Phần 57
Dục Uyển quay lại sảnh lớn, gom hết tất cả những chai rượu trên bàn rồi ra ngoài. Địa điểm cô chọn cũng rất là lý tưởng, một góc nhỏ bên cạnh cây đa. Vừa uống rượu vừa có thể ngồi ngắm sao trên trời, quan trọng là dù cô có la hét thế nào cũng không có ai nghe thấy.
“A… A…”
“Người giàu các người nghĩ mình có tiền là hay ho lắm sao, có thể đem người khác ra làm trò hề… các người thì có gì ghê gớm, nếu không phải cha mẹ các người có nhiều tiền thì các người nghĩ mình là ai hả…”
“Các người chẳng là gì cả…”
Sau khi cố sức hét thật thoải mái và khan cả giọng thì Dục Uyển cảm thấy rất dễ chịu, chưa lúc nào cô cảm thấy vui như lúc này. Sau đó ngã phịch xuống đất.
Cũng là ở phía sau gốc cây đa đó, có kẻ cũng đang ngồi uống rượu một mình. Điểm khác giữa họ, là hắn chỉ mới có nửa chai vơi, còn cô là ba chai rỗng. Nên hắn còn đủ tỉnh táo để nhận biết được giọng nói đó là của ai, chỉ là khẩu khí thì không giống.
Hoắc Luật đứng dậy, xoay người đi ra phía trước cây đa thì không ngờ là “nó” thật.
Dục Uyển đang nằm lăn ra trên đất, mắt nhắm lại, miệng thì lẫm bẫm. Bên cạnh là mấy chai rượu rượu rỗng. Hắn ghét nhất là loại con gái uống rượu say rồi la hét làm loạn, không ra thể thống gì cả. Như vậy, cũng gọi là con gái sao…
Hắn bỏ mặt cô nằm đó rồi cầm điện thoại lên…
“Alo! Hoắc quản gia, ông mau chuẩn bị xe đến đón tôi” Hắn nói.
“Thiếu gia! Còn đại thiếu gia và tam thiếu gia thì sao” Bên kia đầu dây Hoắc quản gia hỏi.
“Đêm nay có thể họ sẽ không về, ông mau chuẩn bị xe”
“Dạ thiếu gia… để tôi cho xe qua đó rước cậu”
Hoắc Luật cho điện thoại vào túi rồi xoay người đi, nhưng đi được vài bước thì hắn ngoảnh đầu lại. Dục Uyển vẫn bất động nằm đó, đôi chân thon dài lộ hết ra ngoài, vì lạnh lẽo mà đang co quắp lại. Hai tay ôm chặt chai rượu mà tưởng là gối ôm.
Lần trước, lúc ở khách sạn nếu không có cô thì hắn đã bị tên Trịnh Thăng thao, cũng vì nghĩ đến chuyện đó mà Hoắc Luật đã quyết định quay lại bồng Dục Uyển ra xe.
…
Hoắc gia.
Mười phút sau thì họ đã có mặt ở cửa lớn Hoắc gia, hắn bồng cô vào trong nhà.
“Thiếu gia! Tiểu thư bị làm sao vậy”
“Nó không có gì, ông đi làm việc của mình đi”
“Dạ! Thiếu gia”
Hoắc quản định sẽ xoay người đi nhưng rồi nhìn thấy Hoắc Luật bồng Dục Uyển hướng vào thang máy thì ông ta vội lên tiếng cản lại.
“Thiếu gia! Hệ thống thang máy trong nhà mới bị hư, tôi có gọi người đến sửa… nhưng có thể sáng mai họ mới đến được”
Nghe xong mà tay chân của Hoắc Luật muốn rụng rời. Không nhiều, phòng của Dục Uyển chỉ ở lầu bảy thôi mà, hắn có thể.
Năm phút sau…
Nhưng mà có người lại không hiểu nổi khổ của hắn, trong lúc hắn đang cực lực lê từng bước chân lên bậc thang, thì Dục Uyển lại không chịu nằm yên, xem mặt hắn là bột mì mà nhào, nặn, bóp, ngắt. Còn la hét làm loạn…
“Mấy người giàu các người có rất nhiều tật xấu”
“Vừa thích đem người khác ra làm trò cười, lại thích ném tiền vào người ta… có tiền thì có thể làm như vậy sao hả… bốp… bốp…” Vừa nói, cô vừa đưa hai tay vỗ vào mặt của Hoắc Luật nghe bôp bốp.
Mặt hắn từ lúc bồng cô lên cầu thang đã cực kỳ đen, bây giờ lại đỏ bừng còn rát nữa. Nếu không phải sức chịu đựng của hắn rất tốt, thì đã ném cô xuống cầu thang từ lâu.
“Tôi nói cho mấy người biết… tôi cũng sắp trở thành người giàu có, nhưng tôi sẽ không giống như mấy người, ném tiền vào người khác… biết sao không…” Cô nhìn Hoắc Luật rồi bất ngờ hét lên.
“Vì tôi không có ngu như mấy người giàu các người…”
“Các người cứ thỏa thích mà ném đi, tôi đây sẽ lượm hết”
Sự kiên nhẫn của Hoắc Luật đã giành hết trên người của Hoắc Mạn Nị. Cho nên hắn không còn chút dư thừa nào cho những người phụ nữ khác, bồng Dục Uyển đi từ lầu trệt lên tận lầu bảy mà không ném cô xuống, đã là cực hạng của hắn.
