Phần 219
Trước sân trường.
Một màn tỏ tình ngọt hơn kẹo đường đã diễn ra, một cô nhóc khả ái với khuôn mặt bầu bỉnh, thắt hai bím tóc e thẹn đứng trước mặt cậu nhóc mình thích.
“Mình có kẹo chocolate… mình cho cậu nè, mình… mình làm bạn được không?”
“Không thích! Tránh ra đi…”
Chuẩn tiểu soái ca, đôi mắt lạnh lùng, lông mi cong vuốt, sống mũi thẳng cao, và bờ môi hồng tươi cùng làn da đúng chất búng ra sữa, nhỏ như vậy đã yêu nghiệt bức người, lớn lên càng gây họa chúng sinh.
“Vậy cậu thích cái gì? Cậu nói đi… nhà mình có rất nhiều tiền, sẽ cho cậu”
“Cái gì mình cũng không thích, nhất là mùi nước hoa trên người cậu, hôi chết đi được… đừng tới gần mình.”
Hoắc Lôi chỉ hất nhẹ, nhưng cô bé trượt chân té ngã xuống đất. Và người anh trai hoàn hảo đứng gần đó đã nổi điên khi nhìn thấy cảnh này.
“Thằng nhóc thối! Dám bắt nạt em gái tao… mày tưởng mày là ai… Bốp!!!”
Cậu nhóc lớp ba lao vào Hoắc Lôi, lấy thịt đè người. Hoắc Lôi không chỉ được di truyền vẻ đẹp trai lạnh lùng từ người nào đó, còn được khuyến mãi cái vóc dáng cao lớn và nắm đấm cũng rất mạnh những cậu nhóc khác.
“Cộp… cộp…”
“Dừng lại hết… dừng lại…”
Hoắc Lôi và người anh hoàn hảo được kéo ra, ngay sau khi hiệu trưởng đến. Bà rất tức giận khi nhìn thấy cảnh tưởng ẩu đả trước mắt.
“Các em có phải là học sinh tiểu học không? Gọi phụ huynh đến… tôi muốn gặp cha mẹ của các em.”
Ngôi trường này tuy không phải là trường danh tiếng nhưng nó là tất cả tâm huyết của hiệu trưởng, bà không muốn bất kỳ một tai tiếng không hay nào làm ảnh hưởng đến quyết định của các bậc phụ huynh khi đưa con mình đến đây. Vậy mà…
Khi vừa nghe hiệu trưởng muốn gặp phụ huynh của Hoắc Lôi, thì có kẻ đã đánh bài chuồn. Một đứa đã bị đuổi học rồi, đứa còn lại không thể nào cũng bị đuổi học luôn. Hiệu trưởng đang tức giận, lúc này mà ló mặt ra không phải làm bà ta tức điên lên.
Dục Uyển bước lùi bước…
Nhưng…
“Mẹ! Cô hiệu trưởng đang tìm mẹ kìa”
Chỉ vừa mới xoay lưng, thì Hoắc Kiêu đã nắm áo giữ lại. Cô biết thừa là thằng nhóc xấu xa này đang cố ý.
“Thằng nhóc chết tiệt! Con có phải là con của mẹ không?”
“Con từ bụng mẹ chui ra, chắc là phải rồi.” Hoắc Kiêu mỉm cười nhìn Dục Uyển.
Cô ghét nhất chính là cái kiểu cười ngây thơ vô tội này của nó, giống hệt như người đó.
Toàn trường đều đang hướng mắt về phía Dục Uyển, bây giờ dù cô có chui xuống đất, chắc cũng bị họ lôi lên.
“Cô Hoắc?” Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn Dục Uyển.
“Dạ… là tôi, tôi là mẹ của Hoắc Lôi.” Dục Uyển từ từ giơ cánh tay xinh đẹp của mình lên, mà mặt thì lại cúi xuống đất.
“Vậy phiền cô theo tôi vào văn phòng một lát… chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói”
…
Một tiếng sau – trên đường về nhà.
“Mẹ nên nói gì đây?”
