Phần 87
Phòng khách – Dương gia.
“Chủ tịch! Hợp đồng hợp tác đã soạn xong… tôi mang đến cho ông xem lại” Một cô thư kí xinh đẹp quyến rũ, tóc xoăn lượn xõa ngang vai, trang điểm tỉ mỉ, môi hồng mặt trắng, đang khum lưng, hai tay đưa hợp đồng cho Dương chủ tịch.
Ông ta chỉ lật sơ qua vài trang, chưa dừng lâu ở bất kỳ một điều khoản cũng như chưa đọc kĩ bên trong viết những gì, chỉ tìm đến trang cuối cùng để kí tên. Sau khi đặt bút, nét chữ rồng bay phượng múa in trên trang giấy và đóng con dấu vào thì ông ta gấp hợp đồng lại và giao cho thư kí Mộc.
“Chủ tịch! Ông không xem lại sao” Thư kí Mộc tỏ ra ngạc nhiên nhìn ông ta.
“Tôi hoàn toàn tin tưởng vào Mộc thư kí, cô là do tôi đào tạo… năng lực cô thế nào tôi còn không rõ sao mà nghi ngờ”
“Dương chủ tịch! Ông đừng nói như vậy… ông quá xem trọng tôi, tôi lại cảm thấy có lỗi nhiều hơn, nếu tôi chịu tìm hiểu kĩ lưỡng, trước khi đề xuất kế hoạch dự án Vịnh Thiên Sa lên cho ông, đã không hại công ty tổn thất nặng như vậy”
“Tôi còn thuyết phục ông đấu thầu mãnh đất Vịnh Thiên Sa, khiến cho Dương thị rơi vào hoàn cảnh không thể trở mình là lỗi của tôi”
“Thư kí Mộc! Tôi biết lỗi không phải do cô, là do tên Hoắc Khiêm quá xảo trá… tôi sẽ không vì chuyện đó mà nghi ngờ năng lực của Thư Kí Mộc”
“Lần này nếu không phải cô nổ lực tìm kiếm đối tác thì chúng ta cũng không gặp được một nhà đầu tư, có thể vực dậy Dương thị”
Dương thị đã không còn được như là trước đây, tìm được nhà đầu tư đã khó, không ai lại dại dột, bỏ món tiền lớn vào một công ty đang thua lỗ, nhưng Mộc thư kí đã tìm được, còn thuyết phục họ đầu tư.
Mặc dù yêu cầu của họ hơi quá đáng, họ muốn 51% cổ phần của Dương thị, không phải là 50% như là thỏa thuận ban đầu, nhưng ông cũng không còn sự lựa chọn, muốn Dương thị sống lại, hàng ngàn nhân viên không phải thất nghiệp thì ông chỉ đành chấp nhận.
“Chủ tịch Dương! Ông thật sự không muốn gặp mặt nhà đầu tư mới sao, hôm nay tôi đã hẹn gặp mặt họ”
“Chân tôi bây giờ đi lại không tiện, cô cứ thay tôi quyết định mọi chuyện… thời gian còn dài, sẽ có dịp khác”
“Vậy sau khi buổi kí kết hợp đồng hoàn tất, tôi sẽ mang đến cho ông xem lại”
“Ừ… Cô đi đi…” Dương chủ tịch gật đầu.
“Vậy tôi xin phép về” Mộc thư kí mỉm cười lễ phép, cúi đầu chào Dương chủ tịch rồi rời khỏi ngôi biệt thự.
“Rầm!!!”
Vừa mới ngồi vào trong xe và đóng cửa xe lại, thì Mộc thư kí đã cầm điện thoại lên, ấn một dãy số quen thuộc không có tên trong danh bạ.
“Alo! Là tôi… mọi thứ đã xong, ông già đã kí tên”
Bên kia đầu dây…
“Làm tốt lắm, đã vất vả cho chị” Hoắc Khiêm ngồi trên ghế chủ tịch, hắn đặt điện thoại dưới bàn, rồi nhếch miệng cười.
Dương thị là một công ty có rất nhiều tìm năng để phát triền, không thua kém Hoắc thị nếu như rơi vào tay hắn, thì hắn sẽ làm cho nó lớn mạnh hơn. Thứ đồ tốt như vậy rơi vào tay của một kẻ không biết làm việc, có phải quá thiệt thòi cho nó.
Nên từ đầu hắn đã giăng một cái bẫy, kế hoạch Vịnh Thiên Sa là mồi nhử. Nhưng để con cá lớn như Dương chủ tịch cắn câu, thì hắn cần phải có thêm một chất xúc tác khác còn lợi hại hơn mồi câu, chính là Mộc thư kí, người thân cận bên cạnh Dương chủ tịch.
“Là ai gọi điện mà cậu vui như vậy”
Lệ kì đang chôn mặt ở giữa hai chân của Hoắc Khiêm, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi môi xinh đẹp đang mút đến sưng đỏ đầy ướt át, son môi thì lem hết ra bên ngoài, hai tay vẫn còn cầm dục vọng của Hoắc Khiêm đưa vào miệng.
“Người quan trọng” Hắn mỉm cười.
Lệ Kì đang định cúi đầu xuống mút vào thì nghe thấy ba chữ “người quan trọng”, nội tâm dậy sóng mạnh mẽ, lập tức phản kháng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Người quan trọng là ai… nam hay nữ, có phải là loại quan hệ giống tôi với cậu” Lời nói nồng nặc mùi vị giấm chua, Lệ Kì hành động lời nói tuy phóng khoáng dễ dãi, nhưng tâm tư lại nhỏ nhen đố kỵ, nhất là phụ nữ bên cạnh Hoắc Khiêm.
“Là nữ, nhưng không phải là loại quan hệ như chị nghĩ… tiếp tục làm việc của chị đi”
Hoắc Khiêm nắm chặt tóc của Lệ Kì, ấn đầu xuống giữa hai chân hắn, rồi đẩy dục vọng của mình chôn sâu vào trong miệng chị ta.
“Ưm… m…” Bị nhét đầy trong miệng, Lệ Kì muốn nói cũng không thể nào mở miệng được, ngoan ngoãn ngồi im.
Hoắc Khiêm bấm nút khiến cho chiếc ghế từ từ hạ xuống, hắn ngã lưng ra phía sau, nhắm mắt lại mà hưởng thụ. Bên ngoài khung kính, nắng trưa chói chang cả thành phố đểu rất yên tĩnh.
Lệ Kì từ từ trèo lên người của Hoắc Khiêm, cởi chiếc váy ôm body đắc tiền của mình ra. Chị ta nâng cặp mông xinh đẹp của mình lên, từ từ đem dục vọng của Hoắc Khiêm nuốt vào.
“Ưm… m… Tối nay cha tôi mời cơm, cậu nhất định phải đến, không được lẫn tránh như những lần trước, được không… Khiêm…”
“Được! Dù sao chiều nay tôi cũng không có hẹn… tôi sẽ đến gặp cha chị”