Phần 71
Vũ Trường Hoàng hậu.
Dục Uyển cũng không phải chưa từng đến những nơi ăn chơi trát tát, những mặt xấu xa đen tối của những quán bar như thế này, cô gặp không ít và gần như đã miễn nhiễm. Không có gì lạ lẫm, nhưng…
“Két… t…”
Cảnh tượng thác loạn trong phòng khiến Dục Uyển phải đỏ mặt tía tai và không dám nhìn. Vượt xa sự tưởng tượng của cô. Tiếng nhạc tưng bừng nhức óc, những khói thuốc trắng lượn lờ, mùi rượu bia len lẫn mùi nước hoa, tràn ngập khắp cả căn phòng.
Dưới sàn những chai rượu đang lăn lóc, những bộ quần áo đắt tiền, những bộ nội y quyến rũ được ném khắp mọi nơi, trên ghế, trên tủ, trên sàn và trên đầu của gã cậu ấm nào đó đang say đến không biết gì.
Những ngôi sao, người mẫu hạng A đang điên cuồng nhảy múa, trong bộ dạng trần truồng, những cậu ấm đang bò lăn bò lếch dưới sàn, bám lấy chân của họ như những gã đói khát.
“Ưm… m… n…”
“Áa… a…”
Cũng không thiếu những tiếng rên rỉ những âm thanh phanh phách mạnh mẽ, khi mà cuộc giao hoan đã bắt đầu, những thân thể trần trụi đang quấn chặt lấy nhau, tìm hơi ấm của đối phương qua những lần động thân kịch liệt.
“Cuối cùng thì nhân vật chính của chúng ta đã đến”
Vừa nhìn thấy Hoắc Luật đẩy cánh cửa ra, thì gã đang điên cuồng chạy nước rút trên người một cô người mẫu, đã rút cự vật của hắn ra, rồi kéo quần lên, đi thẳng đến chỗ của Hoắc Luật.
Lữ Phóng, cháu trai đích truyền của Lữ gia, gọi Lữ Tranh và Lữ Trị là cô. Cũng là anh họ của Hoắc Khiêm, Hoắc Phi và Hoắc Luật. Tính cách dâm dục, không phải là hạng người tử tế, hiền lành.
Lữ Phóng không được lòng của Hoắc Khiêm, vì không cùng đẳng cấp. Hình tượng mà Hoắc Khiêm xây dựng là chính nhân quân tử, còn gã lại là tiểu nhân bại hoại. Nên Hoắc Khiêm hạn chế qua lại dù là anh em họ. Mẹ và dì hắn nhiều lần muốn cải thiện mối quan hệ anh em giữa họ, nhưng Hoắc Khiêm vẫn khéo léo lẫn tránh.
Còn Hoắc Phi thì từ nhỏ đã rất ghét Lữ Phóng. Vì gã chơi thân với Tề Hạo. Hai kẻ này đúng là trời sinh một cặp, cầm thú và đê tiện đều như nhau. Sở thích chính là chơi gái còn trinh. Nếu không phải mấy tháng trước, Lữ Phóng mượn xe của hắn đưa cho Tề Hạo, thành công lừa gạt được Phi Yến đưa cô rời khỏi chùa. Thì Phi Yến đã không bị Tề Hạo cưỡng hiếp, cho nên tới giờ Hoắc Phi vẫn còn rất thành kiến với Lữ Phóng.
Riêng chỉ có Hoắc Luật là nể tình mẹ và dì của hắn, nên thường xuyên đứng ra giải quyết rắc rối cho Lữ Phóng. Ông và cha mẹ Lữ Phóng đều đã qua đời, nội ngoại cũng chỉ có bốn anh em họ và hai bà cô, chẳng lẽ lại bỏ mặt Lữ Phóng không ai ngó ngàng. Gánh nặng đó đều đặt hết lên vai của Hoắc Luật.
“Luật! Lại đây… hôm nay là sinh nhật của anh, Khiêm và Phi tụi nó không đến, chỉ có em thôi, đến đây chia vui cùng anh…” Lữ Phóng kéo Hoắc Luật xuống ghế, rót rượu ra mời hắn.
