Phần 92
Nửa tiếng sau…
“Giúp hắn xử lý vết thương…”
Tên thủ hạ của A Tư Bổn sau khi ném Hoắc Luật vào Dục Uyển vào một căn phòng, đã quăng thùng thuốc vào tay của Dục Uyển.
Lúc ở dưới sàn đấu, cô đã nhìn thấy khắp người Hoắc Luật đều bị thương, nhưng bây giờ nhìn cận cảnh, mới biết nó thê thảm thế nào. Hắn đúng là phi thường, nếu là người khác chắc đã khẩn cấp nhập viện từ lâu.
Nhưng mà có ai cho cô biết, có phải con gái khi yêu đều rất yếu đuối và hay mít ướt không, nếu không tại sao bây giờ cô lại đang khóc.
“Luật! Tôi xin lỗi… là tôi hại anh bị đánh hết lần này đến lần khác, tất cả là lỗi của tôi” Dục Uyển vừa khóc vừa thoa thuốc cho Hoắc Luật, nước mắt rơi ướt vai của hắn.
“Tại sao lại khóc?”
“Không biết nữa… chắc bệnh rồi, nước mắt cứ chảy ra mãi… tôi xin lỗi… xin lỗi” Vừa nói lại vừa lấy tay quẹt đi nước mắt.
“Đúng là ngốc.” Hắn nói.
Nhìn thấy bộ dáng vừa khóc vừa nhận tội của Dục Uyển hệt như những bà già thích lãi nhãi, hắn thật không cảm thấy khó chịu mà còn vui là đằng khác, những giọt nước mắt cô đang chảy là vì hắn mà rơi, trong lòng Hoắc Luật cảm thấy rất ấm áp, hắn cúi người xuống “cắn” nhẹ vào môi của Dục Uyển. Cô đẩy hắn ra.
“Sao… anh lại hôn tôi” Dục Uyển đỏ mặt nhìn Hoắc Luật.
“Tại sao anh không thể hôn em” Hoắc Luật nâng cằm Dục Uyển lên, nhìn thẳng vào cô.
“Em không thích anh hôn sao?”
Những lúc hắn tình cảm thế này, với bộ dạng đẹp trai mê người, cô như bị thôi miên. Tại sao Hoắc Luật có thể nguy hiểm đến như vậy, khiến cho cơ thể cô đóng băng với nụ cười này của hắn.
Bàn tay hắn đặt lên khuôn mặt đang ửng đỏ của Dục Uyển, những ngón tay chạm nhẹ vào hai bờ môi đang bị cắn chặt, mềm mại lại ướt át như quả chín mọng mời gọi người tới cắn.
“Trả lời anh… em có thích được anh hôn?”
Không trả lời nhưng cô lại gật đầu như một con ngốc, nghe được tiếng cười khẻ của Hoắc Luật lại ước gì có một cái lỗ để mình chui xuống.
“Nếu anh tiếp tục hôn em sẽ không đẩy anh ra, đúng không”
Lời nói ngọt đến tận tim này, khiến cho Dục Uyển trở nên vô cùng yếu ớt, trước sự tấn công tiếp theo của Hoắc Luật. Hắn cúi người lần nữa, cũng “ăn” môi cô như vừa rồi nhưng lần này lâu hơn lần trước, cô vô lực kháng cự. Khi hai người hạ lưng, từ từ ngã xuống giường thì…
“Rầm… m…”
Cánh cửa bị đá văng vào trong, A Tư Bổn bộ dạng hớt hãi chạy vào trong, dập đầu quỳ lại trước mặt Hoắc Luật.
“Luật thiếu gia! Là tôi không có mắt nhìn, là tôi không ngu dốt đần độn, thấy thái sơn mà tưởng là cồn cát… cậu tuổi trẻ tài cao, tấm lòng bao la như biển… tha tội cho tôi lần này được không”
“Bộp… Bộp…”
A Tư Bổn nói một tràn giang đại hải, không đầu không đuôi làm cho Hoắc Luật và Dục Uyển không hiểu gì hết, đến khi nhìn thấy Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Phi từ ngoài bước vào thì họ mới biết nguyên nhân khiến cho A Tư Bổn sợ hãi như vậy.
