Phần 88
Đảo Không Tên.
Hôm nay lễ hội hóa trang chính thức khai mạc, không khí nhộn nhịp tưng bừng, sắc màu rực rỡ, những nhân vật truyền kì từ trong sách đến phim ảnh từ Đông sang Tây. Đều đang có ngoài đời với phiên bản thật.
Phù thủy, Ma Cà Tưng, bá tước Dracula, người Sói, Thủy Thủ Mặt Trăng, Superman, quái thú, Tôn Ngộ Không, Trư Bát giới… còn vô số đỉnh đỉnh đại danh, những cái tên chưa kể đến, lọc thành một cái list danh sách dài mấy trang cũng không đủ, đều có mặt tại nơi đây.
Nhưng nổi bật và xuất chúng nhất chính là chàng ma cà rồng với vẽ đẹp thiên sứ đến từ phương Đông, Hoắc Phi. Hắn đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh, từ trai gái già trẻ bé lớn, ai cũng tình nguyện làm nạn nhân cho hắn hút máu.
Nếu như con mà cà rồng nào cũng giống hắn, nhất định sẽ không sợ đói. Nhưng Hoắc Phi rất kén chọn, không phải máu của ai hắn cũng hút, hắn chỉ hứng thú với máu của một người duy nhất, là bà Chung Vô Diệm đang nhai kẹo phía trước.
Dục Uyển cũng không cần phải hóa trang gì cả, đã thành công xuất sắc, chỉ cần quấn tóc lên rồi mặc bộ đồ cổ trang, được cách tân từ chiếc sườn xám dài đến mắt cá chân, với hàng cúc cài được bố trí chạy dọc từ cổ xuống hông, vai áo may bồng bềnh phiêu dật. Cổ áo kiểu nữ hoàng, lộ hết chiếc cổ xinh đẹp, khiến cho con ma cà rồng phía sau thêm đói khát, chỉ muốn đưa miệng vào cắn một cái.
Bên cạnh Chung quốc mẫu của Tề Triều, là nàng lọ lem xinh đẹp Lý Nhã, hai người tay trong tay. Mọi thứ đều lạ lẫm mới mẽ, gặp bất kỳ gian hàng nào họ cũng đều dừng lại thưởng thức. Nếu là thức ăn thì gấp đũa liên tục, còn nước uống thì nhấp môi uống thử.
“Mình qua đó…” Tiểu Nhã kéo tay của Dục Uyển lôi đi.
“Ừ!” Dục Uyển cầm thêm hai sâu mứt táo, trước khi rời khỏi gian hàng của bà cụ trước mặt.
Lọ Lem và Chung Vô Diệm dắt tay nhau đến gần đài phun nước, dưới chân con sư tử đá đang đặt một cái thùng rất to, là thùng tiền nguyên góp của đảo Không Tên.
“Được rồi” Sau khi bỏ tiền vào trong thùng thư, đôi bạn tốt lại dắt tay nhau đến nơi khác.
Lễ hội hóa trang của đảo Không Tên kéo dài đến tận một tháng, thật ra chỉ là một cách để quảng bá du lịch, thu hút du khách khắp nơi lên đảo.
Khi du khách đến tham gia lễ hội, họ sẽ được cư dân trên đảo đón tiếp nồng nhiệt, cung cấp cho đồ hóa trang tham gia lễ hội, còn cho mượn cảnh giả được thiết kế như thật nếu bạn muốn chụp hình. Và có thể ăn uống thỏa thích bất cứ thứ gì họ muốn, hoặc mang về những món hàng thủ công mỹ nghệ tinh sảo vừa mắt, đang đặt trên bàn trưng bày.
Sau đó họ sẽ để lại tiền vào thùng thư ở dưới chân con sư tử đá, giống như hành động Dục Uyển và Lý Nhã vừa rồi. Sẽ không có người đứng ra kiểm chứng mức độ trung thực của mỗi du khách, thay thẩm định lại giá trí của mỗi món hàng là bao nhiêu tiền cả. Tất cả là tùy thuộc vào du khách. Số tiền thu được từ lễ hội sẽ được cư dân trên đảo dùng vào các sinh hoạt cộng đồng nhằm phục vụ cho đảo.
Nhưng bạn yên tâm, không có năm nào là họ thua lỗ cả, đặc biệt là năm nay với sự có mặt của ba đại gia lắm tiền của nhà ta, Bạch Ngạn Tổ, Hoắc Luật và Hoắc Phi, vì đây cũng được xem như một hoạt động từ thiện, nên ba kẻ phá gia này ra ta rất là rộng rãi.
