Phần 91
23h – Thế giới Ngầm.
Trên khán đài cao 2m, bốn cột to lớn sắt thép sừng sững cao như cột chống trời. Năm võ sĩ lực lưỡng như năm ông thần khổng lồ, đang ngồi trên ghế, tận hưỡng nhiệt tình sự chăm sóc từ những thành viên trong câu lạc bộ.
Bên dưới khác đài, khán giả đang đứng ngồi không yên, ai cũng nôn nóng nhìn lên cây kim đồng hồ, mong mau đến 11h để trận đấu mau bắt đầu.
Việc nhận cá độ đã kết thúc cách đây hai tiếng, nhìn đấu sĩ của Á Tư Mã đang khí thế dâng trào, còn đấu sĩ của A Tư Bổn lại không thấy đâu, có phải giống như lời đồn, đệ nhất đấu sĩ của A Tư Bổn, mặt nạ sắt đã bỏ trốn. Thủ lĩnh đã không còn nên những đấu sĩ khác cũng không dám bước lên dàn đấu.
“Người của tên mập đó chết hết rồi sao, tại sao không có tên nào xuất hiện vậy…” Một gã cao gầy, đang cầm tẩu thuốc đưa lên miệng thổi khói phì phèo.
“Ai nói là không có người”
Tiếng nói của A Tư Bổn từ xa vọng đến, mọi người đều xoay người lại nhìn. Theo sau ông ta chính là năm đấu sĩ mà mọi người đang mong ngóng. Cả đám đông khán giả đều reo hò phấn khởi.
“Tôi phải đến, để lấy lại tất cả số tiền đã gửi ở chỗ ông chủ Á đây”
“Rất sẵn lòng, nhưng không biết mấy đấu sĩ của ông có khả năng đó hay là không… hay là giống như lần trước, mới có nữa hiệp đã bị đá ra khỏi sàn đấu” Á Tư Mã lên tiếng.
“Cũng phải thôi, heo thì chỉ có thể dạy ra heo mà thôi, làm sao có khả năng dạy ra được sư tử… ha… a…”
Á Tư Mã cười to khinh người, rồi xoay người đi. A Tư Bổn giận đến mặt đỏ tai hồng, khói bóc lên đỉnh đầu. Tay siết chặt, miệng thở gấp, hai cánh mũi phình ra nhấp nhô.
Lúc năm đấu sĩ của A Tư Bổn đi ngang qua người ông ta, chuẩn bị bước lên sàn đấu. Thì A Tư Bổn nắm lấy tay của đấu sĩ mang mặt nạ sau cùng kéo lại.
“Nếu cậu em thua, tôi sẽ ném con bé trên lầu vào động điếm… mặt mũi tuy xấu xí nhưng thân thình rất bốc lửa, sẽ có khối thằng muốn cưỡi lên nó”
“Ông mà dám động vào người cô ấy, tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận vì đã được sinh ra”
Hoắc Luật ngước mắt nhìn lên lầu. Dục Uyển tay bị chói còn bị hai gã bên cạnh giữ chặt, miệng lại bị bịt keo, cặp vú trắng nõn bên dưới chiếc nịt ngực đang lắc lư do từng cái cựa quậy kháng cự của Dục Uyển, hai gã hai bên cứ như hai con thú đói khát nhìn chằm chằm vào ngực cô đến chảy cả dãi. Hắn chỉ muốn lôi hai gã đó xuống đập một trận.
“Muốn tao không động vào nó thì mày phải thắng”
“Quân tử nhất ngôn” Hoắc Luật quay sang nhìn A Tư Bổn.
“Quân tử nhất ngôn” Ông ta mỉm cười nhìn Hoắc Luật.
Không biết con nhỏ xấu xí đó có nét gì thu hút, mà thằng nhóc này lại si mê như vậy, bất quá như vậy càng tốt, nếu thằng nhóc này mà đánh thắng trận này, ông sẽ bắt giữ con bé đó làm con tin, để thằng nhóc này ngoan ngoãn ở lại câu lạc bộ, kiếm tiền cho mình, đó là điều A Tư Bổn đang nghĩ tới.
“Được rồi! Mày mau lên đó, nhớ những gì đã hứa…” A Tư Bổn hướng mắt lên sàn đấu.
“Còn một chuyện nữa” Hoắc Luật nói.
“Chuyện gì”
“Tìm cho cô ấy một bộ quần áo khác”
“Được thôi! Tao sẽ tìm cho nó một bộ đồ tu nữ, trùm kín từ đầu đến chân… sẽ không ai thấy một miếng thịt nào trên người nó, mày yên tâm chưa…”
“Keng… keng…”
Tiếng chuông khai cuộc đã bắt đầu, đồng hồ đã điểm đúng 11h. Cuộc thi đấu võ tự do giữa 5 đấu sĩ của hai câu lạc bộ A Tư Bổn và Á Tư Mã chính thức bắt đầu.
Hoắc luật lập tức nhảy lên sàn đấu. Thế cuộc 5 vs 5, cũng rất cân xứng. Mặc dù các đấu sĩ của câu lạc bộ Á Tư Mã có phần to lớn và khỏe mạnh hơn.
Khi trọng tài vừa thổi còi, thì mười người họ lao vào nhau. Không có bất kỳ một quy định nào trong trận đấu võ, chỉ cần chiến thắng bất chấp tất cả.
“Binh!”