“Luật! Anh có sao không”
“Mày có sao không”
Thì ra, lúc người của A Tư Bổn bắt Dục Uyển và Hoắc Luật đi đã có người xung quanh nhìn thấy, nên Bạch Ngạn Tổ cũng không mất nhiều thời gian mà tìm đến đây.
“Là ông cho người đánh anh trai tôi” Nhìn thấy vết thương chằn chịt trên người của Hoắc Luật, Hoắc Phi nóng ruột lên tiếng.
“Hoắc tam thiếu! Tôi làm gì có năng lực đó, anh trai của cậu rất lợi hại… không có ai đánh được cậu ấy cả…” Ông ta quay sang nhìn Bạch Ngạn Tổ, ai cũng có thể không tin, chỉ cần người này tin là được.
“Thái tử gia! Cậu phải tin tôi, tôi chưa làm gì Hoắc Luật thiếu gia cả”
“Luật! Ông ta có làm gì mày không…”
A Tư Bổn đang chấp tay cầu khẩn Hoắc Luật, nếu hắn nói ra tất cả thì cả đời này, ông phải chôn thây ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, muôn đời không thấy đất liền.
“Không có! Ông ta không làm gì tao cả”
Mặc dù chịu không ít khổ sở nhưng trải qua chuyện này, hắn đã nhận ra Dục Uyển có một vị trí quan trọng trong lòng hắn. Dục Uyển cũng đã xác định được tình cảm của mình giành cho Hoắc Luật, cho nên với họ chuyện xảy ra ở đây không hẳn là chuyện xấu.
…
Trên du thuyền.
“Nhanh lên! Canh chừng nào nấu xong” Hoắc Phi bên cạnh hối thúc người đầu bếp.
Dù không biết là chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được Luật và Dục Uyển đang có chuyện che giấu, mà họ đã bình an không có gì thì hắn cũng không muốn tiếp tục truy cứu ở chỗ A Tư Bổn.
“Thiếu gia! Cậu đừng có giục nữa, xong rồi” Người đầu bếp vừa mút canh ra bát thì Hoắc Phi đã giật lấy mang đi.
“Thiếu gia! Canh nóng lắm, cậu muốn mang đi đâu… để tôi mang đi cho”
“Không cần! Để tôi tự làm, ông cứ làm chuyện của mình đi”
Đương nhiên trên du thuyền này ngoại trừ Dục Uyển thì còn ai đủ may mắn để Hoắc Phi bưng canh cho. Hắn chỉ muốn tẩm bổ cho cô thật tốt, nhưng khi đi đến trước cửa phòng của Dục Uyển thì…
“Cái gì… cậu và anh Luật đang hẹn hò” Lý Nhã kinh ngạc hét toán lên.
Dục Uyển lập tức lấy tay che miệng của Lý Nhã lại, giảm thiểu tối đa mức âm thanh phát ra.
“Cậu yêu anh Luật” Lý Nhã hỏi cung lần nữa.
“Phải! Nhưng cậu nhỏ tiếng thôi, cậu muốn tất cả người trên du thuyền đều biết chuyện sao” Dục xấu hổ, mặt đỏ lên tiếng.
“Thảo nào… gần đây mình thấy cậu xinh đẹp ra, người có tình yêu thì cái gì cũng thay đổi, ngay cả cái bớt trên mặt cậu cũng biến mất”
“Có sao…”
“Cậu không tin thì lấy gương mà xem”
Dục Uyển mừng rỡ, loay hoay chạy đến trước gương xem.
Có chút thất vọng…
Nhưng lâu rồi cô không nhìn đến cái bớt trên mặt mình. Lần đầu tiên cô nhìn thấy thì nó có màu đỏ sậm, vài ngày sau thì màu sậm đó biến mất, còn bây giờ chỉ còn màu đỏ tươi, nếu tiếp tục như vậy có thể qua vài tháng nữa sẽ là màu hồng, rồi biến mất luôn. Ha… a… a… Chuyện thần kì đó không bao giờ xảy ra.
