Phần 48
Ở một nơi cách đó không xa…
“Bốp…”
“Binh…”
“Bịch…”
Có một kẻ liên tục bị người ta quật ngã xuống sàn, khuôn mặt sưng đỏ, tay chân trầy xước, mồ hôi chảy khắp người. Suốt mười hai tiếng đồng hồ, Hoắc Phi đã không rời khỏi sàn tập, cũng không ăn không uống gì cả.
“Thiếu gia! Cậu ổn chứ…” Tên thuộc hạ củahoắc Phi hoảng sợ chạy tới, sau khi đã đánh xịt máu mũi của hắn.
“Tôi không sao” Hoắc Phi loạng choạng đứng dậy, lấy tay lau đi máu dính trên miệng, rồi lao vào họ.
“Tiếp tục” Hắn ra lệnh.
“Zá… a…”
Mười mấy tên thuộc hạ lập tức nhảy bổ ra, đánh túi bụi vào hắn. Hoắc Phi không kịp tránh cứ bị ăn đòn liên tục, rơi bình bịch xuống sàn. Nhìn thấy mà đau lòng…
“Thiếu gia! Trần sư phụ nói… cậu không nên ra tay trước, hãy quan sát động tịnh của đối phương trước… địch không động ta không động…” Người phiên dịch của Trần sư phụ lên tiếng.
“Ừ…” Hoắc Phi gật đầu làm theo lời truyền đạt của sư phụ, nhưng…
“Bốp…”
Tại sao hắn vẫn bị đánh. Nhìn hắn một lần nữa bị hạ đo ván dưới sàn, người phiên dịch lấy tay che mắt, không dám nhìn lên. Còn Trần sư phụ thì thở dài. Ông ta quay sang xổ một tràng dài với người phiên dịch.
“Thiếu gia! Trần sư phụ nói… nhưng khi địch chuẩn bị động thì ta phải động trước địch, không phải là đứng yên cho địch đánh” Người phiên dịch tiếp tục dịch lại lời của Trần sư phụ.
Hoắc Phi mò mẫm đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái, rồi lấy lại tinh thần, lao thẳng vào đám thuộc hạ.
“Tiếp tục…”
“Zá… a…”
Bọn họ thật khâm phục tinh thần bất khuất không chịu thua của Hoắc Phi, không biết hắn lấy đâu ra nhiều động lực như vậy, nhưng con người bằng xương bằng thịt chứ có phải robot đâu, mà hắn không chịu nghỉ ngơi.
Về điểm này thì Hoắc Phi thua xa, mấy ông sư phụ ngoại quốc của mình…
Dưới sàn tập, là mười mấy vị danh sư đến từ nhiều vùng lãnh thổ. So với đệ tử thì họ biết hưởng thụ hơn rất nhiều. Hương thơm mê hoặc của các món ăn, mùi hương khó cưỡng của bia tươi, rượu nóng và trà thượng hạng khiến người ta không thể nào rời mắt, cùng với âm thanh nấu nướng xèo xèo… Từ thính giác đến, khứu giác và thị giác đều bị kích thích mãnh liệt.
“Martin! Xúc xích và bia của ông…” Một dĩa xúc xích và bia tươi theo đúng phong cách Đức được đưa tận tay của sư phụ người Đức.
“Hitada! Rượu Sake nóng của ông đây…” Một ly rượu sake được hâm nóng đã đưa tận tay Hitada sư phụ người Nhật không lâu sau đó.
“Trần sư phụ! Trà Long Tĩnh vừa mới pha xong” Một cốc trà thơm lừng đã có mặt trước bàn của Trần Sư phụ đến từ Trung quốc.
“Sư phu Kan! Rượu Soju của ông”
“…”
Mười mấy người phục vụ và đầu bếp nổi tiếng đang đứng phía sau chờ phục vụ cho từng vị sư phụ một, cơm bưng nước rót đều dâng tận nơi, cuộc sống như ông hoàng, thật sự khiến họ quên mất đường về, họ cũng không hy vọng Hoắc Phi sớm thành tài. Lâu lâu một chút cũng tốt, thậm chí là mười năm cũng không thành vấn đề…
Nhưng có một điều họ phải thừa nhận. Trò Hoắc là đệ tử sáng dạ nhất mà họ từng thu nhận, tiếp thu rất là nhanh. Chưa tới một tuần, tất cả những đều cơ bản của họ dạy, hắn đều nắm rất vững.
“Reng… ng…”
“Thiếu gia! Là điện thoại của cậu…”
“Bộp…” Lúc Hoắc Phi xoay người lại, thì bị người phía trước dọng thẳng vào mặt, cái này không phải hắn cố ý, là thiếu gia của hắn không chịu tránh.
“Dục… Uyển…”
Nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, Hoắc Phi đang nằm sấp dưới đất cũng phải lật người dậy. Hắn cầm điện thoại lên nghe…
“Có chuyện gì…” Hoắc Phi hằn hộc lên tiếng.
“Khách sạn KQ phòng 602… Hoắc Luật đã uống rất say, anh mau đến đưa anh ta về”
“Khách sạn… mày đã làm gì anh ấy hả” Hoắc Phi giật mình bật dậy.
Bên này thì Hoắc Luật cứ ngã ngã nghiên nghiên, dựa sát vào người Dục Uyển, bàn tay còn sờ mó khắp người cô, di chuyển lên trước, rồi lại di chuyển xuống dưới. Dục Uyển khó chịu hất hắn sang một bên.
Một lát sau Hoắc Luật lại ngồi dậy, ôm chặt lấy cô, sờ soạng tiếp…
“Mạn Ni… Nạn Ni…”
Dục Uyển bực bội đẩy hắn ra…
“Hiện tại thì chưa làm gì, nhưng một lát nữa thì không biết… anh mau đến đi” Dục Uyển mất kiên nhẫn lên tiếng.
“Rầm…”
Đang nói giữa chừng thì người bên kia lại ngắt máy, Hoắc Phi nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống sàn.
“Dục Uyển! Nếu mày làm gì Luật… tao sẽ không tha cho mày” Hoắc Phi lớn tiếng hét qua điện thoại.
Nhưng hắn đã lo lắng nhầm đối tượng. Người sắp có chuyện phải là Dục Uyển mới đúng. Thuốc trong người của Hoắc Luật đã phát huy đến giới hạn, hắn ôm lấy cô đè xuống giường.
Hoắc Phi lập tức nhảy khỏi sàn đấu, mặc áo vào rồi đi vội ra xe.
“Thiếu gia! Chúng ta đi đâu…”
“Khách…”
Hoắc Phi vừa định nói thì chuông điện thoại lại reo lên. Hắn nhấc điện thoại lên nghe.
“Tiểu Hàn! Có chuyện gì”
“Tam thiếu gia! Tề thiếu lại đến gây chuyện với bà chủ Dương, đám thủ hạ của hắn đã kéo bà chủ Dương vào phòng… hơn nửa tiếng, không biết làm gì trong đó… cậu mau đến đi”
“Tôi biết rồi…” Hoắc Phi lập tức ngắt điện rồi.
Bác tài xế xoay người lại hỏi hắn.
“Thiếu gia! Chúng ta đi đâu…”
“Đế vương”