Phần 216
Trung tâm mua sắm BNT.
Một trong những trung tâm mua sắm lớn nhất cả nước, số lượng người ra vào mỗi ngày vượt qua cả ngàn con số. Đông đúc nhộn nhịp.
“Xin lỗi! Tôi không muốn nó nữa.”
“Không sao… cảm ơn quý khách.”
Cô tiếp tân vừa đóng nắm hộp nữ trang lại, chưa kịp cất vào tủ kính thì Phi Yến đã ngăn lại.
“Chờ một chút… cô khoan hãy cất”
Cô và Lý Nhã đi dạo suốt cả buổi sáng, chỉ có nơi này họ dừng chân lâu nhất và Lý Nhã như nhìn trúng sợi dây chuyền vừa rồi.
“Cậu không thích sao? Mình thấy cậu ngắm nó rất lâu.”
“Mình thích… nhưng nó hơi đắc”
“Tiểu Nhã! Cậu là thiếu phu nhân của Bạch bang… ngay cả một sợi dây chuyền cũng không thể mua, chuyện đó nghe thật vô lý, hơn nữa đây là trung tâm mua sắm của nhà cậu, Bạch Ngạn Tổ keo kiệt với cậu vậy sao?”
Tình nhân bên ngoài cũng Bạch Ngạn Tổ có thể thành lập cả một hậu cung, luân phiên thay đổi mỗi ngày, và hắn rất hào phóng với bất kỳ tình nhân nào của mình. Chuyện này tất cả mọi người đều biết, nhưng với vợ của mình, tại sao hắn…
“Phi Yến! Không như cậu nghĩ, thật ra cậu ấy tặng cho mình rất nhiều trang sức.”
“Thiếu gia… cậu vẫn gọi chồng mình là thiếu gia? Đó là lý do Bạch Ngạn Tổ có thái độ đối xử tệ với cậu… vì hắn cũng xem cậu như người hầu”
“Cộp… cộp…”
Lúc này thì từ ngoài cửa có một đám phụ nữ đi vào, dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp và sặc mùi nước hoa. Bên cạnh cô ta là những người bạn thân, kiểu như những bộ phim truyền hình, một nhân vật trung tâm xuất hiện thì xung quanh sẽ có rất nhiều nhân vật phụ họa làm nền, làm tăng thêm vẽ hách dịch của nữ phản diện.
“Cái này… cái này… và cả cái cô kia đang cầm… tôi lấy tất cả.”
Vừa bước vào cô ta gần như gom hết tất cả trang sức trong của tiệm mà không cần nhìn đến giá tiền. Tất cả nhân viên trong tiệm đều rất phấn khởi, vì rất lâu rồi mới có một người khách hào phóng như cô ta. Họ bắt đầu bàn tán và xầm xì, đoán xem lai lịch của cô gái này là ai.
Và những nhân vật phụ theo sau làm nền, lựa chọn thời điểm thích hợp là tăng bốc lấy lòng cô ta, và đây là lúc họ phát huy vai trò đó của mình.
“Bạch thiếu đối xử với cậu quá tốt, mình thật rất ngưỡng mộ cậu.”
“Không biết khi nào bọn này mới tìm được một phú cao soái như Bạch thiếu… biết cách cưng chiều mình như người đàn ông của cậu, cậu thật là may mắn”
“Dúng vậy! Anh ấy rất yêu mình, còn nói… sẽ cho mình bất cứ thứ gì trên đời này, chỉ cần là thứ mình muốn.”
“Vậy mới nói Bạch thiếu đặc biệt đối tốt với cậu… biết đâu nếu cậu có thể sinh cho hắn một đứa con trai, ngay cả danh phận thiếu phu nhân cũng hai tay dâng cho cậu.”
“Nhưng sau khi sinh con cơ thể của phụ nữ sẽ xấu đi, ngực cũng chảy xệ… Bạch thiếu lại rất thích chạm vào ngực mình khi bọn mình cùng làm chuyện đó, nên mình vẫn chưa nghĩ đến chuyện mang thai lúc này mặc dù anh ấy rất muốn… mà thôi đừng nói đến chuyện đó, các cậu thích món trang sức nào thì cứ chọn, mình tặng cho các cậu.”
“Vậy bọn này cũng không khách sáo.”
Chắc chắn là người phụ nữ đó đã nhận ra Tiểu Nhã ngay từ đầu. Nên mới cố ý nói ra những lời có sức công kích đó, đúng là loại phụ nữ xấu xa.
“Phi Yến! Mình đi thôi.”
“Sao chúng ta phải đi… người nên tránh mặt là cô ta mới phải.”
Hãy nhìn vào bộ mặt dáng vẻ diễu võ dương oai của người phụ nữ đó. Nếu giờ cô và Tiểu Nhã rời đi, không phải sẽ khiến cho tiểu nhân đắc chí.
“Tiểu Nhã! Chồng cậu đã nhường cho người ta… ngay cả sợi dây chuyền cậu thích không lý nào cũng nhường cho cô ta.”
Phi Yến đi thẳng đến chỗ người tình nhân của Bạch Ngạn Tổ.
“Cô không nhìn thấy chúng tôi đang xem sợi dây chuyền đó?”
“Các người xem lâu như vậy cũng chẳng mua? Tôi chọn nó có gì không đúng… có quy định nào đặt ra người đến trước sẽ có được thứ mình muốn… quan trọng hơn khi tôi đeo sợi dây chuyền đó sẽ thích hợp hơn cô ta”
“Nó có thích hợp với bạn tôi hay không… không phải là do cô quyết định, nhưng cướp đồ trên tay của người khác cô không thấy quá đáng.”
