Phần 39
“Ping… poang…”
Thanh máy dừng lại ở tầng thứ 28, tầng này hoàn toàn biệt lập với tất cả những tầng khác. Là tầng dành riêng cho việc ngiên cứu, ngoại trừ viện trưởng Lương và những thân tính của ông ta thì không có người nào được đặt chân lên đây.
Sau khi bọn họ vào trong thì cánh cửa đã được khóa, ngoài cửa còn có hai người vệ sĩ canh giữ, không có khả năng nhìn xuyên thấu bên trong. Nên Dịch Nam hoàn toàn không biết chuyện gì đã diễn ra.
Hắn đứng bên ngoài chờ đợi hơn mười phút, thì nghe thấy tiếng hét của Dục Uyển.
“Á… a…”
“Á… a…”
“Á… a…”
Còn là liên tiếp phát ra…
“Không được! Phải đi tìm tam phu nhân, chỉ có người mới cứu được tiểu thư”
…
Hoắc gia.
Quay lại diễn biến ở thư phòng của Hoắc Nghị…
“Lữ Trị! Bà bảo tôi phải xử lý bà thế nào đây”
Đó là lời nói trong nội tâm của Hoắc Nghị, khiến cho ông rất đau đầu. Nhưng có thể cơn đau đầu này phải tạm gián đoạn trong giây lát, bởi vì Hoắc quản gia đang hoang mang đứng trước mặt ông ta.
“Có chuyện gì”
“Lão gia! Đại phu nhân nói… mời lão gia đến phòng”
Lữ Tranh và ông ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tính tình bà ta thế nào ông hiểu rõ hơn ai. Một người phụ nữ thiện lương có tấm lòng khoang dung độ lượng và không có tham vọng.
Trước khi Hoắc Nghị cưới Lữ Trị và Tiêu Tường, thì bên cạnh ông ta cũng có không ít phụ nữ, nhưng Lữ Tranh chưa một lần tỏ ra ghen tuông đố kỵ. Khiến cho Hoắc Nghị có cảm giác ông đã rước về một Bồ Tát sống, hơn cưới về một người vợ. Cho nên với người vợ này ông kính nhiều hơn yêu.
Hiện tại ông ta đã đứng trước cửa phòng của Lữ Tranh. Một cảm xúc bồi hồi khó tả, cũng không nhớ lần cuối cùng ông ta đến phòng này khi nào, chắc cũng đã hai tháng trước.
Khó hiểu là Lữ Tranh không bao giờ chủ động gọi ông đến phòng, nhưng hôm nay tại sao…
“Két… t… t…”
Cánh cửa được mở ra…
“Lão gia! Em biết mình đã làm sai, ông tha thứ cho em lần này… lão gia”
Lữ Trị giọt ngắn giọt dài trên mặt, lếch đến bên cạnh Hoắc Nghị ôm lấy chân của ông.
“Dù em không làm như vậy thì chuyện Bạch gia từ hôn cũng sẽ xảy ra, Bạch Ngạn Tổ, nó không hề thích Dục Uyển… hic… c…”
Lúc nhìn thấy thím Từ mang hành lý, nước mắt lã chã rời khỏi Hoắc gia ngay trong đêm. Thì Lữ Trị đã đoán được chuyện gì đang chờ đón mình, nên cầu cứu đến Lữ Tranh. Chỉ có người chị ruột này mới khả năng giúp ba vượt qua ải này.
“Lão gia! Tôi thật có lỗi với ông…” Lữ Tranh cúi mặt lên tiếng.
Lữ Tranh và Lữ Trị đều đang quỳ dưới sàn, trên tay của Lữ Tranh còn cầm một cây roi dài, hướng Hoắc Nghị.
“Tranh! Chuyện này không liên quan đến bà” Hoắc Nghị bước đến dìu Lữ Tranh, nhưng bà ta lại khăng khăng không đứng lên.
“Lão gia! Tiểu Trị gây lỗi, nhưng lỗi của tôi cũng không nhẹ hơn… là dâu trưởng của Hoắc gia lại không quản được kẻ dưới, là chị ruột của Tiểu Trị, tôi lại không ngăn được em mình, để nó làm ra chuyện làm tổn hại đến Hoắc gia, tôi… không còn mặt mũi nào để nhìn ông, xin ông hãy phạt tôi” Lữ Tranh lên tiếng.
“Lão gia! Lỗi này là của em, chị cả sức khỏe không tốt, không thể chịu nổi… lão gia, xin ông cứ đánh một mình em” Lữ Trị lại chạy đến giành cây roi của Lữ Tranh, hướng Hoắc Nghị.
“Lão gia! Tiểu Trị làm sai thì phải chịu phạt, nhưng người làm lớn phải phạt nặng hơn, tôi chịu được mà… xin ông hãy dùng gia pháp” Lữ Tranh giữ chặt cây roi, hướng Hoắc Nghị nhận lấy.
“Chị cả! Lỗi em gây cứ để một mình em chịu, dù hôm nay lão gia có đánh chết em, em cũng oán giận… chị tránh ra đi” Lữ Trị lên tiếng.
“Tiểu Trị! Em đừng có bướng nữa, chị là chị của em, còn là dâu trưởng của Hoắc gia… lỗi em gây ra, chị phải là người chịu trách nhiệm, lão gia… xin ông phạt luôn cả tôi”
“Không! Chị cả… lỗi này là một mình em gây ra… không liên quan chị”
Hai chị em diễn một màn cốt nhục tình thâm, cứ giành giật cây roi. Hoắc Nghị nhìn mà hoa cả mắt, chóng cả mặt.
