Phần 72
“Rầm… m…”
Người trong phòng giật mình hét lên. Mặc kệ bên trong đang có vài cô tiếp viên ngồi tán dóc. Hoắc Luật lấy trong ví ra một sấp tiền mặt rồi thải lên bàn…
“Ra ngoài hết…”
Mấy cô tiếp viên này đang bị ế khách, không có ai gọi nên rảnh rỗi ngồi trong phòng tám chuyện, lại từ trên trời quăng xuống một đóng tiền, vừa không phải làm gì, lại có tiền xài, dại gì mà họ không lấy. Bọn họ tranh nhau giành giật lấy tiền, rồi kéo nhau ra ngoài hết, nhường lại căn phòng cho Hoắc Luật.
“Hoắc Luật! Anh lại muốn làm gì hả” Dục Uyển cứ lắc lư mình, cố sức thoát khỏi vòm ngực của hắn.
Hoắc Luật ép sát Dục Uyển lên tường, hắn kéo hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu. Cô vùng vẫy hắn lại ép sát vào người cô hơn.
“Cảm giác của mày lúc đó thế nào hả…”
Dục Uyển còn chưa hiểu hết ý tứ trong lời nói của Hoắc Luật, thì cô giật mình nhận ra, bàn tay của hắn đang dò xét ở bên dưới đáy quần lót của mình, hắn sờ soạng khắp mọi nơi, từ trong ra ngoài, nhiệt tình kiểm tra thứ gì đó.
“May cho mày là bên dưới không hề ướt…” Hắn nhếch miệng cười.
“Bệnh hoạn! Anh còn không mau lấy tay ra…” Dục Uyển tức giận, hét vào mặt của Hoắc Luật.
“Ưm… m…” Cô vừa hét lên, hắn lại đâm mạnh những ngón tay mình vào trong người cô.
“Lần trước tao đã nói với mày, tao thích phụ nữ sạch sẽ… chỗ này của mày không thể bị bẩn bởi người nào khác, nhớ kỹ”
Cơ thể của Dục Uyển cực kỳ nhạy cảm, chỉ một kích thích nhỏ cũng đủ làm cô rỉ nước. Dục Uyển cảm thấy rất xấu hổ về điều đó, nhưng Hoắc Luật lại cố tình muốn cho cô càng xấu hổ hơn nữa. Những ngón tay của hắn cứ liên tục rút ra và cắm vào người cô.
“Mới có như vậy mà đã ướt rồi, là kỹ thuật của tao giỏi hay mày quá dâm đãng” Hoắc Luật rút tay ra khỏi người của Dục Uyển, đem những ngón tay dính mật dịch, bôi hết vào miệng của cô.
Dục Uyển trừng mắt nhìn hắn, rồi há miệng ra cắn vào ngón tay của Hoắc Luật.
“Á…”
Nhìn thấy đôi mày kiếm của hắn chau lại, Dục Uyển nhát gan biết mình vừa làm một chuyện rất thiếu suy nghĩ, nhưng đã trễ rồi. Khí lạnh tỏa ra từ ánh mắt và hơi thở của Hoắc Luật, làm cho cô chân thật cảm nhận được khủng khiếp đang tới gần.
Hoắc Luật xoay người của Dục Uyển lại, ép sát bộ ngực mềm mại của cô lên tường. Hắn vặn ngược hai tay của Dục Uyển ra phía sau, rồi mở khóa quần mình ra. Tiếp theo là thẳng tay kéo quần lót của cô xuống. Dục Uyển biết rõ hắn đang muốn làm gì mình.
“Không được! Không phải anh rất thích sạch sẽ sao… tôi tới tháng rồi, bên trong rất bẩn, không được đâu… Á… a…” Dục Uyển chưa nói xong thì hắn đã đem dục vọng tiến sâu vào trong hoa huyệt ẩm ướt.
