Phần 76
Hoắc thị.
“Vào lúc 9h sáng nay, một xác chết bà cụ 80 tuổi đã được phát hiện tại căn hộ 402 thuộc chung cư Xóm Miễu, theo như sơ bộ ban đầu của cơ quan pháp y, bà cụ có thể do uống thuốc ngủ quá liều dẫn đến mất mạng…”
“Rầm… m…”
Lưu trợ lý hớt ha hớt hãi chạy vào trong phòng, tay chân run rẩy. Ngày thường hắn đã không tuấn mỹ, bây giờ trên mặt còn lộ vẻ hoang mang khó coi, tệ hại hơn mức bình thường rất nhiều.
Hoắc Khiêm đang đứng xoay lưng ra cửa sổ, tin tức trên truyền hình vẫn đang được phát ra.
“Theo như nguồn tin từ những người sống gần đó… bà cụ gần đây có dấu hiện lãng trí của người già, cơ quan chức năng phỏng đoán, có thể do bà cụ uống nhầm thuốc ngủ nên dẫn đến bi kịch… thực hư thế nào chúng tôi sẽ làm rõ…”
Lưu trợ lý nhìn thấy những gì đang diễn ra trên ti vi mà hoang mang tột cùng. Hắn nuốt một ngụm nước bọt để trấn tĩnh, nhưng nổi sợ hãi vẫn không thể nào tiêu biến được. Sống hơn 20 năm lần đầu tiên hắn chạm tay vào xác chết, cảm giác lạnh lẽo đó bây giờ hắn vẫn còn cảm nhận được trên tay mình.
“Thiếu gia…” Hắn rụt rè mở miệng.
“Tại sao chuyện lại như vậy…”
Hoắc Khiêm xoay người lại nhìn hắn. Lưu trợ lý cuống cuồng giải thích…
“Thiếu gia! Tôi thật sự không biết, tôi làm theo lời cậu đem bằng chứng giả đến cho bà cụ xem… lúc biết tin cháu trai mình đã chết, bà cụ vẫn còn rất bình tĩnh… còn cười với tôi nữa”
“Bà cụ nói… mình không còn lưu luyến gì nữa, có thể đi được rồi… tôi làm sao biết được là bà ta muốn đi tự tử…”
Lưu trợ lý nghe bà cụ nói “có thể đi được rồi”, hắn cho rằng bà đã nghĩ thông suốt, chấp nhận rời khỏi căn hộ đó. Nên sáng nay hắn còn dậy sớm đến khu chung cư, để chở bà cụ đến nơi ở mới, nhưng hắn không ngờ lúc đến nơi thì bà cụ đã chết.
“Thiếu gia! Lần này là lỗi của tôi, nếu tôi thông minh hơn có thể bà cụ đã không chết, là tôi đã hại chết bà cụ” Lưu trợ lý suy sụp ngã phịch xuống dưới sàn.
Một cụ già 80 tuổi không người thân, chỉ có một đứa cháu trai duy nhất. Dù phải sống vất vả và chiến đấu với bệnh tật, nhưng bà cụ vẫn kiên cường sống tiếp, là hy vọng đến một ngày có thể gặp lại đứa cháu trai của mình.
Điều bà chờ đợi suốt nhiều năm sẽ không bao giờ thành hiện thực. Bà cụ vì cái gì mà phải sống tiếp nữa… gánh nặng nhiều năm có thể buông bỏ, nên lựa chọn ra đi thanh thản.
Một chuyện đơn giản như vậy, tại sao hắn lại không nghĩ đến. Hoắc Khiêm trước giờ vẫn tự tin, hắn có thể nắm gọn mọi thứ trong tay mình, nhưng chuyện của bà cụ hắn lại không thể lường trước được. Một mạng người vô tội…
Nhưng mọi chuyện đã không thể thay đổi được.
“Bà cụ đã không còn người thân, cậu giúp tôi lo tang sự cho bà ta”
“Thiếu gia…” Lư trợ lý tỏ ra do dự không quyết, ánh mắt như có ngàn lời muốn nói với Hoắc Khiêm.
“Có chuyện gì” Hắn lên tiếng.
“Thiếu gia! Cháu trai của bà cụ… vẫn còn sống, hắn đã trở về”
…
Nhà tang lể.
Bởi vì bà cụ không có họ hàng nhiều, lại không thích giao thiệp với người xung quanh, nên khách đến viếng rất ít, chỉ có một vài người xem ti vi, biết tin bà cụ qua đời mà đến thắp nhang.
Quang cảnh trong nhà tang lể vừa u buồn ảm đạm, lại vắng vẽ. Chỉ có tiếng khóc thê lương dằn vặt của người đàn ông.
“Bà nội! Là cháu bất hiếu, nếu cháu về sớm hơn một ngày, bà có thể đã không chết… tất cả là tại cháu” Hắn ôm chặt lấy ảnh thờ của bà cụ mà gào thét.
“Tiểu Cường! Cậu cũng không nên trách mình, bà cụ tuổi tác đã cao lại bệnh tật… sớm muộn gì cũng ra đi”
“Lúc còn sống bà cụ luôn lo lắng cho cậu, giờ bà cụ trên trời nhìn thấy cậu đau khổ như vậy, bà sẽ rất đau lòng”
Người đàn ông cao lớn có vẻ ngoài chân chất thật thà, đó là cháu trai của bà cụ. Hắn sang Bunradi xuất khẩu lao động nhưng vừa đến nơi thì xảy ra nội chiến, hắn bị thương và hôn mê suốt mười năm.
