Phần 85
Dục Uyển thoát một kiếp nạn nhờ hai cái đùi gà. Cô mỉm cười với Hoắc Phi, nếu không có sự xuất hiện thần thánh của hắn, có thể giờ này cô đã nằm viện lần nữa.
“Cảm ơn anh” Trước nụ cười ngọt ngào của cô, Hoắc Phi như phát điên, hét tới tấp vào mặt.
“Mày hết chuyện làm rồi hả… nửa đêm chạy ra ngoài chọc vào con chó điên đó, mày có não không hả… nó không cắn chết mày là may mắn…” Hoắc Phi vì lo lắng, mà khẩn trương trong lời nói.
“Anh làm gì mà hét lớn tiếng như vậy, tôi chọc giận gì đến anh… chỉ có hai cái đùi gà, tôi lập tức mua cái khác trả anh” Dục Uyển cũng cứng đầu không thua gì, cũng nạt lại Hoắc Phi.
“Mày nghĩ tao vì hai cái đùi gà đó sao… con ngốc này”
“Đủ rồi nha, hết chửi tôi không có não, rồi giờ lại mắng tôi ngốc… anh đừng tưởng bây giờ mình lợi hại, nên lên mặt với tôi…”
“Mày không có não còn ngu ngốc nữa, tao nói sai chỗ nào… có ai bị chó đuổi mà vừa bỏ chạy vừa la làng như mày… còn lớn tiếng cãi lý…”
“Tôi ngu ngốc… tôi không có não… tôi xấu xí… anh vừa lòng chưa…” Dục Uyển tức giận đẩy Hoắc Phi ra, rồi hậm hực bỏ đi.
Lúc Dục Uyển đi rồi, Hoắc Phi mới nghĩ ra. Không phải hắn muốn tỏ tình với Dục Uyển sao, nhưng tại sao lúc nào hắn cũng chọc cho cô tức giận.
“Hoắc Phi! Mày đúng là đại ngốc”
Hắn vội chạy đuổi theo Dục Uyển làm hòa với cô.
“Tránh ra…”
“Tao xin lỗi, đừng giận mà… là tao ngu ngốc được chưa, mày có chỗ nào bị thương không, để tao xem…”
“Tránh ra… không cần anh quan tâm giả tạo…”
“Tao không có… có biển kia làm chứng, tao thật rất quan tâm mày”
…
Nửa tiếng sau…
“Nơi này có thể vào được sao”
“Vậy mày có đói bụng không”
“Có!”
“Có thì vào”
Náo loạn một hồi, Dục Uyển mới nhớ mình chưa ăn cơm. Bụng đói cồn cào, Hoắc Phi nói sẽ dẫn cô đi ăn. Nhưng cô không hiểu tại sao hắn lại dẫn cô đến đây. Trước cửa không phải đang treo tấm biển “Ngừng hoạt động sao”.
Bọn họ vừa bước vào thì đèn bên trong lại tự động sáng lên. Dục Uyển còn tưởng là chủ nhà phát hiện ra nên quay đầu bỏ chạy.
“Mày chạy đi đâu…” Hoắc Phi nắm tay của Dục Uyển kéo về.
“Không chạy chẳng lẽ đứng yên chờ bị bắt… đi chỗ khác đi, hay chúng ta quay lại khách sạn, tôi no rồi…”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu… đi theo tao”
“Két… t…”
Dục Uyển có cảm giác, chỗ này giống như là nhà của Hoắc Phi, hắn hành xử một cách rất tự nhiên, nắm tay cô kéo vào trong.
“Sao anh biết vách ngăn đó có thể mở ra…” Cô ngơ ngác nhìn hắn và vách ngăn đang mở ra.
“Vì tao thông minh hơn mày” Hắn mỉm cười nhìn cô.
Xem như là cô chưa hỏi vậy…
Lúc đầu Dục Uyển nghĩ đây chỉ là một nhà hàng bình thường như những nhà hàng khác, nhưng thật không ngờ. Thế giới đằng sau vách ngăn mà Hoắc Phi đưa cô đến, lại là một khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ đầy màu sắc, có hoa tươi rực rỡ, có biển lớn bao la và bầu trời đêm nhiều sao.
Hàng chục chiếc bàn tròn được đặt ngay ngắn cạnh bờ biển, chỗ của Dục Uyển ngồi là gần biển nhất. Không phải bên ngoài treo biển “Ngừng hoạt động” sao, vậy tại sao nhà hàng thiên nhiên này lại có đông người đến như vậy.
Một cô phục vụ xinh đẹp bước đến họ.
“Phiền quý khách cởi giày ra”
“Ừ…” Dục Uyển ngơ ngác tháo giày ra và đi theo sau cô phục vụ.
Những bước chân cô đi đều bị lún sâu dưới lớp cát trắng mềm mại, cảm giác thật sự rất tốt. Ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn, nhắm mắt lại có thể nghe thấy cả tiếng sóng vỗ, và ngửi được mùi hương hoa cỏ.
Một cơn gió mát mẻ mang theo mùi vị của biển khơi vừa lướt qua người cô, cảm giác tinh khiết dễ chịu, mọi phiền muộn như được sóng biển cuốn trôi.
