Phần 93
Tại một vùng đất xa xôi cách cả nửa vòng trái đất, cũng có một người đang rơi vào hoàn cảnh và tâm trạng tương tự Hoắc Phi.
Khách sạn – Bunradi.
“Tại sao lại là tôi chứ… tại sao…”
Cảnh tượng nhìn thấy được qua khe hở ở giữa cửa là hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt tuyệt vọng đang ngồi bệch dưới đất khóc nức nở.
Hận nào bằng khi bị chính người mình tin tưởng phản bội, đau nào hơn khi tận mắt nhìn thấy chồng mình lên giường với người đàn bà khác.
“Tống Thiếu Hoành! Anh là một gã tồi… sao anh có thể đối xử với tôi như vậy…”
Sáng nay lúc Hoắc Mạn Ni thức dậy, phát hiện mình ngủ quên trên ghế sofa ở phòng khách, cô choáng váng mặt mày do sự quá chén của tối qua. Mạn Ni bỏ chân xuống dưới đất xỏ đôi dép vào, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ của hai vợ chồng, thì nhìn thấy chồng cô đang ôm lấy một người đàn bà khác trên giường, mọi cảm xúc đều bị tê liệt lúc đó, cô ngã quỵ tại chỗ, cũng không có đủ can đảm chạy vào trong, lôi đôi nam nữ không biết xấu hổ đó dậy. Cô lại ngồi đây khóc như một kẻ vô dụng yếu đuối.
“Chị đã nói với em từ trước, trên đời ngoại trừ Hoắc Luật ra không có ai thật lòng yêu em… Tống Thiếu Hoành và cả tên Dương Phàm đều như nhau, bọn họ chỉ khiến em khổ sở”
“Bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần em uống viên thuốc này vào, mọi thứ sẽ trở về lúc ban đầu… đứa bé không còn, em có thể quay về bên Luật”
“Chị tránh ra! Em không yêu Hoắc Luật, người em yêu là Thiếu Hoành… em cũng sẽ không giết chết con mình”
“Chát…” Một bạt tay tát thẳng lên mặt Hoắc Mạn Ni.
“Đồ ngốc! Ngay cả người mình yêu là ai cũng không phân biệt được, người em yêu là Hoắc Luật, chị phải nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu… là Hoắc Luật, mãi mãi là Hoắc Luật”
“Người yêu Hoắc Luật là chị, không phải em… chị đi đi, đừng bao giờ đến tìm em nữa”
“Em đúng là ngu hết thuốc chữa, mở miệng ra là nói em yêu hắn… còn Tống Thiếu Hoành thì đang nằm trên giường tay ôm người đàn bà khác, hắn xem em là vợ sao…”
“Là em đuổi chị đi, lần sau đừng có khóc lóc mà đòi gặp chị”
“Rầm…”
Một cơn gió mạnh thổi tới, đánh sập cánh cửa phòng, mọi thứ đều trở lại yên bình như ban đầu, ngoại trừ tiếng khóc của Hoắc Mạn Ni. Tại sao cô phải nếm trải mùi vị phản bội hết lần này đến lần khác, cô luôn thật lòng yêu họ, nhưng tại sao họ lại phản bội tình yêu đó của cô.
“Hic… hic…”
“Mạn Ni! Mọi chuyện không như em nghĩ, tối qua anh uống quá say nên tưởng nhầm cô ấy là em… em tin anh đi, anh chỉ yêu có mình em” Tống Thiếu Hoành, đại thiếu gia nhà họ Tống, nửa thân trên trần trụi, ngoại trừ chiếc quần âu đang mặc bên dưới, hắn đang đặt tay lên vai của Hoắc Mạn Ni.
Lời của Tống Thiếu Hoành hoàn toàn là sự thật. Hắn không hề nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm qua. Tối qua, họ có tổ chức tiệc chia tay trước khi về nước, mọi người đều uống rất nhiều sau đó phòng ai nấy về. Bản thân hắn cũng uống rất say được một người phụ nữ đưa về phòng. Đó là tất cả những gì Tống Thiếu Hoành có thể nhớ ra, nhưng trong trí nhớ của hắn người đưa hắn về phòng là Hoắc Mạn Ni, vợ hắn.
Bọn họ còn vui vẻ làm chuyện ấy trên giường, cảm giác tuyệt vời như lần đầu tiên. Nhưng hắn không ngờ, vừa mở mắt ra thì người nằm bên cạnh không phải là vợ hắn, mà là một người phụ nữ khác. Vũng máu đỏ tươi trên giường là bằng chứng xác thực cho thấy người cùng hắn làm tình trong cơn say tối qua là cô ta.
Tống Thiếu Hoành đang hoang mang không biết phải xử trí chuyện này ra sao, thì nghe thấy tiếng khóc của Hoắc Mạn Ni ở ngoài cửa, nên vội vàng mặc quần vào chạy ra ngoài.
