Phần 213
Ba tháng sau…
Khách sạn 1001 – Á Lạp Tân.
Trên tầng thượng, nơi cao nhất của khách sạn. Từ đây hắn có thể nhìn thấy mọi thứ của cả thành phố này, những dãy nhà cao tầng, những tòa cao ốc, những siêu xe như mô hình đồ chơi thu nhỏ, và cả những con người bên dưới bao gồm đối thủ của hắn. Giờ đây, tất cả họ đều thật nhỏ bé và nằm dưới chân hắn.
Cảm giác đứng trên cao thật tuyệt, dang rộng tay ra, lại có cảm giác sở hữu cả thế giới…
“Buông ra! Các người là ai… tôi sẽ kiện các người.”
“Đồ khốn kiếp! Các người đã gây sự lầm người… tôi sẽ không tha các người.”
Theo sau âm thanh chửi bới là tiếng bước chân dồn dập từ dưới cầu thang vọng dần lên sân thượng. Một người đàn ông bị trùm kín mặt sau tấm vải đen, hai tay bị trói chặt và bị áp giải bởi ba người vệ sĩ cao lớn.
“Đại thiếu gia! Người cậu cần đã được dẫn tới.”
“Rầm… m!”
Dương Phàm bị đẩy ngã xuống đất, bộ dạng khổ sổ quỳ trước mặt của Hoắc Khiêm. Khăn chùm đậu bị kéo ra, để lộ khuôn mặt bầm tím với những vết thương.
“Là mày?”
“Mày bắt tao đến đây làm gì? Thằng khốn!”
Khóe môi hơi nhếch lên, kiểu cười tự mãn của kẻ đứng trên cao khi nhìn thấy kẻ thù của mình chật vật thảm hại dưới chân, tất cả cho thấy một điều…
Hoắc Khiêm đã trở lại.
“Bốp!”
Hắn giơ chân đạp thẳng lên người của Dương Phàm, là đạp không ngừng, cho tới khi cơn bực tức trong người hoàn toàn biến mất, Dương Phàm khắp người bê bết máu, Hoắc Khiêm đã trở lại bộ dạng thân sĩ lịch lãm.
“Một là kí vào đây… chuyển giao 49% phần trăm cổ phần của Dương thị cho Mộc Thanh, và rời khỏi thành phố này vĩnh viễn… đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt anh.”
“Hai là anh từ trên đây nhảy xuống… sáng mai báo chí sẽ đưa tin, Dương đại thiếu gia vì cái chết của cha mình nên mắc chứng trầm cảm, tự giải thoát bản thân bằng cách tự tử”
Hoắc Khiêm luôn có quy tắc nhận được bao nhiêu thì trả lại gấp đôi. Đặc biệt với kẻ thù thì lãi suất sẽ tăng gấp ba bốn lần, Dương Phàm thuê người giết hắn thì sao có thể bỏ qua dễ dàng. Nếu không phải Mộc Thanh cầu xin hắn…
“Năm phút nữa nếu hắn vẫn không kí vào, thì các người hãy ném hắn xuống lầu.”
“Dạ thiếu gia”
Hoắc Khiêm xoay người bỏ đi, để lại sao lưng là tiếng gào thét đầy câm phẫn của Dương Phàm…
“Hoắc Khiêm! Thằng khốn… mày sẽ sống không được yên… thằng ch*!”
Khi hắn bước ra từ tòa cao ốc thì Lưu trợ lý đã đứng bên ngoài mở cửa xe chờ sẵn…
“Đến bệnh viện”
…
Khoa tâm thần – Phòng cách ly đặc biệt – Bệnh viện GOK.
“Hoắc Khiêm… Hoắc Khiêm…”
Một người đàn ông quanh quẩn trong căn phòng kín, cả ngày không ngủ, không ăn, chỉ lẫm bẫm tên của một người. Thân thể trơ xương, khuôn mặt hốc hác với những quầng thâm đen, nếu tình trạng còn tiếp tục kéo dài các bác sĩ chẩn đoán hắn sẽ không thể sống quá một tháng.