“Khi nãy tao đã kiểm tra… mày không có” Dục vọng nam nhân đang bị hoa huyệt xoắn chặt lấy, cảm giác thống khoái khiến hắn thêm hưng phấn, động thân càng kịch liệt.
Hai tay đang xoa nắn bầu vú của Dục Uyển, cách lớp quần áo vẫn không đủ hắn thỏa mãn, Hoắc Luật muốn cảm nhận được làn da mềm mại trơn lán bên dưới. Tay hắn luồng vào đồng phục nữ sinh, di chuyển từ dưới bụng đi lên trên, đẩy nịt ngực ra, và nắm trọn hai vú mềm mại.
“Á. A… Đau quá… Hoắc Luật, anh nhẹ… nhẹ lại đi… xin anh đó” Cô vừa khóc vừa cầu xin hắn.
Tại sao chứ, cô và Hoắc Luật gặp nhau được có bao nhiêu lần, những lần nói chuyện cũng chưa tới mười câu, nhưng lần nào cũng là kết cuộc như vậy.
“Mày nói ở dưới này… hay là ở trên” Hắn lại cố ý đẩy mạnh vào bên dưới, ở trên vẫn đang giày vò hai vú của Dục Uyển, biến hóa vô số hình thù.
“Á. A… Cả hai… là cả hai…” Dục Uyển hét lên.
Nhưng đến khi Hoắc Luật nhẹ nhàng không động, ngoan ngoãn nằm im trong người cô, thì hoa huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Hai tay của hắn lại nhẹ nhàng xoa nắn hai vú, vân vê hai đầu nhũ hoa đến săn cứng. Khiến cho cảm giác bức rức khó chịu trong người Dục Uyển lại nhiều hơn khi nãy.
“Bây giờ giờ muốn tao mạnh hay nhẹ”
“Mạnh…” Dục Uyển cắn răng, gật đầu.
“Áh… h…” Hắn mạnh mẽ đâm vào.
Một cảnh tượng dâm mỹ xuân sắc đang diễn ra kịch liệt trong phòng, tiếng rên rỉ kiều mị và tiếng sung sức của nam nhân, từng nhịp đều đặn, mà vang ra khỏi căn phòng.
…
Hoắc Thị…
Hoắc Khiêm đang dán mắt trên màn hình máy tính, quan sát những con số và những biểu đồ. Trong khi Lệ Kì tiểu thư đang ngồi trên bàn làm việc của hắn, đọc tạp chí.
Hai chân vắt chéo hướng về phía của Hoắc Khiêm, độ ngắn của chiếc váy không thể nào che đậy được nơi đẹp đẽ bên dưới, nhiều lúc lại cố ý nâng chân lên thật cao, hướng chỗ thần bí của mình về phía Hoắc Khiêm, vẫn là không mặc quần lót, theo đúng phong cách của Lệ Kì tiểu thư.
“Tới khi nào thì cậu mới để ý đến tôi…” Lệ Kì không đủ kiên nhẫn để ngồi chờ, chị ta nhảy xuống bàn, trèo lên giữa hai đùi của Hoắc Khiêm, còn chủ động tháo cà vạt của hắn ra, nhưng hắn ngăn lại và đẩy hai tay của Lệ Kì ra…
“Mười phút nữa tôi có cuộc hẹn quan trọng, chị về trước đi”
“Mười phút nữa… vậy không phải lúc này cậu đang rãnh sao…” Lệ Kì từ từ trượt xuống, khum người, quỳ giữa hai chân của Hoắc Khiêm và kéo khóa quần của hắn ra.
“Roẹt… t!!”
“Để tôi giúp cậu thư giãn” Lệ Kì mỉm cười rồi đẩy ghế ra xa, để có thêm diện tích rộng, thuận tiện làm việc.
Hoắc Khiêm ngã lưng ra sau ghế, rồi nhắm mắt lại, tận thưởng sự phục vụ nhiệt tình từ phía Lệ Kì.
“Thiếu gia!”
