Phần 6
Địa phủ.
Có thể do Bạch Thiện là cốt yêu nên dị thường hơn người, người chết đi thì không thể nhớ đến chuyện của tiền kiếp chỉ nhớ chuyện của kiếp này. Nhưng ả thì khác.
“Tiện nhân lẳng lơ! Cuối cùng thì ngươi cũng đã đền tội…”
“Dâm phụ… Ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi”
“Ác phụ!”
Cho nên với tất cả những oan hồn vừa đánh vừa chửi ả lúc này, Bạch Thiện không còn xa lạ gì.
“Con bà nó! Ngươi dám nhổ nước bọt vào ai hả… con đàn bà xấu xí kia” Bạch Thiện hét vào người vừa tát vào mặt ả, rồi túm tóc người ta.
“Đồ lẳng lơ! Ngươi chửi ai hả” ngươi kia cũng không phải dạng vừa, đè Bạch Thiện xuống đánh tới tấp.
“Đánh hay lắm… đánh chết ả đi…” Cả một đám đông reo hò phấn khích, không người nào còn nhớ trước mặt họ là ai.
“Rầm…”
Cảnh tượng quá nháo nhào, người đánh, người chửi. Diêm vương cần phải lên tiếng cho họ biết đây là lãnh địa của ai, đâu đến phiên họ làm càng quấy.
“Ở đây là địa phủ chứ không phải là cái chợ trời… im lặng hết cho ta, mọi người quay về chỗ của mình”
Tất cả hồn ma không về chỗ ngồi mà chạy đến quỳ trước mặt Diêm đế, bọn họ đồng thanh cất tiếng, vang vọng khắp mười tám tầng địa ngục.
“Diêm vương! Xin người trừng trị Bạch Thiện, lấy lại công đạo cho tất cả chúng tôi”
“Xin người lấy lại công đạo cho chúng tôi”
Diêm vương cảm thấy yêu cầu này không hề quá chút nào, cũng để cho họ sớm xua tan đi oán khí mà đầu thai lại làm người, không phải đi lang thang khắp nơi làm mất mỹ quan của địa phủ.
“Bạch Thiện! Tội người tày trời… ta quyết định sẽ đày ngươi vào súc sinh đạo, vạn kiếp không thể luân hồi làm người”
Diêm đế lại quay sang nhìn hai thuộc hạ thân tính mà ra lệnh.
“Hắc Bạch vô thường! Còn không dẫn ả đến súc sinh đạo”
Bạch Thiện vùng vẫy kháng cự không chịu đi, còn la hét nói Diêm vương không công bằng với ả.
“Không! Ta không đi đâu hết, ta không muốn làm súc sinh… ta muốn làm người”
“Diêm Vương! Lão già hồ đồ… lão như vậy mà công tâm sao, họ đòi công đạo, ta cũng muốn công đạo… ta không phục, lão thiên vị”
Bạch Thiên vừa nói xong thì một trận cười giòn giã vang lên.
“Ha… a…”
Không chỉ Diêm vương cười mà tất cả người ở đây đều cười đến ôm bụng, như nghe được một chuyện hài nhất thiên hạ, tội của Bạch Thiện chất cao thành núi, không giấy viết nào kể hết, mà ả còn dám mở miệng kêu oan, đòi công đạo.
“Ngươi hại người vô số… đày vào súc sinh đạo là đúng tội của ngươi, không phục cái gì hả”
Bạch Thiện đẩy Hắc Bạch Vô Thường ra, chen đến trước mặt Diêm vương.
“Lão nói bọn họ vì ta chết oan, vậy còn những cái chết của ta không oan sao… đi thuyền thì chìm thuyền, lên núi thì núi sạt, ngay giữa lúc trời nắng cũng bị sét đánh chết”
“Gần đây nhất là đang làm tình lại lên máu mà chết, lão có công bằng với ta không hả… toàn những cái chết vô lý, ta đây không phục”
Bạch Thiện gây tội ác tày trời, quỷ thần câm phẩn, thì hỏi nếu ông trời để an yên ổn sống thì còn gì là đạo lý, nhưng lần nào cũng vậy, đợi khi ả nhận được báo ứng thích đáng thì nhân vật chính đã chết sạch.
“Bạch Thiện! Dù ngươi có nói thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi được số kiếp lần này… mau đưa ả đi”
Lúc Bạch Thiện sắp bị dẫn ra khỏi điện Diêm vương thì có người đã ngăn lại, nhưng không phải là nói giúp cho Bạch Thiện, mà là châm dầu vào lửa, khiến lửa cháy nhiều hơn thôi.
