi, đàn ông với thứ mình không thể chiếm hữu, luôn có một sự cố chấp không thể bỏ xuống…”
“Em càng khiến họ không có được, họ lại càng muốn có em hơn, điển hình là tôi” Tề Hạo mỉm cười, đặt tay lên cặp ngực mềm mại của Phi Yến và xoa nắn.
“Vây anh muốn tôi làm sao… tôi thật sự không biết mình làm thế nào mới được anh buông tha, anh nói đi” Phi Yến lên tiếng.
“Giống những người đàn bà khác khi nằm dưới thân tôi… rên rỉ thỏa mãn, bảo tôi đâm chết họ…” Ánh mắt giễu cợt, thái độ tự mãn, Tề Hạo lại lạnh lùng phun ra những lời lẽ xấu hổ.
“Tháo dây ra cho tôi…”
“Được thôi” Hắn mỉm cười rồi cúi người xuống tháo dây ra cho Phi Yến, hai tay của cô đã được tự do.
Phi Yến hoàn toàn buông thả con người mình, cô vòng tay qua tấm lưng của Tề Hạo, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại kề sát vào tai hắn. Mỗi lần hắn tiến sâu vào bên trong, hai cánh môi dịu dàng lại bật ra tiếng rên rỉ kiều mị dễ nghe, như rót mật vào tai, khiến cho Tề Hạo thêm hưng phấn, kịch liệt không ngừng.
“Ah… a. H… ah…”
“Gọi Hạo… tôi muốn em phải gọi tên tôi…” Hắn gầm lên trong dục vọng, không chỉ bên dưới bị hắn chiếm hữu, hắn muốn cô nhớ mãi người đang chiếm hữu cô là ai.
“Ah… a… a…”
“Hạo… Hạo… Ah… h… a… h…” Theo từng cái động thân đẩy vào lại rút ra của Tề Hạo, tên hắn lại được thốt ra từ miệng cô.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy làm tình thật là sung sướng, dù cô không phải là gái trinh, sau khi đã phóng thích mầm nóng vào trong trong người Phi Yến, Tề Hạo đã đứng dậy kéo khóa quần lên.
“Hình như đã tạnh mưa… tôi về đây, ngày mai lại đến thăm em”
Sau lời nhắn nhủ cuối cùng của hắn, làm cho con người không sức lực của Phi Yến phải giật dậy, cô kinh ngạc nhìn hắn.
“Anh không giữ lời hứa, không phải anh nói sẽ buông tha cho tôi sao”
“Chặt… chặt…” Hắn tặc lưỡi liên tục, sau khi quần áo chính tề, lại cúi người xuống nhìn cô.
“Em tin như vậy thật sao… Phi Yến của tôi, em thật đáng yêu” Hắn kéo cô lại gần, hôn lên trán rồi thỏa mãn bỏ đi.
“Ha… a…”
Nhìn thấy Tề Hạo vừa bước ra khỏi cửa nhà mình, Phi Yến như một con thú nhỏ sợ hãi, cộ vội vã chạy đến khóa cửa lại. Nếu chậm hơn cô lại sợ ác ma đó lại quay lại. Phi Yến ngã phịch xuống đất khóc nức nở.
Mỗi lần hắn cắm sâu vào trong người cô. Phi Yến lại một lần đau đớn tuyệt vọng, sự nhơ nhuốc dơ bẩn trong cô càng lúc càng nhiều, bao giờ cô mới rửa sạch được nó, khi mà ác ma không chịu buông tha cô, tại sao hắn không tha cho cô, cơn ác mộng này tới khi nào mới kết thúc. Hàng đêm Phi Yến đều tự hỏi mình…
“Rầm… rầm… rầm…”
Nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, Phi Yến giật mình co rút lại, Tề Hạo hắn quay lại sao, đôi vai gầy của Phi Yến đang run rẩy, sự sợ hãi đó lớn dần mãnh liệt theo từng tiếng đập cửa không dứt của người bên ngoài.
“Phi Yến! Em có bên trong không… Phi Yến…”
Là anh ấy, không phải Tề Hạo. Phi Yến mừng rỡ đứng dậy, vội mở cửa cho Hoắc Phi, nhưng nhìn lại thân thể trần trụi nhếch nhác của của mình, cô lập tức chạy vào trong rửa sạch mặt mũi rồi mặc áo choàng tắm vào, chạy ra ngoài mở cửa cho Hoắc Phi.
“Két…”
Cô giật mình khi nhìn thấy toàn thân Hoắc Phi ướt đẫm, những giọt nước từ trên tóc đang nhỏ giọt rơi xuống thảm.
“Hoắc Phi! Sao anh lại ướt như vậy… mau vào trong, để em lấy khăn lau cho anh”
Phi Yến vẫn chưa kịp xoay người đi thì Hoắc Phi đã nhào tới, hắn đẩy cô vào trong nhà và đóng sập cửa lại.
“Ầm… m…”
Hoắc Phi gấp gáp cởi áo choàng tắm của Phi Yến ném xuống dưới sàn, rồi ôm lấy thân thể trần trụi của cô đi thẳng vào trong phòng ngủ của họ.
Hắn ném Phi Yến trần trụi xuống giường, nhanh chóng cởi áo sơ mi ẩm ướt, tháo dây nịt, kéo khóa quần, đem dục vọng đang lạnh lẽo của mình tiến sâu vào nơi ấm áp của Phi Yến, cuồng dã mà phóng thích bản thân mình trên người cô.
“Ưm… m…”
Chân thật cảm nhận được sự hiện hữu của hắn trong cô, Phi Yến cảm thấy thật hạnh phúc, hai chân cô tự động kẹp chặt lấy hông của Hoắc Phi thuận theo từng luật động của hắn những tiếng rên rỉ mất hồn hé ra khỏi cánh môi. Đó tất cả là những thứ cô cần lúc này, những nụ hôn mãnh liệt cuồng bạo, những lần xâm nhập mạnh mẽ của Hoắc Phi để làm sạch thân thể nhơ nhuốc dơ bẩn của cô, xóa sạch những dấu vết mà Tề Hạo đã để lại.
“Ah… h… ah… ah…”
“Phi… Phi! Em yêu anh…”