Phần 35
Cùng lúc đó, cùng một địa điểm, ở tại phía đối diện đài phun nước…
Đế vương.
“Á… a…”
Hoắc Phi hét thất thanh, quay sang trừng mắt nhìn tên thủ phạm vừa ấn mạnh ngón tay vào khuôn mặt bầm tím của hắn.
“Mày điên hả…” Hoắc Phi hét lớn tiếng vào mặt Bạch Ngạn Tổ, rồi hất tay hắn ra.
“Là bầm thật sao…” Bạch Ngạn Tổ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Trong phòng mọi người đều tỏ ra thờ ơ với câu hỏi vừa rồi của hắn. Bạch Ngạn Tổ chỉ có thể tự mình nghiên cứu. Nhớ lại biểu cảm trên gương mặt Hoắc phi khi nãy rất chân thật, âm thanh nghe cũng không phải là giả, vậy chắc chắn là đau thật rồi.
“Kẻ nào làm, là ai đánh mày…”
Hoắc Phi không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ở khách sạn ngày hôm qua nên không có tâm trạng trả lời Bạch Ngạn Tổ.
Hắn im lặng, Bạch Ngạn Tổ nhìn sang chỗ Hoắc Luật và Hoắc Khiêm.
“Không cần nhìn tao, tao cũng như mày” Hoắc Khiêm lên tiếng trước khi được hỏi.
“Tối qua lúc về nhà thì mặt nó đã như vậy, tao có hỏi nhưng nó không nói… mày nghĩ có phải nó bị đánh đến não hư luôn rồi không” Hoắc Luật lên tiếng.
Đúng là có mùi mờ ám ẩn hiện đâu đó quanh Hoắc Phi, ánh mắt của hắn đang nói lên điều đó. Máu thám tử dư thừa của Bạch Ngạn Tổ bất thình lình bộc phát. Hắn đưa tay vuốt cằm, rồi đi đi lại lại trong phòng. Sau cùng, là xoay người 1 góc 90 độ để tạo dáng.
“Tao nghĩ… chỉ có một lý do duy nhất để giải thích cho chuyện này…”
“Là sau khi bị đánh, nó phát hiện bản thân có cảm tình đặc biệt với kẻ đã đánh mình, nên mới ra sức bảo vệ họ… gần đây báo chí cũng có đề cập, nhiều con tin sau khi được cứu thoát vẫn không chịu khai ra diện mạo kẻ bắt cóc còn muốn bảo vệ họ… cái đó gọi là hội chứng… Stockholm… tao nghĩ trường hợp của mày cũng giống như vậy”
“Bốp…”
Để tán thưởng cho suy luận có tính logic của Bạch Ngạn Tổ, phần thưởng là một chiếc gối đệm được ném thẳng vào mặt hắn, và người trao phần thưởng là Hoắc Phi.
“Tào lao! Mày đang viết tiểu thuyết hả”
“Vậy mày nói đi… ai đánh mày, cần gì phải ra vẻ thần bí như vậy” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng, rồi cầm ly rượu lên uống một một hơi.
“Nếu tao nói người đó là Dục Uyển, mày có tin không”
Rượu vừa mới nuốt vào đã bị sặc ra, không giữ được giọt nào mà bay thẳng vào mặt Hoắc Phi.
“Mày nói người đánh mày là Dục Uyển”
“Phải…” Hoắc Phi gắng gượng để bình tĩnh, hắn lấy khăn tay ra, lau hết rượu dính trên mặt.
Theo như hiểu biết của họ thì Dục Uyển là đứa chưa từng luyện võ, nên không có khả năng đả thương được Hoắc Phi. Hơn nữa, trước giờ người Dục Uyển sợ nhất chính là Hoắc Phi, tránh mặt hắn còn không kịp, không lý nào lại tự mình đi rước về phiền phức.
Nói tóm lại…
“Không thể nào…”
Bạch Ngạn Tổ, Hoắc Luật, Hoắc Khiêm đồng thanh lên tiếng, xem đó như một cách chống chế cho qua chuyện của Hoắc Phi.
“Thôi bỏ đi, tao biết mọi người sẽ không tin” Hoắc Phi bật người dậy đi ra cửa.
