Phần 63
Lần này Lưu trợ lý hoàn toàn tự tin khi đứng trước Dục Uyển, mọi vấn đề khó giải đã được Hoắc Khiêm giải quyết. Thật sự mà nói, đại thiếu gia không phải là một người bình thường. Đề toán mà hắn thức suốt cả đêm không giải ra, nhưng cậu ấy vừa nhìn, đã có thể đặt bút viết ngay đáp án.
“Dục Uyển tiểu thư! Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu học được chưa”
“Chưa được”
“Tại sao” nụ cười của hắn lịm tắt.
Không ngờ lại phát sinh chuyện hắn không bao giờ nghĩ ra.
“Tiểu thư! Đây lại là cái gì…” Lưu Thanh ngơ ngác nhìn sấp giấy mà Dục Uyển vừa đặt vào tay hắn.
“Thầy giỏi thì trò mới giỏi được, cho nên tôi hơi nghiêm khắc trong việc lựa chọn gia sư cho mình… mấy đề toán này anh không cần phải làm ngay lúc này, có thể mang về nhà giải cũng được”
“Rầm… m…”
Cánh cửa đóng sập trước mắt hắn, Lưu trợ lý yếu đuối đang rưng rưng nước mắt. Thật là hiếp người quá đáng, thật ra ai mới là gia sư đây…
Lần này vẫn là không thể giải ra, sáng hôm sau đến công ty, hắn lại cầm sắp bài tập đi cầu cứu cao nhân…
“Cạch!!!” Lưu trợ lý đặt tách trà xuống bàn thở hồng học…
“Thiếu gia! Tôi cảm thấy có chút rối… không phải tôi đến làm gia sư cho Dục Uyển tiểu thư sao, vậy tại sao cô ấy lại cho tôi bài tập về nhà làm, trong khi việc đó đáng lý ra là của tôi… tôi mới là người cho cô ấy bài tập về nhà làm, cậu thấy tôi nói có đúng không”
“Bộp…”
Trong lúc Lưu trợ lý còn đang lẩm bẩm lầm bầm thì một sấp đáp án ném ngay lên bàn, trước mặt của hắn. Hoắc Khiêm đóng nắp viết lại. Thật sự trên đời này không có gì làm khó được đại thiếu gia sao, Lưu trợ lý lắc đầu thán phục. Ba mươi đề cũng chỉ khoảng một tiếng đã giải xong, thiếu gia đúng là thiên tài.
“Thiếu gia! Tôi thấy cậu và Dục Uyển tiểu thư đều là những người không bình thường…” nhìn thấy đôi mày kiếm hơi nhướng lên của Hoắc Khiêm, Lưu trợ lý vội sắp xếp lại lời nói.
“Không… ý tôi là hai người đều là những người rất thông minh, không phải người thông minh nên được người thông minh hơn dạy sao, hay cậu làm gia sư cho cô ta đi… tôi đỡ phải đi đi lại lại giữa hai người”
“Bớt nói nhảm đi… chuyện tôi giao cho cậu làm đã làm tới đâu rồi”
“Thiếu gia! Cậu muốn tìm người chuyên nghiệp, người giỏi nhất thì cần phải có chút thời gian, gấp như vậy đi đâu mà tôi kiếm ra”
“Không chỉ là người giỏi nhất, còn phải là người kín miệng… không thể có bất cứ sơ xuất nào…”
“Cậu yên tâm, tôi biết mình nên làm gì… bây giờ, tôi phải đi làm công việc thiêng liêng cao cả của mình rồi… bye cậu…”
Lưu trợ lý lần thứ ba quay lại Hoắc gia.
“Rầm… m…”
Chuyện cũ lại tái diễn, sau khi hắn đưa đáp án cho Dục Uyển, cô kiểm tra từ đầu đến cuối không sai một đáp án nào, cô mỉm cười tán thưởng rồi lại trả cho hắn một đống bài tập khác.
“Rầm… m…” Cánh cửa đóng sập lại.
Cái tình hình gì đây, thế giới loạn hết rồi sao. Hắn đến để làm gia sư, chứ đâu phải đến để lấy bài tập về nhà làm… A… A… thật không thể nào chịu nổi nữa.
Lần này Lưu trợ lý không thèm ngó mắt đến, cũng không lật ra xem. Hắn đem hết tất cả đặt lên bàn cho Hoắc Khiêm.
“Thiếu gia! Bài tập của cậu…”
Sau đó Lưu trợ lý xoay người bỏ đi làm chuyện mà Hoắc Khiêm đã giao cho hắn.
Giai nhân tài tử ngày trước yêu thích nhau qua thi từ ca phú, vịnh thơ đối câu, thì ngày nay giữa Hoắc Khiêm và Dục Uyển lại là những con số và những phép tính. Suốt một tuần tiếp theo, Hoắc Khiêm liên tiếp nhận được những đề toán khó từ Dục Uyển, riết rồi thành một thói quen, giống như việc một người nghiện chơi cờ, sắp tới giờ là tay chân ngứa ngái, dù không đến mức đó, nhưng Hoắc Khiêm vẫn nhìn lên đồng hồ…
Nhìn thấy Lưu trợ lý bước vào, Hoắc Khiêm dù trong lòng rất nôn nóng nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, không quan tâm. Nhưng lần này hắn không thấy Lưu trợ lý đặt thứ gì khác lên bàn của hắn, ngoại trừ bản kế hoạch mà hắn yêu cầu từ nửa tháng trước.
“Lần này nó không đưa bài tập gì cho cậu sao…” Hoắc Khiêm bên ngoài thì không thèm đếm xỉa, không thèm nhìn lên, chỉ lật hết trang này đến trang khác trên bản kế hoạch, trong lòng hắn thế nào chúng ta đều rõ cả.
“Không có…” Lưu trợ lý lên tiếng.
Hoắc Khiêm kinh ngạc ngẩng đầu lên…
“Sao lại không có…”
Lưu trợ lý cảm thấy rất ngạc nhiên. Không có thì không phải rất tốt sao, đáng lý cảm thấy vui mừng mới đúng. Nhưng tại sao nhìn vẽ mặt của thiếu gia, giống là thất vọng nhiều hơn.
“Hoắc tiểu thư không có ở nhà, hình như là vẫn còn ở trường…”
“Có biết tại sao nó còn ở trường không”
“Tôi không biết…”
Thật kỳ lạ, buổi chiều không có tiết học, sao giờ này nó còn ở lại trường. Mà tại sao hắn lại phải quan tâm chuyện đó.
“Cậu ra ngoài làm việc đi”
“Dạ thiếu gia”