“Tiểu Nhã! Cậu có cảm giác có ai đó đang theo dõi chúng ta không” Dục Uyển ngờ vực xoay lưng lại, nhưng có gì khả nghi cả.
“Có sao… nhưng nhiều người như vậy, cậu nói là ai đang theo dõi mình” Nhìn bộ dạng căng thẳng của Lý Nhã, Dục Uyển rất muốn rút lại hết tất cả những lời vừa nói ra.
“Chắc là mình nghĩ ngợi nhiều quá, không có gì… chúng ta đi qua đó xem”
“Ừ…”
Lọ Lem và Chung Vô Diêm đi chung, không hề biết sau lưng họ có một con mà cà rồng rất đẹp trai đang canh me từng giây từng phút. Hoắc Phi đã chuẩn bị một nơi lãng mạng khác, lần này sẽ nhất định thành công. Nhìn thấy Bạch Ngạn Tổ nắm tay của Lý Nhã kéo đi thì Hoắc Phi biết cơ hội của hắn đã tới. Nhưng hắn chỉ vừa tiếp cận Dục Uyển chưa làm gì, mấy em ấy lại xuất hiện.
“Hoắc Phi! Anh thấy em hóa trang có đẹp không… có phải rất muốn hút máu của em…” Một cô nàng Zombie “xinh đẹp” với khuôn mặt toàn là máu, đang kéo áo xuống, lắc lư cái vai trắng nõn về phía Hoắc Phi.
“Ụa… Ụa…” Vừa nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu khô trên mặt của cô nàng. Hoắc Phi xoay mặt đi nôn không kịp cầm lại. Tối nay hắn nhất định sẽ mơ thấy ác mộng.
“Hoắc Phi! Anh không khỏe sao, nếu vậy phải chích thuốc rồi…” Cô nàng với bộ đồ y tá sexy gợi cảm, tay cầm ống chích, nở cười duyên quyến rũ, đang nâng đôi giày cao gót từng bước đi tới chỗ Hoắc Phi.
“Ha… a… không cần… anh cảm thấy khỏe hơn rồi” Hoắc Phi nhìn cây tiêm chích to, đang phun nước vèo vèo như cái vòi xịt mà lắc đầu lia lịa.
“Ma cà rồng không cần phải tiêm chuốc, anh ấy chỉ cần hút máu…” Cô nàng Zombie đẩy cô nàng y tá ra, dang rộng hai tay chào đón Hoắc Phi, còn chu đôi môi gợi cảm về phía hắn.
“Come on baby, một con Zombie xinh đẹp đang chờ anh đến hút sạch máu…”
“Ụa… Ụa…” Không có gì có thể cản được thức ăn dội ngược lên. Hoắc Phi cúi mặt xuống, tiếp tục nôn lần hai.
“Tránh ra! Zombie thì lấy đâu ra máu, hơn nữa… ma cà rồng chỉ thích uống máu tươi mà thôi…”
Một cô nàng với mái tóc xoan nâu và bộ đồ dạ hội quyến rũ đang giơ tay vẫy gọi.
“Em nói có đúng không Edward, Bella đang chờ chàng đến hút máu… hãy đến đây với em”
Cả ba cùng tấn công dồn dập, phía sau còn mấy cô nàng khác đang tìm đến. Nãy giờ họ cũng đã đi lùng sục khắp nơi, nhưng Hoắc Phi trốn kĩ quá tìm không ra.
“Ma cà rồng! Bọn em đến đây…”
Cường địch đang ở trước mặt. Lời tỏ tình của Hoắc Phi phải để khi khác nữa rồi. Hắn lập tức co giò bỏ chạy. Dục Uyển nhìn Hoắc Phi đang chốn chui chốn nhủi mà thấy thương. So với Hoắc Khiêm và Hoắc Luật thì Hoắc Phi là có nhiều fan cuồng nhất.
“Đi ra đây, tao có chuyện muốn nói với mày…”
Thì ra đôi mắt luôn dõi cô theo nãy giờ, không rời nửa bước khiến cho Dục Uyển có cảm giác như bị ai đó theo dõi là đây. Dục Uyển còn chưa phản kháng đã bị Hoắc Luật kéo đi.
“Hoắc Luật! Buông tay ra… tôi bảo anh buông tay ra… đồ điếc, anh nghe không… anh muốn dẫn tôi đi đâu”
Dù Dục Uyển có la hét thế nào, vẫn là bị kéo đi. Rời xa khỏi đám đông, không còn sự ồn ào, ngoại trừ cô.