Lúc này…
“Mở cửa ra… tao bảo tụi bây mở cửa ra” Bên ngoài lại có kẻ đập cửa và la hét ầm ĩ.
“Trư tổng! Ông say lắm rồi, để tôi đưa ông về phòng, căn phòng này ông không thể vào”
“Mày tránh ra… bọn nó có tiền, ông đây không có tiền sao”
Trư tổng đẩy tiếp viên ra, rồi tiếp tục giơ chân đạp vào căn phòng.
“Mau ra đây, nếu không tao đạp nát cánh cửa này… chắc chắn là tụi bây đang giấu cô ta… Marina! Cô mau ra đây cho tôi… Marina”
“Rầm… m…”
Hoắc Phi bất ngờ mở cửa ra, Trư Tổng chân vẫn đang đá vào cửa, mất thân bằng mà ngã sập xuống đất.
Ông ta từ từ mò dậy, đôi mắt say lờ đờ đảo nhìn khắp căn phòng…
“Sao không có… Marina đâu, mày giấu cô ta đâu rồi hả” Trư tổng xoay người lại túm lấy cổ áo của Hoắc phi, siết chặt.
“Buông tay ra…” Hoắc Phi khó chịu hất tay ông ta.
“Mày dám ra lệnh cho ai hả… thằng ranh con”
Ông ta giơ tay muốn đấm vào mặt Hoắc Phi, thì từ phía sau Hoắc Luật lại giữ chặt lấy tay của lão, rồi kéo ra ném xuống đất.
“Trư tổng! Sao ông lại chạy đến đây rồi…”
Từ ngoài cửa một thiếu nữ tuổi đôi mươi xinh tươi bước vào, áo đầm trễ ngực, lộ bờ vai thon gọn gợi cảm và bầu vú căng tròn cứ nảy nảy ra ngoài, theo từng cái uyển chuyển lắc mông của cô ta.
“Bà chủ Dương! Cô đến rất đúng lúc, Marina đâu… tại sao ôi uống gần hết rượu trong quán, mà cô ta vẫn không ra tiếp tôi hả…”
Ông chủ Trư lảo đảo, đi tới trước mặt của Phi Yến. Cái đầu thì gật lên gật xuống, đôi mắt cứ lim dim mở không nổi, nhưng vẫn còn tỉnh táo nhận ra người trước mặt là bà chủ của Đế Vương, Dương Phi Yến.
“Ông chủ Trư! Ông cũng biết quy định của Đế Vương là không tiếp khách trước 7h tối, ông xem… mới có 6h, vì ông là khách quen nên chúng tôi mới để ông vào quán, còn Marina… giờ này chắc chị ấy còn chưa dậy” Phi Yến khóe léo lên tiếng.
“Bà chưa mở cửa, vậy còn mấy thằng này thì sao”
“Họ cũng như ông đều là khách quen của quán” Phi Yến mỉm cười nhìn ông ta.
“Tôi không biết… tôi cho cô 15 phút, phải gọi Marina đến đây, nếu không tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa”
“Được rồi, ông cứ quay lại phòng… tôi sẽ gọi điện cho chị ấy đến ngay”
“Tiểu Hàn! Dẫn Trư tổng về phòng”
“Dạ! Bà chủ”
Sau khi đuổi được ông ta, Phi Yến mới bước tới cạnh Hoắc Phi…
“Thiếu gia! Ông ta có làm gì cậu không”
“Những người khách như vậy sau này không cần tiếp nữa” Hoắc Phi khó chịu nhìn Phi Yến, rồi đi lướt nhanh qua người cô.
“Dạ! Em biết rồi… sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, cậu đi thông thả”
Lúc trong phòng không còn ai, Phi Yến mới cầm điện thoại lên gọi cho người tên Marina.
“Phi Yến! Có chuyện gì vậy”
“Chị đang ở đâu, ông chủ Trư đến tìm chị…”
“Chị đang ở… Ê… cái túi xách đó là tôi xí trước, không được giành… Phi Yến, chị đang bận… lát nữa sẽ gọi lại cho em sau.”
“Marina… Marina…”
Phi Yến còn chưa nói xong thì người kia đã ngắt máy, cô nghe mà không hiểu gì cả.
“Chuyện này là sao… chị ấy đang ở đâu…”