“Mạn Ni! Anh không hề phản bội em, anh vẫn rất yêu em…” Hắn đặt tay lên vai cô.
Hoắc Mạn Ni hất mạnh tay của Thiếu Hoành ra rồi gào lên.
“Thiếu Hoành! Anh còn muốn lừa gạt tôi sao, tôi và cô ta có điểm nào giống nhau mà anh lại nhầm lẫn… anh nghĩ tôi là con nít lên ba sao”
“Tôi không tin lúc anh cùng cô ta quan hệ trên giường, anh vẫn không nhận ra đó không phải là tôi” Hoắc Mạn Ni chao đảo đứng dậy, chỉ tay về phía người thực tập sinh bên cạnh Tống Thiếu Hoành, người này là hậu bối của cô ở trường y.
“Bác sĩ Hoắc! Chị đừng giận Thiếu Hoành, anh ấy không có lỗi gì hết, tất cả là do em… em lập tức đi ngay, chị cứ xem như là chưa nhìn thấy gì, em cũng sẽ quên đi chuyện này và không xuất hiện trước mặt anh chị”
Với Tống Thiếu Hoành đây chỉ là một tai nạn, nhưng với cô sinh viên thực tập năm cuối này, là hồi ức đẹp, là cam tâm tình nguyện hiến dâng cho người mình yêu. Nhưng cô không hề muốn phá vỡ hạnh phúc của bất kỳ ai. Sau khi gom hết giày, túi sách, quần áo thì cô ta vội vã rời khỏi phòng, trong tình trạng trên người chỉ mặc đồ lót.
Tối qua, người ta đã dâng trọn tấm thân xử nữ cho hắn, còn bị hắn giày vò suốt cả đêm. Sáng ra, không có được lời an ủi, lại buộc phải rời khỏi trong hoàn cảnh nhục nhã, Tống Thiếu Hoành cảm thấy có chút áy náy với người ta.
“Tiểu Nhu! Em cũng nên mặc quần áo vào rồi hãy đi” Tống Thiếu Hoành nắm lấy tay của Mộc Nhu kéo lại.
“Thiếu Hoành… em… em ra ngoài mặc cũng được, em biết bác sĩ Hoắc không muốn nhìn thấy em”
Nhìn hai người tình cảm nhìn nhau, tay nắm tay, thì làm sao Hoắc Mạn Ni có thể tin những lời của Tống Thiếu Hoành vừa nói là thật, hai người này xem cô là con ngốc sao.
“Thiếu Hoành… Tiểu Nhu… xưng hô thân mật như vậy sao, hai người còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào nữa” Cô ai oán trách hờn nhìn họ.
“Nếu hai người muốn ở cạnh nhau, tôi sẽ toại nguyện cho các người… Tống Thiếu Hoành, tôi và anh chấm dứt”
Hoắc Mạn Ni gạt đi nước mắt rồi xoay người bỏ đi, Tống Thiếu Hoành lập tức đuổi theo kéo về. Hắn, hai tay ôm lấy cô từ phía sau nhưng Mạn Ni cứ vùng vẫy kháng cự.
“Mạn Ni! Em đừng đi… hãy vì đứa con trong bụng em mà cho anh một cơ hội, trong lòng anh chỉ có mình em”
“Buông ra! Tôi không muốn nghe tiếp những lời dối trá của anh, con là của riêng tôi không liên quan gì đến anh, buông ra…”
“Không! Anh sẽ không buông em ra… Mạn Ni hãy cho anh một cơ hội”
“Tống Thiếu Hoành! Buông tay…”
“Không”
Hai người họ bắt đầu giằng co, níu kéo. Cô đẩy mạnh hắn ra bỏ chạy, Tống Thiếu Hoành giật mạnh kéo về. Hoắc Mạn Ni xoay một vòng, lại chao đảo ngã xuống đất, bụng đập vào cạnh bàn.
“Á… A… A…” Cơn đau quằn quại khiến cô ngất ngay tại chỗ, máu đỏ tươi từ từ chảy ra ở giữa hai chân, mỗi càng lúc càng nhiều cho đến lúc cô mất hết ý thức.
Hoắc Mạn Ni làm cho Tống Thiếu Hoành thất kinh hồn vía, hắn ôm chặt lấy cô chạy khỏi khách sạn.
“Mạn Ni! Anh xin lỗi, em đừng dọa anh sợ… Mạn Ni… em và con nhất định không sao, em mở mắt ra đi… Mạn Ni”
Lúc Hoắc Mạn Ni được Tống Thiếu Hoành bồng đi thì từ trong người lại rơi ra một lọ thủy tinh nhỏ. Bởi vì là sinh viên trường y nên với các thành phần thuốc ghi trên vỏ chai, cũng như công dụng của chúng dùng để làm gì, không thể làm khó được cô. Chỉ là cô không hiểu tại sao trong túi của bác sĩ Hoắc lại có…
“Thuốc phá thai”