Cuộc tranh cãi của Phi Yến và tình nhân của Bạch Ngạn Tổ đã gây sự chú ý của người bên ngoài, họ tụ tập lại trước cửa rất là đông.
“Đồ mà tôi đã nhắm trúng sẽ không nhường cho bất cứ ai, dù là vật hay người cũng sẽ như vậy.”
“Cô…”
Cô ta mỉm cười đắc chí rồi xoay người đi.
…
Vũ Trường Hoàng hậu.
“Các cậu có nhìn thấy vẽ nhếch nhác của cô ta lúc chiều… thật không biết tự lượng sức dám tranh với mình… Bạch thiếu từ lâu đã chán cô ta, nếu không phải vì đứa nhỏ họ đã ly hôn từ lâu.”
“Cậu cũng thật lợi hại, khiến cho thiếu phu nhân của Bạch Bang không thể ngẩng đầu lên… nhìn cô ta lúc đó như sắp khóc.”
“Rầm… m…”
Cánh cửa bị đá văng thay vì là được mở một cách từ tốn lịch sự. Âm vang vừa rồi đã cho thấy tâm trạng của người bước vào không mấy gì là vui vẻ. Vừa nhìn thấy Bạch Ngạn Tổ bước vào thì cô nàng đã bật dậy khỏi ghế, lao vào người hắn.
“Bạch thiếu! Sao anh đến trễ vậy? Bọn em chờ anh rất là lâu… những người này đều là bạn của em.”
Những cô nàng phụ họa xung quanh chưa kịp đứng dậy chào hỏi thì nhìn thấy một cảnh tưởng khó tin, khiến họ sửng sốt há mồm bịt miệng.
“Rầm!!”
Bạch Ngạn Tổ túm lấy cổ của cô tình nhân bé bỏng, ép sát lên tường.
“Nghe cho rõ… Lý Nhã là người phụ nữ duy nhất của Bạch Ngạn Tổ này, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể bắt nạt cô ấy… cô nghĩ mình là ai lại khiến cô ấy bẻ mặt trước bao nhiêu người?”
Xem nhẹ vẻ mặt khống khổ của người phụ nữ trước mặt, Bạch Ngạn Tổ ném ngã cô ta xuống đất như thứ rác rưỡi. Hắn xoay người bỏ đi, người phụ nữ lập tức đuổi theo, quỳ lếch dưới đất cầu xin.
“Bạch thiếu! Em sẽ đi xin lỗi thiếu phu nhân… em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không đi gây sự khắp nơi, xin đừng bỏ mặt em… được không?”
Không phải những giọt nước mắt hay khuôn mặt đáng thương này khiến Bạch Ngạn Tổ thay đổi quyết định, mà là cảm giác thích thú mới mẽ với cơ thể cô ta khi họ cùng ở trên giường, đã làm cho phải dao động. Hắn quyết định cho cô ta thêm một cơ hội.
“Nhớ kĩ nếu muốn ở bên cạnh Bạch Ngạn Tổ này thì điều đầu tiên cô nên học… không phải là lấy lòng tôi mà là học cách tôn trọng người nữ của tôi”
“Bạch thiếu! Em thật sự đã hiểu rồi… vậy anh vẫn sẽ đến gặp em, đúng không?” Cô ta đứng dậy níu lấy tay áo của hắn.
“Tâm trạng tôi vẫn không tốt, đừng xuất hiện trước mặt tôi… vài ngày nữa tôi sẽ gọi điện cho cô.”
Đẩy cô ta ra, hắn xoay người bỏ đi và quay lại Bạch gia.
Lúc hắn về tới nơi thì Lý Nhã đã nằm ngủ say trên giường, bên cạnh là đứa con trai kháu khỉnh của họ. Bạch Ngạn Tổ nhẹ nhàng tách nó ra khỏi tay của Lý Nhã và đặt vào nôi.
Sau khi tắm xong thì hắn đã leo lên giường và nằm thế chỗ con trai hắn, bên cạnh Lý Nhã.
Một chút cử động nhỏ đã đánh thức người phụ nữ đang sayngủ không phải là mùi hương của sữa tươi thuần khiết trên da thịt trẻ sơ sinh, mà là sữa tắm và hương đàn ông thành thục. Mùi hương càng nồng đượm khi hai cánh môi của họ chạm vào nhau. Cảm giác lạnh đến rùn mình, khi những giọt nước trên tóc hắn rơi xuống ngực của Lý Nhã.
Bạch Ngạn Tổ lật người đặt lên môi cô một nụ hôn, là lúc Lý Nhã tỉnh dậy.
“Thiếu gia! Cậu về khi nào? Đã ăn gì chưa?” Cô dụi hai mắt và mỉm cười nhìn hắn.
“Bà xã… khi nào thì em mới đổi cách xưng hô gọi chồng mình là ông xã?” Bạch Ngạn Tổ kéo Lý Nhã về phía hắn và nhét cô vào trong ngực.
“Em…” Cô vừa ngẩng đầu lên thì hắn lại vùi đầu cô vào ngực, và hôn nhẹ lên tóc.
“Con của chúng ta sẽ lớn, em muốn nó nghe thấy mẹ mình gọi cha mình là thiếu gia mãi? Hay em muốn con trai mình cũng giống em gọi anh là lão gia?”
“Ông xã…”
Ngọt từ trong ra ngoài, không phải chỉ vì hai tiếng “ông xã” của Lý Nhã, mà Bạch Ngạn Tổ luôn muốn nghe mà vì cô đang chủ động hôn lên môi hắn.
“Bà xã! Đêm nay em chết chắc.”
Hắn lật người dậy và nhét Lý Nhã vào trong chăn…