“Rầm…”
Cánh cửa phòng vừa được Hoắc Luật đẩy ra thì hắn đã quăng ngay Dục Uyển xuống giường. Sau đó cũng lăn xuống nằm bên cạnh.
Khắp người Hoắc Luật lúc này ngoại trừ nóng, chính là mồ hôi chảy ướt áo. Hắn bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ra. Bên kia Dục Uyển cũng đang động tay lên sườn xám của mình. Hành động của hai người rất là nhịp nhàng đồng bộ.
Hoắc Luật cởi một cúc thì Dục Uyển cởi một cúc, đến lúc hắn không còn chiếc cúc áo nào để cởi nữa, thì cô cũng mát mẻ để lộ hết cả nội y.
Hai kẻ say cùng lúc quay đầu nhìn đối phương…
“Hi… hi…” Dục bất ngờ cười một cách ngây ngô, đưa tay lên véo mặt của Hoắc Luật.
“Khuôn mặt của anh rất giống với Hoắc Luật, nhưng anh đẹp trai hơn hắn nhiều”
Hoắc Luật khó chịu đẩy tay cô ra, đó là lý do tại sao hắn lại ghét phụ nữ uống say như vậy. Vì họ chỉ biết là loạn và gây rối. Hắn định sẽ ngồi dậy rời khỏi phòng. Thì Dục Uyển lại trèo lên người hắn, còn tỏ ra rất là thân thiết.
Đập vào mắt hắn là cặp ngực căng tròn đằng sau nịt ngực của Dục Uyển, cứ lắc lư trước mặt hắn, khiến hắn phân tâm mà quên việc phải “ném” Dục Uyển xuống, mặt cho cô ngồi lên người hắn.
“Tôi nói cho anh nghe một bí mật, nhưng anh không được nói cho Hoắc Luật biết, nếu không… anh ta nhất định sẽ giết chết tôi, Hoắc Luật rất mạnh, tôi không đánh lại anh ta…”
Cô dừng lại nhìn hắn mỉm cười…
“Anh có muốn biết bí mật đó là gì không” Dục Uyển cúi người sát xuống, chống hai tay lên người của Hoắc Luật.
Nhìn bộ dạng ra vẽ thần bí của Dục Uyển, Hoắc Luật cũng có chút tò mò…
“Bí mật gì…” Hắn hỏi.
Cô im lặng một lúc, rồi cười một cách ngây ngô…
“Thật ra… cái đó của Hoắc Luật thật là lớn… ha… ha…”
Trên khuôn mặt của Hoắc Luật đã xuất hiện một tầng sương màu hồng nhạt, không biết là do rượu hay là quá xấu hổ. Khi Dục Uyển đang dùng tay vô tư mà mô phỏng lại kích thước cậu nhỏ của mình.
“To bằng thế này nè, mà không đúng… phải to bằng thế này thì mới đúng”
Cô nói thao thao bất tuyệt, còn mặt hắn càng lúc càng đen.
“Có phải rất to đúng không, còn nữa… nó rất là dài, dài như thế nào… để tôi nhớ xem…”
“Ha… a…”
“Tôi nhớ không ra…”
Lần đầu tiên Hoắc Luật mới biết, kích thước của cậu nhỏ của hắn, lại là đề tài phong phú có thể khai thác làm trò cười cho người ta. Lúc hắn nghĩ không biết làm sao để ngăn lại tiếng cười đáng ghét của Dục Uyển thì cô lại chuyển tông đột ngột. Đây có lẽ là nét đặc trưng của những người say.
“Hu… u… Của hắn rất là to, khi hắn đẩy nó vào người tôi… làm tôi rất là đau… anh có biết cảm giác đau đớn đó như thế nào không”
“Híc… c… híc… Rất là đau…”
Nhìn cô khóc đến hai mắt sưng húp mà hắn nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi.
“Thật đau đến vậy sao” hắn hỏi.
“Ừa! Chỗ này đau… chỗ này cũng đau, hu… u… nhưng đau nhất là chỗ này” Dục Uyển khóc như một đứa trẻ, rồi chỉ tay lên khắp bộ phận trên người cô, cuối cùng là dừng lại ở miệng.
“Anh xem, miệng của tôi vẫn còn trầy… tên Hoắc Luật đó không biết cái gì là hôn, hắn chỉ biết cắn nát môi tôi, kỹ thuật của hắn cũng không tốt… hắn rất là tệ…” Cô lại nhúng nhảy vào hét vào mặt hắn.
Một chút cảm giác tội lỗi khi nãy đã tan biến, là một thằng đàn ông lại bị một người phụ nữ chê thẳng thừng là không biết hôn, kỹ thuật trên giường kém. Không khiến cho đối tác sung sướng chỉ đau đớn mà thôi. Đó chính là một đả kích nặng.
Đàn ông xem trọng mặt mũi, đặc biệt là những kẻ từ nhỏ đã nghe quen những lời khen ngợi của tất cả mọi người, lần đầu bị chê bai thậm tệ nên càng muốn chứng tỏ mình hơn.
“Hoắc Luật hôn tệ như vậy sao” Hắn gặng giọng hỏi Dục Uyển, đôi mắt như muốn nuốt chửng cô.
“Phải! Rất là tệ…”
Dục Uyển mỉm cười nhìn Hoắc Luật, ngón tay cô chầm chậm mà đặt trên môi hắn, nghĩ ra một chủ ý xấu.
“Có phải anh cũng chưa hôn ai bao giờ, để chị Uyển đây… dạy anh biết thế nào là hôn”