“Hôm nay là sinh nhật của anh, anh có chuẩn bị quà cho em, anh biết em rất ưa sạch sẽ, nên đã chọn một người cho em…” Lữ Phóng mỉm cười với Hoắc Luật rồi vỗ tay, ra hiệu cho cô gái đang ngồi trong góc bước ra.
“Bốp… bốp…”
“Cô ta vẫn còn là xử nữ… chưa qua tay đàn ông, thân thể rất là sạch sẽ” Lữ Phóng gật gù cười, rồi cầm chay rượu lên uống tiếp.
Người con gái rụt rè từ trong bóng tối đi ra, lúc đầu còn có chút e dè sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy khí khái và diện mạo anh tuấn của Hoắc Luật, thì đã không còn xấu hổ như trước. Thản nhiên cởi đồ và trèo lên người của Hoắc Luật.
“Dục Uyển! Anh quên không chuẩn bị quà cho em, không sao anh sẽ gọi người đến”
“Không cần đâu… tôi…”
Dục Uyển còn chưa kịp nói xong thì Lữ Phóng đã cầm điện thoại lên gọi.
“Alo! Bà gọi vài tiếp viên nam vào đây… thân hình phải cường tráng một chút, tìm loại vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi, lại phải có kinh nghiệm, rõ chưa…”
Dịch vụ phục vụ khách hàng ở quán bar này rất là tốt. Lữ Phóng vừa gọi điện, thì đã có ngay ba tiếp viên nam bước vào. Dáng người của ai cũng chuẩn như người mẫu, thân cao vai rộng, săn chắc lực lưỡng, khắp người toàn là cơ bắp.
Họ còn rất biết nghĩ cho khách hàng, để tiết kiệm thời gian, nên không mặc gì ngoại trừ chiếc quần lót dính thân. Dục vọng nam tính bên dưới quần lót cũng không phải dạng vừa, Dục Uyển cảm thấy nóng cả mặt.
Hai gã tiếp viên nam lập tức ngồi xuống bên cạnh Dục Uyên, giữ hai tay và tách hai chân của cô dang rộng ra. Gã thứ ba thì quỳ xuống giữa hai chân và vén váy của Dục Uyển lên.
“Các ngươi định làm gì…”
Dục Uyển còn chưa kịp phản ứng, thì tay của gã thứ ba đã cho vào trong chiếc quần lót của cô. Dục Uyển giật mình.
Bọn người này bệnh hoạn hết rồi, bọn họ nghĩ chỗ này của cô là tolet công cộng sao, mà ai cũng có thể thọc tay vào, cái lũ đầu heo này.
“Bốp… p…”
Dục Uyển nổi điên, tung chân đá thẳng vào mặt của gã thứ ba. Trước đôi mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, đặc biệt là ba gã tiếp viên nam, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ hứng tình sau khi được bọn họ chạm vào, nhưng chưa có ai phản ứng mạnh như cô gái này, chẳng lẽ sở thích của cô ta là SM.
“Tiểu thư! Thì ra là cô thích thể loại này, cũng không sao… ở đây chúng tôi cũng có dịch vụ đó, nhưng giá sẽ cao hơn một chút” Gã thứ hai vừa lên tiếng thì Dục Uyển lại quay sang đấm thẳng vào mặt hắn.
“Đồ điên! Ai muốn cái dịch vụ đó của các người”
Hoắc Luật đẩy cô gái đang làm trò trước mặt hắn ra, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, rồi đứng dậy. Hắn lấy ra một tấm chi phiếu rồi đặt trước mặt của Lữ Phóng, vẫn là để trống, Lữ Phóng có thể tùy ý viết vào con số.
“Em họ! Em thật hào phóng, cảm ơn em…”
Đây cũng là mục đích mà Lữ Phóng gọi điện Hoắc Luật đến, nhận được tấm chi phiếu thì Lữ Phóng cũng không còn muốn giữ Hoắc Luật lại. Tiếp tục ôm lấy người đẹp đè xuống ghế, đẩy mông cô ta lên và đâm vào.
“Đi thôi” Hoắc Luật bước tới chỗ Dục Uyển kéo cô đi.
Nhưng chỉ vừa ra khỏi cửa, thì hắn lại đá phăng cánh cửa phòng đối diện.