“Bốp…”
Đấu sĩ của Á Tư Mã rất lợi hại. Mỗi quyền mỗi cước họ xuất ra đều hội đủ lực và sức sát thương rất lớn, nếu không né kịp nhất định sẽ tàn phế suốt đời, đó là lý do tại sao mà bốn đấu sĩ của A Tư Bổn thà là té ngã có kế hoạch còn hơn là đánh tiếp để tàn phế nửa đời sau. Mặc dù chỉ mới giao đấu có mười phút, nhưng thương tích trên người cũng đủ để họ nằm viện nửa tháng.
Bên dưới khán giả la hét ầm trời, cảnh tượng rất náo loạn. Bọn họ tiến sát đến bên dưới sàn đấu. Người thì vui, kẻ thì buồn, càng làm cho không khí khán đài thêm phần nóng nực, độ nóng đang sôi sùng sục, nhịp tim của họ cũng nhanh chậm theo diễn biến của trận đấu. Người thì phấn khởi “ha… a… Cược Á Tư Mã thắng là không sai”. Kẻ thì khóc lóc rên rỉ “hu… u… Làm sao đây… lần này có nước bán nhà để trả nợ”.
Tất cả hy vọng của A Tư Bổn giờ đây đều đặt hết lên người của Hoắc Luật, để tăng thêm phần động lực cho hắn, ông ta đã lôi Dục Uyển từ trên lầu xuống gần khán đài, nơi mà Hoắc Luật có thể nhìn thấy được.
Ông mập, ông giỏi lắm. Nhìn thấy Dục Uyển vẫn còn nguyên trạng với chiếc áo lót xuất hiện trước mắt bao nhiêu gã đàn ông, đôi mắt của Hoắc Luật nheo lại, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Mỗi người họ đều rất lợi hại, năm người cùng xông lên thì lại càng khó đối phó, nhưng chỉ cần tìm ra khuyết điểm của từng người, hắn sẽ hạ được họ.
“Zá… a…”
Lúc cả bốn đấu sĩ của Á Tư Mã cùng lao vào Hoắc Luật, thì hắn tung cước đá thẳng người đang giao đấu với mình nãy giờ bay khỏi khán đài. Tình cảnh hiện tại là 1 vs 4.
Tên nhóc này đủ can đảm để đứng lại đây thì nhất định thực lực rất khá. Họ ra quyền, tung cước đánh tới tấp vào Hoắc Luật, hắn trái phải trước sau nghiên người né tránh tất cả các trận đòn của bốn người.
“Bốp!!!” Chiếc mặt nạ của Hoắc luật rơi xuống ngay sau khi hắn bị đánh vào mặt, ngã lăn xuống sàn và máu bắn ra khỏi miệng.
“Ưa… a… a… Nếu không phải do băng kéo đang dán kín miệng của Dục Uyển, thì tiếng hét thất thanh đã vang dội.
Tim của Dục uyển thóp lại, khi nhìn thấy Hoắc luật bị đánh dồn dập, khắp người hắn chưa có nơi nào là không bị đánh qua, nếu không phải vì cô liên lụy thì Hoắc Luật đã không rơi vào hoàn cảnh này. Tất là tại cô, Hoắc Luật, anh nhất định phải cố lên, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sai gì tôi cũng làm hết.
Sau khi chịu đòn đủ lâu, ăn đòn đủ no để nhìn ra được khuyết điểm của từng người, bây giờ là lúc Hoắc Luật tiến hành phản công.
Tên thứ nhất cú đấm rất mạnh nhưng chân lại trụ không vững, gã thứ hai thì hoàn toàn ngược lại. Cước pháp tuy mạnh nhưng lực tay lại không đủ sức. Có lẽ vì vậy mà cả hai người trái phải này luôn liên thủ tấn công cùng lúc.
Tên thứ ba thân thủ nhanh nhẹn sức lực dẻo dai, liên tục ra đòn. Những chiêu thức nhìn có vẽ lợi hại nhưng thật ra không có chút sức uy hiếm nào, chỉ là một đòn đánh tâm lý khiến cho đối thủ cảm thấy hoa mắt không thể tập trung, gã thực sự ra đòn chí mạng chính là kẻ ở phía sau.
Mặt dù đã nhìn rõ khuyết điểm của từng người, nhưng bọn họ lại tổ hợp hoàn chỉnh, khuyết điểm của người này lại được ưu điểm của người kia bù khuyết. Nên để hạ được họ thì hắn cũng đã trầy da tróc vẩy.
“Một… Hai…”
Sức của mọi người đều đã cạn kiệt sau chín mươi phút giao thủ, bắt đầu mười giây đếm ngược từ trọng tài, tất cả họ đều đã không còn sức để đánh tiếp. Bây giờ chỉ còn chờ xem ai là người trụ vững đến giây cuối cùng.
“Bốp!!” Hoắc Luật là người ngã xuống đầu tiên, khiến cả đám đông náo loạn cả lên.
Bên dưới lại la hét ầm trời, nhưng một giây sau đó tất cả đều trở về im lặng, không ai phát ra bất kỳ tiếng chửi bới nào. Hoắc Luật tay chống xuống sàn từ từ gượng dậy, còn đối thủ của hắn đang ngã từng tên một.
“Năm… sáu…”
“Bịch! Bịch…” Gã thứ hai thứ ba cùng lúc úp mặt dưới sàn, không thể ngẩng đầu lên, mê mang bất tĩnh.
Hoắc Luật, mày còn phải đưa cô ấy rời khỏi cái nơi quái quỷ này, còn chưa cho cô ấy một buổi hẹn hò hoàn chỉnh. Hoắc Luật, mày không được phép gục ngã.
“Chín… Mười…”
“Bịch… bịch…” Gã thứ nhất và thứ tư đều đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể đứng vững cho đến giây thứ mười.
“Chiến thắng thuộc về đấu sĩ của câu lạc bộ A Tư Bổn…”