Suốt khoảng thời gian dài từ Bunradi về Á Lạp Tân, hắn đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh trùng phùng và bao nhiều lần luyện tập câu “Nội! Con đã về” để nói với bà cụ. Nhưng khi đặt chân lên căn hộ quen thuộc thì nhìn thấy bà nội của hắn, được ngươi ta khiêng ra ngoài.
“Tiểu Cường! Cậu phải kiên cường lên… người đã đi thì cũng đã đi rồi, người còn sống thì phải biết sống cho mình, đừng để cho người ra đi không được thanh thản”
“Cảm ơn hai bác…”
Tiểu Cường lấy tay lau đi nước mắt, hắn phải kiên cường mạnh mẽ như cái tên mà bà nội đã đặt cho mình. Để bà ở trên trời có thể yên nghỉ.
“Có khách viếng…”
Tiểu Cường theo lể đứng dậy chào hỏi với người đến thắp nhang.
Là một thiếu niên tuấn mỹ nghiêm nghị trong bộ vest đen, đi theo sau cậu trai trẻ là một đoàn người. Tuổi tác và cách ăn mặc khác nhau, nhưng điểm chung chính là khí chất quyền quý toát ra từ mỗi người. Một đẳng cấp hoàn toàn khác xa. Người như hắn mãi mãi sẽ không bao giờ đứng chung được một chỗ với họ. Hắn không biết bà nội lại quen với những người thuộc tầng lớp cao cấp này từ khi nào.
Bà cụ! Cái chết của bà, con thật sự cảm thấy rất hối tiếc. Xin bà hãy ra đi thanh thản. Hoắc Khiêm cúi người xuống vái lạy bà cụ, rồi thành khẩn thắp nhang.
Những nhân viên Hoắc thị theo sau hắn, cũng lần lượt bước đến thắp nhang cho bà cụ.
“Xin cho hỏi… cậu là…”
“Tôi là Hoắc Khiêm”
Hoắc Khiêm đại thiếu gia của Hoắc thị, Tiểu Cường lúc đầu đã cảm thấy có chút ngờ vực. Nhưng khi chính miệng Hoắc Khiêm nói ra mình là ai, thì hắn đã không thể nào giấu được nổi vui mừng.
“Đại thiếu gia! Cảm ơn cậu… cậu chính là đại ân nhân của tôi, chuyện cậu đã làm cho bà nội, suốt đời này tôi không thể nào trả hết”
Hắn trở về nước, trong người không có một xu dính túi, việc làm chưa có, cũng không có khả năng chi trả hết tất cả khoảng phí cho tang lể. Nhưng người của Hoắc thị lại hảo tâm, bỏ tiền ra giúp hắn lo tang sự cho bà nội.
Nếu không có Hoắc Khiêm thì bà nội sẽ không được chôn cất tử tế, nên Hoắc Khiêm chính là đại ân nhân trong lòng Tiểu Cường.
“Anh có dự định gì cho mình chưa…” Hoắc Khiêm lên tiếng.
“Tôi cũng không biết… tôi đã lớn tuổi, lại không có bằng cấp, sẽ rất khó mà kiếm được việc làm” Tiểu Cường tỏ ra chán chường về cuộc sống hiện tại, và cũng mệt mỏi về tương lai phía trước.
“Nếu anh không tìm được việc thì hãy đến Hoắc thị, tôi sẽ bảo người sắp xếp công việc cho anh” Hoắc Khiêm lên tiếng, hắn làm vậy xem như là chút đền bù cho bà cụ đã mất.
Trên đời này tại sao lại có một người tốt bụng như vậy, Tiểu Cương bắt đầu nảy sinh ra lòng biết ơn vô hạn với Hoắc Khiêm. Không biết nói gì hơn, ngoại trừ cảm ơn liên tục.
Sau khi lo xong tang sự cho bà nội, Tiểu Cường đã đến Hoắc thị nhận việc. Hắn bị bỡ ngỡ trước sự to lớn của Hoắc thị, nếu không có “ân nhân” một tên thuộc tầng lớp thấp như hắn, mãi mãi sẽ không thể đặt chân đến những nơi cao sang thế này.
Mặc dù chỉ làm một tên bảo vệ quèn nhưng Tiểu Cường rất thỏa mãn. Lòng biết ơn và kính trọng với đại ân nhân của hắn ngày càng lớn dần mãnh liệt.
Lúc Hoắc Khiêm đến công ty thì hắn, là người đầu tiên chạy ra trước mở cửa xe, đi trước kéo cổng và ấn sẵn nút thang máy cho Hoắc Khiêm. Mọi người trong công ty đều cười nhạo nói hắn nịnh nọt, bợ đỡ này nọ, nhưng hắn không quan tâm, một kẻ đơn giản, không được ăn học, lại không có gì như hắn, chỉ biết dùng cách này để tỏ lòng biết ơn với Hoắc Khiêm.
Nhưng cây kim trong bọc, lâu ngày nó cũng sẽ lồi ra. Vấn đề là thời gian, sớm hay muộn.
Một người chân chất thật thà như Tiểu Cương khi quý mến ai thì hết lòng thể hiện ra, nhưng khi đã câm thù ai thì cũng hết mình bộc phát. Đặc biệt, khi sự quý mến và căm thù đó trên cùng một người, thì hắn sẽ làm ra những hành động dại dột gì, không ai đoán trước được…