“Hoắc Luật! Anh câm rồi sao mà không trả lời, anh muốn đưa tôi đi đâu… buông ra… Hoắc Luật…” Hắn lôi cô đến một nơi vắng vẻ, thiếu ánh đèn và nhiều cây cối, cũng không có người qua lại, càng không biết đây là đâu.
Hoắc Luật cảm thấy nơi này đã đủ yên tĩnh thích hợp để nói chuyện, nếu cô câm miệng lại thì càng hoàn mỹ hơn. Hắn đang muốn buông tay của Dục Uyển ra, nhưng lại chậm hơn một bước.
“Á… a…” Ngay lúc này cô lại cúi người xuống, há miệng ra, cắn thật mạnh vào tay của hắn.
Trước mặt nói muốn hẹn hò với cô, quay lưng đi lại cùng người khác lên giường, cô ghét hắn, muốn cắn cho hắn thật đau để bỏ tức. Hoắc Luật lập tức đẩy Dục Uyển, cảm nhận sự đau rát trên cánh tay.
“Mày là cẩu sao mà lại cắn người…” Hắn giơ tay lên nhìn năm dấu răng của Dục Uyển in đậm trên tay mình, tức giận nhìn cô.
“Phải! Tôi là cẩu… chỉ thích cắn những động vật đi bằng hai chân thích động dục bừa bãi như anh”
Hoắc Luật bước tới…
“Mày vừa nói gì, có giỏi thì nói lại một lần nữa xem…”
Nếu là trước đây Dục Uyển sẽ run rẩy trước những thái độ tức giận, và sự thách thức này của Hoắc Luật, thì giờ đây đã không còn chút tác dụng nào với cô. Mặc kệ hắn có giận dữ hay nổi khùng, cô cũng không còn quan tâm nữa.
“Tôi nói… anh là động vật… đi bằng hai chân… thích động dục bừa bãi… anh nghe rõ chưa”
Từng lời từng chữ Hoắc Luật nghe đều rất rõ ràng, hắn nhếch miệng cười cho thấy hắn sắp phát điên, khi độ cong hoàn mỹ trên môi biết mất, chính là lúc độ điên đó bộc phát. Bỏ mặc bọn họ còn đang ở bên ngoài, hắn bước đến đẩy ngã cô xuống bãi cỏ xanh, cả người áp đảo.
Dục Uyển cũng không ngoan ngoãn nằm im cho Hoắc Luật “cưỡi” lên mình giống như mọi lần, cô bật người dậy. Dù biết là đánh không lại nhưng vẫn phải đánh. Chỉ cần nhớ đến tối qua, hắn cùng một người phụ nữ khác lăn lộn dưới sàn, thì cảm thấy cả người hắn đều dơ bẩn, đứng chung một chỗ với hắn cũng làm cô cảm thấy ghê tởm. Hắn còn mặt dày trơ trẽn muốn đè lên cô sao.
“Đồ khốn! Anh nghĩ tôi sẽ dễ dãi như mọi lần, để anh muốn làm gì thì làm sao…”
Cô biết trước đây là mình bị sắc dụ, nhưng đó là trước lúc cô nhìn thấy hắn làm chuyện ấy với người phụ nữ khác và hắn tuyên bố muốn hẹn hò cùng cô, còn bây giờ dù hắn có mê hoặc cô bằng bộ mặt đẹp trai lạnh lùng đó, cô cũng không dại dột nữa.
“Zá… a…”
Dục Uyển dốc toàn sức đánh, trong lòng có bao nhiêu bất mãn với Hoắc Luật đều bộc phát ra hết. Cô giơ hai chân trái phải phối hợp đá liên tiếp vào ngực của hắn. Cổ chân nhanh nhẹn mềm dẻo ra đòn dứt khoát đủ lực, nhưng không có cái nào tạo ra chút sức uy hiếp cho hắn.
“Bốp… bốp…”
Tất cả đều được Hoắc Luật dùng tay đỡ lấy. Đây là lần đầu tiên hắn đánh với phụ nữ, nhưng để chế ngự con mèo hung dữ này, thì hắn cần phải mạnh tay hơn. Dục Uyển đá đến hai cổ chân đều đau nhức, mồ hôi nhễ nhãi nhưng Hoắc Luật mặt vẫn không đổi sắc, điềm tĩnh bình thản như đang bỡn cợt với cô.
Cánh tay của hắn không phải làm từ thịt từ xương mà là cấu tạo từ sắt đá xi măng hỗn hợp, hắn vẫn chưa động thủ chỉ đứng đó đỡ đòn mà thôi, cũng khiến cô chật vật.
“Rầm… m…”