“Con nghĩ là mẹ không nên nói gì?”
“Con nói đúng… mẹ chỉ nên hành động thay gì là nói… bốp…”
Dục Uyển lập tức cầm roi lên rượt đuổi hai cậu quý tử nhà mình. Hoắc Lôi và Hoắc Kiêu lập tức chạy vắt dò lên cổ.
“Hai tên nhóc xấu xa! Có đứng lại không hả? Cả hai đứa đều bị đuổi học… các con muốn mẹ sống sao đây hả?”
“Mẹ! Bị đuổi học là lỗi của hiệu trưởng… đâu phải của bọn con, mẹ nên đi tức giận với cô hiệu trưởng.” Hoắc Lôi lên tiếng.
“Con còn nói… thằng nhóc thối, con gái người ta cho kẹo thì phải vui vẻ nhận chứ… con nghĩ mình hay ho lắm, còn đánh nhau… con đánh giỏi lắm sao?”
“Mẹ! Đừng đánh nữa… nếu không sẽ trễ giờ đón tiểu Phù.”
Ngẩn đầu nhìn lên thì mặt trời đã lên đỉnh điểm, nắng gắt chói mắt, Dục Uyển lập tức hạ roi mây xuống.
“Chết!”
Người chạy vắt dò lên cổ lúc này chính là Dục Uyển.
…
Trường tiểu học Nữ Sinh.
Một cô nhóc xinh xắn khả ái, ngũ quan hoàn mỹ, làn da trắng sáng và mái tóc dài đen mượt đến tận eo, đang đứng giữa trời nắng.
Làn da phấn hồng ửng đỏ, đôi môi mím chặt vào nhau và những giọt mồ hôi lăn trên má lại càng đáng yêu hơn. Không sai, đây là sản phẩm cuối cùng, cũng là nổi lo lớn nhất của Dục Uyển, Hoắc Phù.
“Anh bị làm sao?”
“Anh không biết… khắp người anh thấy rất khó chịu, rất nóng… giống như…”
“Mau đi vào trong xe, để bọn trẻ nhìn thấy thật là mất mặt… tại sao anh có thể…”
Nhìn xuống đũng quần của chồng, người vợ xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhanh chóng tống hắn vào trong xe. Sau khi chiếc xe của đôi phụ huynh vừa nãy biến mất, Dục Uyển mới vội vã băng qua đường.
Nhìn thấy những giọt mồ hồ trên má của Tiểu Phù, Dục Uyển đã chuẩn bị sẵn, tất cả khăn tay đều lấy ra dùng.
“Tiểu Phù! Nhanh… mau lau mồ hôi đi con.”
“Á… A… Mẹ… đừng có lau nữa… mặt con sắp bị mẹ làm trầy rồi.”
“Mẹ xin lỗi! Mẹ sẽ lau thật nhẹ… con đứng yên…”
Chắc chỉ có cô là người mẹ duy nhất trên đời hoảng loạn khi con gái đổ mồ hôi. Nhìn nụ cười xinh xắn của con gái, Dục Uyển lại sốt ruột thay con. Nếu đã gọi là “mồ hôi” thì nó phải hôi mới đúng, tại sao lại…
“Tiểu Lôi! Vừa rồi em gặp một chú rất giống anh, còn cho em rất nhiều kẹo… anh có muốn ăn không?”
Đôi tay của Dục Uyển liền cứng đờ trên mặt Hoắc Phù, người duy nhất trên đời này cô biết có khuôn mặt giống Hoắc Lôi nhà cô, chỉ có hắn…
“Người em nói có phải là chú đó?”
Hoắc Kiêu giơ tay chỉ về hướng người đàn ông đang mặc vest, đứng cách mẹ con họ không xa. Trong bảy năm nay, hắn luôn ngang nhiên bước vào trong nổi nhớ của cô, thì làm sao có thể không nhận ra hắn.