“Mở cửa ra.”
“Đại thiếu gia! Gã đó rất nguy hiểm còn có khuynh hướng bạo lực, sáng nay đã đánh các bệnh nhân khác nên chúng tôi phải cách ly gã… cậu vào lúc này rất không an toàn, lỡ như gã đó đánh cả cậu.”
“Hắn sẽ không làm hại tôi, các người mở cửa ra… cho tới khi tôi ra lệnh, bất cứ ai cũng không được phép bước vào” Hoắc Khiêm cúi mắt, cởi nút tay áo sơ mi và bước vào.
“Dạ! Thiếu gia.”
Mọi người xung quanh đều không hiểu, rốt cuộc quan hệ giữa Hoắc đại thiếu gia và người đàn ông đó là loại quan hệ gì. Đã ba tháng trôi qua, cứ mỗi tuần cậu ta đều đến thăm gã, tất cả tiền viện phí và tiền thuốc Hoắc Khiêm đều chi trả.
Một người lạnh lùng, làm gì cũng tính toán rất kĩ, không lợi cho mình sẽ không làm như Khiêm đại thiếu gia, thì người đàn ông kia có lợi ích gì cho cậu ta.
“Lại không ăn cơm? Tôi nghe các bác sĩ nói hôm nay anh còn đánh người.” Hoắc Khiêm cúi người ngồi xuống bên cạnh của Tiểu Cường, tâm sự như bạn thân.
“Chuyện đó mà họ cũng nói với cậu… thật phiền phúc, cho nên cậu đừng bao giờ tin lời của bác sĩ, vì họ sẽ đem bí mật của cậu nói cho người khác biết.” Tiểu Cường mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Khiêm.
“Nhưng nếu một người cất giữ quá nhiều bí mất sẽ rất mệt mỏi… anh không nghĩ vậy sao?”
“Phải! Cậu nói đúng.”
“Hôm nay cậu đến thăm tôi trễ hơn mọi lần, tôi đã chờ cậu suốt cả ngày… còn nghĩ cậu sẽ bỏ mặt tôi.”
“Anh hiểu rõ tôi không thể nào bỏ mặt anh?” Trên người của Tiểu Cường không có bất kỳ lợi ích nào, ngoại trừ…
“Tôi hiểu… cho nên tôi sẽ không bao giờ cho cậu câu đáp án mà cậu cần.”
Nụ cười trên mặt của Hoắc Khiêm mà toàn tắt hắn, đôi mắt hẹp thành một đường dài, hắn tức giận túm lấy cổ áo của Tiểu Cường xách lên cao. Người luôn biết cách giữ bình tĩnh như hắn, hôm nay lại hoàn toàn không thể tự chủ bởi vì Tiểu Cường đã vượt quá giới hạn của hắn.
“Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói cho tôi biết… đồ khốn!”
Ký ức của một năm qua Hoắc Khiêm hoàn toàn không có, cảm giác trống rỗng không biết mình là ai, đã trải qua chuyện gì để giày vò hắn mỗi tối. Ký ức của hắn kết thúc tại thời khắc hắn đưa Dục Uyển ra sân bay và bắt đầu lại trong bệnh viện là vào ba tháng trước.
Cảnh sát tìm thấy hắn và Tiểu Cường trong xe, khi đó xe của họ va vào hốc núi. Sau khi tỉnh dậy hắn lại không thể nhớ bất cứ gì về ký ức của một năm trước, ngoại trừ tấm ảnh hắn chụp chung với một người phụ nữ mang thai, luôn nắm chặt trong tay thì hắn lại không có bất cứ thứ gì trên người.
Người duy nhất có thể cho hắn biết đáp án chính là Tiểu Cường, nhưng gã lại giả điên không chịu khai bất cứ điều gì với cảnh sát.
“Đồ khốn! Tại sao anh không nói… ký ức của tôi, anh có tư cách gì không nói.” Hoắc Khiêm túm lấy Tiểu Cường xách lên, đánh vào mặt hắn.