“Cậu lừa mình, cái bớt vẫn còn trên mặt có mất đi đâu”
“Ha… a… Thiếu gia nói đúng… những người khi yêu đều trở thành đại ngốc, cậu giống hệt anh Phi” Lý Nhã cười lăn xuống giường.
“Cậu còn dám chọc mình…” Dục Uyển leo lên giường cù lét Lý Nhã, đuổi bắt nhau, mệt nhừ lại ngã xuống giường thở hổn hển.
“Cậu nói Hoắc Phi có người yêu sao”
Dục Uyển không biết sao mình lại để tâm, có thể trước đây do hắn từng nói thích cô, dù biết là hắn đùa, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn bị lời nói đó của hắn quấy nhiễu, bây giờ thì cô đã có Luật, cô chỉ nên dồn tất cả sự chú ý lên người của anh ấy.
“Phải! Anh Phi có người mình yêu rồi… thiếu gia nói mục đích của cuộc đi biển này thật ra là kế hoạch của anh Phi, anh ấy muốn tỏ tình với một cô gái nào đó”
“Được Hoắc Phi tốn nhiều công sức như vậy, nhất định cô gái đó là một tuyệt đại mỹ nhân” Dục Uyển lên tiếng.
“Mình có hỏi nhưng thái độ của thiếu gia rất kỳ quái, cứ cười không ngừng… mình nghĩ có thể cậu đúng, thiếu gia chưa bao giờ nói đến một cô gái nào mà vui vẻ như vậy…” Lý Nhã bắt đầu có chút buồn, khi nhớ đến Bạch Ngạn Tổ vì một cô gái khác mà cười trước mặt cô.
“A… A… Mình phát hiện ra… Tiểu Nhã nhà ta đang ghen” Dục Uyển bật người dậy, trêu chọc Lý Nhã.
“Mình không có… thiếu gia là cậu chủ của mình, mình chỉ là người hầu của cậu ấy… mình không có tư cách ghen, cậu ấy muốn cười với ai, mình không quản được”
Lý Nhã rất biết thân biết phận của mình, chỉ là cô nhi, không gia thế nên chỉ có thể cất giữ tình cảm giành cho Bạch Ngạn Tổ trong lòng.
“Tiểu Nhã! Cậu như vậy là không thể được… khi yêu ai thì mình phải bất chấp, giữ người đó cho riêng mình, Bạch Ngạn Tổ đào hoa bay bướm như vậy, cậu không nắm thật chặt, hắn sẽ đi tìm cô gái khác”
“Mình không để tâm, chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy cậu ấy, có thể làm cho cậu vui là mình cảm thấy hài lòng”
“Cậu đúng là ngốc, mình thì không giống cậu…”
Có thể khoảng cách thời gian nên suy nghĩ giữa họ khác nhau, Tiểu Nhã có thể cam chịu, chia sẻ đàn ông của mình với phụ nữ khác, nhưng cô thì không. Một là có hẳn trái tim và tình yêu toàn tâm toàn ý của người đó, hai thì cô sẽ từ bỏ hoàn toàn.
Bên ngoài…
“Tủm… m… m…”
Hoắc Phi sau khi nghe Dục Uyển thừa nhận yêu Hoắc Luật thì hắn đã không có đủ cam đảm đứng đó, tiếp tục nghe cô thể hiện tình yêu giành cho anh trai mình thế nào. Hắn bưng tô canh nóng hổi đang muốn mang vào cho Dục Uyển uống, quăng xuống dưới biển.
Hy vọng không có con cá mập nào bên dưới bị ném vỡ đầu.
“Á… a… a… Tại sao vậy… tại sao…”
Hắn gào hét như người vô vọng, rồi ngã phịch xuống sàn gỗ.
“Tại sao không phải là tao”