“Im hết đi…” Hoắc Nghị hét lên.
“Lão gia!” Cả Lữ Tranh và Lữ Trị đều im lặng cúi đầu.
“Tranh! Bà đứng dậy lên trước đi… chuyện này tôi sẽ không trách bà”
“Lão gia! Còn Tiểu Trị…” Lữ Tranh từ từ đứng dậy, rồi nhìn sang em gái mình.
Lữ Trị cũng “tha thiết” nhìn Hoắc Nghị, vẽ mặt của người ăn năn biết lỗi được bà ta diễn rất đạt ngay lúc này.
Dù vẫn còn rất đang giận, nhưng bảo Hoắc Nghị đưa ra hình phạt xứng tầm với việc mà Lữ Trị đã gây ra, thì hiện thời ông ta vẫn chưa nghĩ được. Có lẽ hậu quả cũng chưa đến mức không thể cứu giản, lại có Lữ Tranh đứng ra cầu xin, nên Hoắc Nghị chỉ có thể mắt nhắm cho qua chuyện lần này.
“Bà cũng đứng lên luôn đi” Hoắc Nghị miễn cưỡng lên tiếng.
Lữ Trị mừng rỡ đứng dậy rồi sáp lại gần Hoắc Nghị, kéo ông ta xuống ghế.
“Lão gia! Ông uống trà không… để em rót cho ông”
Châm trà, rót nước, Lữ Trị làm rất nhanh tay, dù đây là phòng của Lữ Tranh nhưng lại xem như phòng mình, còn rất là tự nhiên.
Hoắc Nghị cũng mặc cho bà ta làm, vừa uống ly trà xong thì Lữ Trị lại leo lên đùi của ông ta ngồi.
“Lão gia! Em biết sai rồi… sau này sẽ không như vậy nữa, ông đừng tức giận”
“Không muốn tôi tức giận thì bà ngoan ngoãn làm bà hai của bà, bớt tạo thêm chuyện thị phi…” Hoắc Nghị hướng mắt nhìn sang chỗ Lữ Tranh.
“Nếu lần sau bà lại gây chuyện, dù là bà ấy cũng không thể cứu được bà đâu”
“Dạ lão gia, em biết rồi… sau này sẽ không có như vậy nữa”
Lữ Trị tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng do ngày thường bảo dưỡng tốt nên thân hình vẫn mặn mà như thiếu nữ, làn da trơn tru, cặp ngực thì không phải nói, căng tròn mềm mại, còn độ đàn hồi của nó thì Hoắc Nghị đang cảm nhận được.
“Lão gia! Mấy đêm rồi, ông không ghé chỗ em, hay đêm nay… ông…”
Ngồi trên đùi Hoắc Nghị, Lữ Trị cứ liên tục nhúng nhảy, dây áo ngủ trễ xuống, không biết là vô ý hay cố tình bộ ngực vĩ đại dí sát vào mặt Hoắc Nghị, lại còn không mặc áo lót, nhũ hoa cứ thoáng hiện thoát ẩn trước mắt ông ta.
Nếu nói là không động tâm trước sự khiêu khích của Lữ Trị là nói dối.
“Tối nay ông ở lại được không… em sẽ hầu hạ ông…”
Bên dưới Hoắc Nghị cũng đã bắt đầu phản công lại, Lữ Trị giật mình khi cảm nhận được vật cứng rắn của ai đó đang bành trướng dưới mông bà. Bàn tay của Hoắc Nghị cũng lần mò đặt lên mông của bà ta.
“Lão gia…” Lữ Trị tỏ ra e thẹn.
Lữ Tranh là người rất hiểu lý lẽ. Bà ta mỉm cười nhìn họ, rồi đi ra khỏi phòng.
“Ầm… m…”
Đang lúc Hoắc Nghị đặt Lữ Trị xuống giường, hai chân của bà ta đang còn kẹp chặt trên eo của Hoắc Nghị thì Hoắc quản gia gõ cửa rầm rầm.
“Lão gia! Tôi có chuyện muốn nói…”
Hoắc Nghị vẫn tỏ ra thờ ơ, bởi vì tâm trí của ông đang đặt trên bộ ngực vĩ đại của Lữ Trị, ra sức nhào nhặn nên không để ý mấy đến thái độ khẩn trương của Hoắc quản gia ở bên ngoài.
“Có chuyện gì…” Đôi tay của ông ta vẫn nhiệt tình trên ngực của Lữ Tri.
“Ưm… lão gia”
Còn Lữ Trị dù đang rất say sưa tận hưởng sự âu yếm của chồng, nhưng vẫn không quên cởi chiếc áo sơ mi của ông ta ra, và bà đang chạm tay đến chiếc cúc áo cuối cùng…
“Lão gia! Tam phu nhân đã đi mất”
“Ầm… m” Cánh cửa được kéo mạnh ra, va vào tường.
Vừa nghe đến ba từ “tam phu nhân” thì tất cả cố gắng của Lữ Trị ở trên giường, đều tan thành bọt dù họ đang ở khúc cao trào, Hoắc Nghị vẫn có thể đẩy bà ta ra, rồi nhảy xuống giường.
“Đã xảy ra chuyện gì” Hoắc Nghị giận dữ nhìn Hoắc quản gia.
“Lão gia! Tam phu nhân vừa đánh bị thương mấy vệ sĩ, rồi lái xe đi mất”