“Nếu tôi cho cậu biết đáp án, cậu sẽ bao giờ đến gặp tôi.”
“Đồ khốn thối tha! Hôm nay tôi sẽ đánh chết anh… cho tới khi nào anh nói ra.”
“Bốp! Bốp…”
Hoàn toàn không hề chống trả, mặc dù cả khuôn bị đánh đầy thương tích nhưng Tiểu Cường vẫn cứ giữ nguyên nụ cười. Cho tới lúc Hoắc Khiêm không còn sức đánh tiếp nằm lăn xuống đất, cả người gã đã đầy máu me, nụ cười đó vẫn chưa bao giờ biến mất.
Hoắc Khiêm gượng người đứng dậy và rời khỏi căn phòng chăm sóc đặc biệt.
“Hoắc Khiêm! Tuần sau cậu nhất định phải đến thăm tôi… Hoắc Khiêm, cậu có nghe không, cậu phải đến.”
“Ha… a…”
Tiểu Cường lật người dậy, không đủ sức để ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của Hoắc Khiêm đang dần rời xa hắn, kêu gào và cười một cách điên loạn…
“Thiếu gia! Người cậu dính máu…”
“Tôi không sao… cho xe chạy.”
Hoắc Khiêm vừa bước vào trong xe, thì Lưu trợ lý đã hoảng hốt hét lên khi nhìn thấy vết máu loang lỗ trên áo sơ mi trắng của hắn. Nhưng tất cả đều là máu của Tiểu Cường, vì người kia chưa một lần ra tay đánh hắn.
Nhưng xe chưa kịp khởi động thì đã nhìn thấy khói bốc lên cao. Khoa tâm thần của bệnh viện vô cớ bốc cháy. Khói đen dày đặc, tất cả bệnh nhân bác sĩ đều ồ ạt chạy ra khỏi bệnh viện để tìm con đường sống. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mọi người hoảng hốt…
“Ặc… c!!!”
“Cháy… cháy… Mọi người mau chạy đi… cháy…”
Đán án mà Hoắc Khiêm muốn biết vẫn đang còn ở trên đó, một ngày nào hắn chưa lấy lại được khoảng ký ức bị mất suốt một năm qua, thì Tiểu Cường không thể chết được. Hoắc Khiêm vội vã đẩy cửa xe, và lao vào bệnh viện.
“Viện Trưởng Lương! Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại thiếu gia! Tôi cũng không biết chuyện gì… vừa nãy còn rất bình thường… thì… khu chăm sóc đặc biệt của khoa thần kinh lại xảy ra hỏa hoạn.”
“Chết tiệt!”
Hoắc Khiêm đẩy viện trưởng Lương ra, rồi lao thẳng đến thang máy.
“Giữ cậu ấy lại mau!”
“Mau giữ cậu ấy lại… Đại thiếu gia, trên đó rất nguy hiểm… Đại thiếu gia”
Tiểu Cường, anh chưa cho tôi đáp án thì không thể chết…
Nhưng lửa cháy càng lúc càng lớn, mọi người thì đang liều mạng chạy ra khỏi đám cháy, lối thoát thân trở nên chặt chọi, chỉ có Hoắc Khiêm là cố sức lao vào. Nhưng hắn có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng khi lửa cháy lan ra.
Nhân viên cứu hỏa nhanh chóng xuất hiện, họ bước tới và lôi Hoắc Khiêm ném ra ngoài.
“Tiểu Cường! Anh không được phép chết”
“Các người phải cứu hắn ra cho tôi… nghe rõ không… phải cứu sống tên khốn đó…”
Hoắc Khiêm gục ngã trên sàn, cho tới khi đám cháy được dập tắt là ba tiếng sau. Mọi thứ đều biến thành tro bụi, bao gồm cả đáp án mà Hoắc Khiêm muốn có cũng đã chết cháy cùng với thi thể của Tiểu Cường.
“Đồ khốn! Không phải tôi nói anh không được chết sao?”