“Nơi này thật đẹp… Hoắc Phi, làm sao anh biết trên đảo có một nơi tuyệt vời như vậy” Cảm xúc bộc phát, Dục Uyển tỏ ra rất hào hứng.
“Ngồi xuống đi” Hắn bước tới kéo ghế ra.
“Bốp… Bốp…”
Hoắc Phi vừa mới vỗ tay thì từ bên trong, thức ăn lần lượt được dọn lên, có nến, có hoa hồng xếp thành hình trái tim đẹp mắt, còn có cả tiếng đàn vĩ cầm du dương trầm bổng cùng với tiếng sóng biển rì rào.
Nhưng tất cả sự lãng mạn đó lại không sánh bằng dĩa bò bít tết trước mặt. Dục Uyển sau khi ăn hết dĩa của mình, còn nhòm ngó đến dĩa của Hoắc Phi.
“Ngon đến vậy sao…”
“Vì tôi đói mà…” Dục Uyển có chút xấu hổ, hình tượng gì đó cũng mất sạch.
“Vậy ăn luôn dĩa của tao đi”
Hắn hào phóng đẩy dĩa thịt bò đến trước mặt Dục Uyển, cô không do dự đã ghim miếng thịt bò vào nĩa, rồi đưa lên miệng cắn.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều hội đủ, không khí ấm cúng lãng mạn, tâm trạng của Dục Uyển lại đang rất tốt. Bây giờ chỉ thiếu mỗi lời tỏ tình của hắn mà thôi.
“Dục Uyển! Tao có chuyện muốn nói với mày… thật ra… hôm nay tao…”
“A… A… A… Sao băng kìa… là sao băng đó” Dục Uyển phấn khởi đặt dĩa và thìa xuống, rồi chạy ra ngoài biển ngắm sao băng rơi.
Bởi vì một trận sao băng, Hoắc Phi tạm gác lại lời tỏ tình của hắn sang một bên, chạy ra ngoài cùng Dục Uyển ngắm sao băng.
“Hoắc Phi! Vừa rồi anh có kịp cầu nguyện không… tôi nghe mọi người nói nếu cầu nguyện dưới sao băng, tất cả điều ước sẽ thành hiện thật” Dục Uyển hí hửng vừa vừa nói vừa kéo lấy áo của Hoắc Phi.
“Xí… Những chuyện đó chỉ gạt những đứa con gái ngây thơ như mày… không cần đến sao băng, mày nói xem… mày có điều ước gì tao sẽ giúp mày làm”
Cô muốn một lần gặp lại những người thân yêu của mình, gặp Bin và Bo của cô, cả cô bạn Hi Chi rắc rối nữa, nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ. Hắn sẽ không thể nào giúp được cô.
Nếu không thể thành hiện thực thì cô cũng nên tập quên dần.
“Mày đang suy nghĩ gì…”
“Tôi đang suy nghĩ… tại sao anh lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy” Dục Uyển nhanh chóng chuyển đề tài, những chuyện không vui cô không muốn nghĩ đến nữa, thật sự, thì thắc mắc này cô muốn hỏi hắn rất lâu mà chưa có dịp.
“Mày muốn biết nguyên nhân” Hắn dừng lại nhìn cô.
“Phải” Cô gậc đầu, hắn lại mỉm cười.
“Tao trở nên lợi hại là bởi vì mày”
“Vì tôi sao…” Dục Uyển kinh ngạc nhìn hắn, từ khi nào cô lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.
“Phải! Vì tao muốn thượng được mày, giống như… là bây giờ…” Hoắc Phi bất ngờ quật ngã Dục Uyển xuống bãi cát trắng, rồi đè lên người cô.
“Anh…” Hai tay cô bị Hoắc Phi đặt lên đỉnh đầu, ngực hắn ép sát xuống ngực cô. Dục Uyển càng ngọ nguậy thì ngực cô lại càng cọ xát vào người hắn.
“Tao vì giây phút này, mà đợi rất lâu…”
Vẽ mặt nghiêm túc của Hoắc Phi lúc này, làm cho cô không quen và ngượng ngùng. Bầu không khí cũng trở nên ám muội kỳ lạ.
“Phi! Tôi muốn về khách sạn”
“Được!”
Dù mọi thứ không diễn ra như mong đợi, nhưng hắn đã có một buổi tối lãng mạn bên cạnh Dục Uyển, cùng cô ngắm sao băng, cùng ăn tối dưới nến, cùng đùa giỡn trên bãi biển, vậy là quá đủ.
Khi Dục Uyển về tới phòng thì nhìn thấy Hoắc Luật đang đứng trước hành lang, hình như hắn đã chờ cô rất lâu. Dục Uyển cố ý làm lơ sự tồn tại của hắn, không để ý gì đến Hoắc Luật mà đi thẳng vào trong phòng.
“Mày vừa đi đâu về, tại sao lúc nãy không đến phòng tao” Hoắc Luật nắm lấy tay cô giữ lại.
“Tại sao tôi phải đến phòng anh… anh là gì của tôi, bảo tôi phải nghe theo lời anh” Dục Uyển hất mạnh tay của Hoắc Luật ra rồi đi vào phòng, đóng sập cửa lại.
“Rầm… m… m…”