“Diêm vương! Để ả vào súc sinh đạo thì quá dễ giải cho ả, phải cho ả chịu hết khổ nhân gian rồi đày ả làm súc sinh cũng không muộn”
Diêm vương tò mò nhìn sang Phán Quan.
“Vậy ngươi có chủ ý gì hay”
“Thật ra kiếp sau của Bạch Thiện cũng rất thê thảm, cũng xem như báo ứng của ả…”
Nghe thấy Bạch Thiện sẽ thê thảm, Diêm vương rất là hào hứng.
“Thê thảm thế nào”
Phán Quan lật quyển sổ Hậu Kiếp ra đọc cho Diêm vương và mọi người nghe:
“Kiếp sau của ả đầu thai làm con của Hoắc gia, nhưng tính tình dâm đãng lẳng lơ, câu dẫn anh trai không thành, lại bị đám thủ hạ cưỡng bức đến mang thai, trở thành nổi ô nhục của Hoắc gia nên bị đuổi ra khỏi cửa”
“Lưu lạc vào kỹ viện, trở thành vũ nữ và chết vì bệnh nghề nghiệp”
Nghe xong mà Diêm Vương rất phấn khích.
“Ha… a… Vậy cứ làm theo lời ngươi nói, đưa ả đi đầu thai làm người, trước nếm hết mùi vị khổ sở nhân gian, sau khi ả chết xuống đây… thì cho ả vào súc sinh đạo cũng không muộn… ha… ha…”
Làm sao cũng không thoát khỏi số kiếp làm súc sinh, còn phải trải qua một kiếp người khổ sở, Bạch Thiện cương quyết không chịu đi, bị Hắc Bạch vô thường kéo lê ra trên đất.
“Ta thà làm ma ở địa phủ cũng không đi đầu thai, buông ta ra”
Nhưng khi ả ra tới cửa thì Diêm Đế lại nghĩ ra được chuyện gì đó rất thú vị.
“Khoan đã!”
Có phải lão đã đổi ý, Bạch Thiện mừng rỡ xoay người lại. Nhưng chỉ vừa xoay có nửa người thì Diêm vương đã xuất chưởng ra. Tát thẳng vào mặt ả một bạt tay dữ dội.
“Chát… t… t!!
Cái bạt tay này không giống như bình thường. Khuôn mặt của ả rất đau, cảm giác rát nóng giống như vừa bị tạt axit mạnh, nó ăn sâu vào da mặt, ngấm vào tận xương cốt. Bạch Thiện lăn đùng ra đất, vật vả kêu gào.
“Á… a… Đau quá… á… a… lão Diêm Vương khốn, lão đã làm gì với mặt của ta… a… a…
Sau tất cả những đau đớn mà Bạch Thiện trải qua thì trên mặt ả lại có thêm một cái bớt sậm màu đỏ, nó quá to chiếm gần hết cả khuôn mặt của ả. Nửa bên phải thì trắng nõn, nửa bên trái lại đỏ sậm, nhìn mặt ả vừa xấu lại đáng sợ.
“Xem như là món quà ta tặng cho ngươi… đề phòng ngươi lại gây ra họa hại nhân gian… ha… a!!!”
Bạch Thiện bẩm sinh xinh đẹp, sở trường là mê hoặc nam nhân, dù biết kiếp sau ả sẽ rất thảm nhưng Diêm Đế chỉ phòng chuyện bất trắc có thể xảy ra, cũng không hy vọng sẽ giống những lần trước, sau khi tất cả nhân vật chính chết hết, ả mới nhận được báo ứng. Nên quyết định tặng cho ả thêm một cái bớt, mà nam nhân nào nhìn thấy cũng phải chạy xa mười mét.
Bạch Thiện nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của ả trên tấm thiên kính mà hét lên như người điên.
“Lão Diêm Vương chết tiệt! Ta không phục… lão thiên vị, lão làm Diêm vương cái kiểu gì chứ, ta muốn đi kiện… ta không phục…”
“Vèo…”
Bạch Thiện tháo chiếc giày ra ném vào mặt của Diêm Vương. Lão đưa tay chụp lấy đôi giày của ả.
“Được! Đừng nói là ta không công bằng với ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội… không phải ngươi rất thích làm tình sao… cái bớt đỏ trên mặt ngươi sẽ mờ dần sau mỗi lần ngươi làm tình xong”
Bạch Thiện lại càng vung vẫy hơn:
“Lão khốn! Như vậy khác nào lão bắt ta mang cái bớt này đến suốt đời, với cái bộ mặt đáng sợ này làm gì có gã nào muốn chạm vào ta, chứ đừng nói đến làm tình”
“Ha… a… Đó cũng là những gì ta đang nghĩ… mau dẫn ả đi”