“Chú…”
Hoắc Phù hớn hở vẫy tay chào, còn chạy đến chỗ Hoắc Luật. Không thể kịp ngăn con gái lại, Dục Uyển chỉ có thể xoay mặt đi và ôm chặt Hoắc Lôi, chỉ để tránh mặt người đàn ông mà cô không muốn gặp.
Hoắc Luật còn chưa bước lên xe, thì từ phía Hoắc Phù đã lon ton chạy đến, nắm lấy vạt áo của hắn.
“Đó là mẹ cháu?” Hắn hướng nhìn về Dục Uyển, nhưng cô lại đưa lưng về phía hắn.
“Dạ phải! Mẹ cháu rất xinh đẹp, nếu chú gặp nhất định cũng sẽ thích mẹ cháu… vì chú rất đẹp trai lại còn giàu có, cháu đồng ý cho chú làm bạn trai mẹ cháu… chú cũng qua đó gặp mẹ cháu đi” Hoắc Phù nắm lấy tay của Hoắc Luật lôi đi.
“Vậy thật vinh hạnh cho chú… nhưng giờ chú bận rồi, để khi khác chú sẽ đến gặp mẹ cháu” Hắn cúi người xuống.
“Giờ chú đi sao?” Hoắc Phù xụ mặt xuống, vì nó rất thích ông chú đẹp trai này.
“Phải! Chú sẽ đi.” Hắn mỉm cười xoa đầu của Hoắc Phù.
“Vậy chú có quay lại không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Có! Chú sẽ quay lại để gặp người mẹ xinh đẹp của cháu.”
Giọng nói của hắn vẫn ấm áp dịu dàng như trước, với những đứa trẻ Hoắc Luật luôn là người ôn nhu nhất. Dục Uyển bấu chặt lấy vai của Hoắc Lôi, thằng bé vừa há miệng kêu đau, thì cô lại bịt lấy miệng nó.
“Tạm biệt chú.”
Hoắc Luật mỉm cười, rồi mở cửa xe ra. Cả Hoắc Khiêm và Hoắc Phi đều đang ngồi bên trong, chờ đợi khá lâu, nên có người đã muốn phát cáu.
“31/10 Đường số 3, ngõ cụt… chú phải đến…”
Cửa xe chưa kịp đóng nên với tiếng hét vừa rồi của Hoắc Phù, cả ba anh em đều nghe thấy.
“Không phải là địa chỉ nhà… con bé đó sao lại cho anh biết địa chỉ nhà nó?” Hoắc Phi lên tiếng.
“Con bé muốn giới thiệu mẹ nó cho anh.” Hoắc Luật mỉm cười khi nhớ đến khuôn mặt khả ái và dáng vẻ đáng yêu của Hoắc Phù.
“Con bé xem ra cũng có mắt nhìn… anh nên thử gặp mẹ nó, không chừng hai người sẽ hợp nhau” Hoắc Phi gấp tờ báo lại rồi đặt xuống ghế.
“Cho xe chạy”
“Dạ chủ tịch”
Hoắc Khiêm hạ kính xe xuống, và ra lệnh cho xe chạy. Khi chiếc xe lướt qua người cô, Dục Uyển vẫn đưa lưng về phía họ. Dù có hơi tò mò về người phụ nữ được giới thiệu cho Hoắc Luật, nhưng cả Hoắc Khiêm và Hoắc Phi chỉ có thể nhìn được từ phía sau lưng.
Dục Uyển vẫn ôm chặt lấy Hoắc Lôi, cho tới khi xung quanh không còn tiếng động hay dấu vết của ba anh em họ Hoắc, cô mới xoay người lại. Tạm biệt…
“Mẹ à! Chiều nay chúng ta có ra thăm mộ của cha không? Con có rất nhiều chuyện muốn kể với cha.”
“Thứ mách lẻo như em, có gì để nói với cha?”
“Em không có mách lẻo, chỉ là nói sự thật… các anh xấu xa, bắt nạt em thế nào?”
“Đó không phải là mách lẻo chứ là gì? Con nhỏ ngốc này…”
“Mẹ à! Anh lại mắng con ngốc…”
— Hết —