Lưu trợ lý thấy cửa mở, lại không nhìn thấy Lệ Kì trong phòng nên cho rằng cô ta đã về. Hắn bước vào trong, không ngờ lúc tới gần bàn làm việc của Hoắc Khiêm, lại nghe thấy âm thanh ái muội, hạ tầm mắt thấp xuống bàn, nhìn thấy Lệ Kì đang say sưa mút lấy dục vọng của Hoắc Khiêm. Hắn xấu hổ quá lập tức xoay mặt ra cửa.
“Tôi có việc, chị về trước đi”
Hoắc Khiêm kéo Lệ Kì dậy, dù có chút thất vọng vì không thể tiến xa hơn nữa, nhưng cô ta đành phải rời khỏi Hoắc Khiêm. Lệ Kì chỉnh sửa lại quần áo, rồi đi thẳng ra cửa, nhưng dừng lại trước mặt của Lưu trợ lý mà tằng hắng một vài tiếng.
“Xin lỗi Lệ Kì tiểu thư”
“Không có gì, lần sau… anh nhớ phải gõ cửa là được” Cô ta mỉm cười rồi liếc nhìn Lưu trợ lý.
Hắn đúng thật là hậu đậu mà, Lệ Kì có thể sẽ trở thành chủ tịch phu nhân tương lai. Vừa rồi, có phải hắn đã phá hư cuộc vui của cô ta, liệu chủ tịch phu nhân có ôm hận với hắn hay là không.
“Có chuyện gì…” Hoắc Khiêm lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói của Hoắc Khiêm, Lưu trợ lý lập tức đi đến trước mặt hắn, chính vụ vẫn quan trọng hơn.
“Thiếu gia! Khu chung cư Xóm Miễu lại xảy ra vấn đề, lúc nãy tôi vừa đến đó khảo sát… mới biết còn một chủ hộ vẫn chưa dọn đi, là bà cụ ở căn hộ 402”
“Tại sao…” Hoắc Khiêm đặt sấp tài liệu trên tay hắn xuống, vấn đề khu chung cư Xóm Miễu đã mất của hắn không ít thời gian, Hoắc Khiêm chỉ muốn nhanh chóng cho khởi công.
“Thiếu gia! Chủ căn hộ là một bà cụ 80 tuổi, có một cháu trai đi xuất khẩu lao động ở Bunradi, hơn mười năm không có liên lạc…”
“Bà cụ sống dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ và sở phúc lợi, mọi người ở gần đó đều nói… cháu trai bà ta có thể đã chết, nên mới không có thư từ và gửi tiền về… mười năm trước bunradi xảy ra nội chiến, có thể lúc hắn vừa qua đã mất mạng”
Hoắc Khiêm đứng dậy, xoay người lại phía sau…
“Roẹt…”
Hắn giơ tay kéo tấm rèm cửa lên, khung cảnh về đêm của thành phố thật lung linh, những đóm sáng lấp ló, những ngọn đèn chói mắt đang xen lẫn trong màn đêm.
“Rồi sao nữa…”
Lưu trợ lý nói tiếp…
“Nguyên nhân bà cụ không chịu dọn đi… là vì hai bà cháu đã mười năm không liên lạc, bà cụ sợ sau khi mình dọn đi, cháu trai quay về sẽ không biết bà ở đâu mà tìm nên nhất quyết ở lại, cho dù khu chung cư xóm Miễu đã được chính phủ cảnh báo là nguy hiểm”
Hoắc Khiêm trầm ngâm, rồi quay người lại…
“Anh liên lạc với đại sứ quán ở Bunradi, tìm hiểu xem có thật là cháu trai bà ta đã chết…”
“Nếu hắn đã chết thì mang bằng chứng về đây, nếu như không thể tìm ra tung tích thì ngụy tạo hay làm giả… tôi không quan tâm, anh phải làm cho bà cụ tin như thật là cháu trai của mình đã chết… chuyện khởi công đã kéo dài quá lâu, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian”
“Dạ! Thiếu gia… tôi sẽ đi làm ngay”