Phần 212
Trên còn đường vắng đầy bóng tối, ánh sáng đèn xe càng chói mắt. Trên con đường dằn sỏi đá, sự lắc lư của chiếc xe đã lay động người Dục Uyển. Cô yếu ớt dựa vào người của Hoắc Khiêm.
“Mình đang đi đâu?”
“Chúng ta đang đến bệnh viện.” Hoắc Khiêm ôm nhẹ Dục Uyển vào người, và hôn lên tóc cô.
“Em cảm thấy rất mệt, em muốn ngủ”
“Em ngủ đi… khi nào đến bệnh viện, anh sẽ đánh thức em dậy.”
“Bệnh viện…”
Tại sao cơ thể cô lại mệt mỏi như vậy, cả người không chút sức lực. Và mùi hương có phần quen thuộc đang lan tỏa trong xe, khiến cho Dục Uyển mất dần ý thức, hai mắt không thể nào mở tiếp.
“Thật thơm… khi nãy tôi thấy anh đặt gì vào trong xe?” Hợi miệng rộng lên tiếng.
“Một chút sáp thơm… hương oải hương” Tiểu Cường nhếch miệng cười, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng dừng lại trên kính xe.
Mặc dù biết rõ Hoắc Khiêm vẫn đang ở trong xe và rất gần hắn. Nhưng Tiểu Cường vẫn không tin đây là thật. Người tưởng đã chết lại quay về, đây chắc chắn là ý muốn của bà nội đã dẫn đường Hoắc Khiêm…
“Bà nội tôi rất thích hoa oải hương… chỗ chúng tôi trồng rất nhiều loài hoa này, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn các người đến đó.”
Nụ cười và câu thoại vừa rồi của Tiểu Cường đã gợi lại một ký ức mãnh liệt cho Hoắc Khiêm, cách đây vài ngày hắn từng có giấc mơ tương tự, cảnh tượng cũng giống hệt như bây giờ. Xe hơi, trên con đường lắc lư và hương hoa oải hương…
***”Bà nội rất thích hoa oải hương, tôi dự định sẽ mang hài cốt của bà về quê… *”***
Những hình ảnh xuất hiện trước mắt, như các mảnh ghép thất lạc đang tự tìm về vị trí vốn thuộc về mình, và khơi nguồn cho cơn đau đầu của Hoắc Khiêm.
***”Hoắc Khiêm! Cậu có muốn biết nơi tôi lớn lên như thế nào? Nơi đó thật sự rất đẹp.” ***
***”Nếu có cơ hội”***
Cơn đau đầu càng dữ dội thì ký ức đó lại càng trở nên thực. Trước khi Hoắc Khiêm hoàn toàn bị mùi hương kia đánh gục, hắn đã có thể chắc chắn một điều.
“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?”
Sau câu hỏi như có phần khẳng định của Hoắc Khiêm, chiếc xe bất ngờ thắng gấp. Khi Tiểu Cường xoay người lại thì Hợi miệng rộng và Dục Uyển đã nằm ngất lịm trên ghế.
Hoắc Khiêm đôi mơ màng, phía sương mờ sương, khuôn mặt của Tiểu Cường cứ chập chờn như mộng ảo nhưng giọng nói đó lại rất rõ ràng.
“Cuối cùng thì cậu cũng đã nhớ ra.”
Khi Tiểu Cường mở cửa xe bước xuống và tiến tới gần hắn thì Hoắc Khiêm đã mất hẳn ý thức.
“Khiêm! Lần này sẽ không còn ai chia cắt được chúng ta.”
Không chờ nghe được hết câu, thì tác dụng của thuốc mê từ loài hoa oải hương yêu thích mà Tiểu Cường bỏ vào trong xe, đã có phản ứng trên người Hoắc Khiêm, hắn gục ngã trên người của Dục Uyển.
Người mà hắn muốn sống trọn đời trọn kiếp, mặt đối mặt mỗi ngày là Hoắc Khiêm, cho nên không lý do gì phải mang theo Dục Uyển và Hợi ca cho vướng bận. Đó là lý do hắn thẳng tay ném hai người họ trên đường.
“Tạm biệt!”
Từ trên cao một trận mưa tầm tả đổ xuống, mưa rơi rất nhiều và gió thổi cũng rất mạnh, nhưng không gây chút trở ngại nào cho việc Tiểu Cường đang làm, sau khi lôi Dục Uyển và Hợi miệng rộng ra khỏi xe. Tiểu Cường vội vàng bước lại vào và cho xe chạy.
Âm thanh khởi động xe một lần nữa vang lên. Bánh xe lăn bánh trên con đường ngập lún và tiếng vọng lại nhỏ dần cho tới lúc không còn nghe thấy gì ngoại trừ tiếng mưa.
“Thật không hiểu nổi phụ nữ… ngang ngược, vô lý còn luôn cho mình là đúng, mọi người đều sai hết… tại sao đời anh phải dính với loại phụ nữ như vậy, chú nói xem kiếp trước có phải anh mắc nợ cô ta.”
Thời gian dần trôi, mưa rơi giảm hạt và trên con đường vắng đã xuất hiện một chút ánh sáng cuối con đường, một chiếc xe tải đang chạy đến. Sự lớn tiếng của người đàn ông trong xe đã phá hủy đi sự yên bình của nơi đây.
Không khí trong xe như muốn nổ tung vì khí tức của người đàn ông. Sự trách móc và chửi rũa của của anh ta hoàn toàn vô hại với người vợ đang yên giấc ở nhà, vì cô ta hoàn toàn không có nghe thấy. Chỉ tội cho cậu trai trẻ đang ngồi bên cạnh phải bị vạ lây. Từ lúc lên xe cho tới bây giờ, anh trai hàng xóm này không ngừng một giây nào, nói mãi, chửi mãi…
“Có phải tất cả phụ nữ trên đời đều vô lý như vậy, không chịu nghe ai giải thích… rõ ràng là anh bà chủ quán đó không có gì… chỉ là vô tình đổ nước lên người anh nên giúp anh lau đi… vậy mà cô ta không làm rõ tình hình, tát vào anh trước bao nhiêu người… còn ném cả nhẫn cưới.”
“Dịch Nam! Chú nói xem… có phải anh nên ly hôn với cô ta?”
Chiếc xe đang chạy, chàng thanh bất ngờ thắng gấp. Hắn dừng lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
“Anh thật sự muốn ly hôn với chị?” Dịch Nam lên tiếng.
“Phải! Anh sẽ bỏ cô ta… cô ta ỷ mình biết võ, thường hay động tay chân với anh trước bao nhiêu người, mặt mũi đàn ông mất sạch từ khi cưới cô ta… lần này anh sẽ ly hôn.”
“Em không nghĩ anh sẽ làm được, nếu anh muốn bỏ chị thật… đã không nửa đêm lôi em dậy đi tìm nhẫn cưới, trong lòng anh rõ ràng là còn có chị.”
“Rầm… m…” Ông anh hàng sớm tức giận mở cửa xe ra và bước xuống.
Hắn ngồi gục mặt xuống đất, như đứa trẻ ngồi khóc vô cùng yếu đuối. Số hắn đúng là khổ vì bạo hành, hồi nhỏ thì bị anh em trong nhà đánh, lớn lên cưới vợ thì lại bị vợ đánh. Nhưng hắn thật sự không thể rời xa người phụ nữ dã man đó được.
“Anh không sao?” Dịch Nam bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng ông anh hàng xóm.
“Dịch Nam! Chú nói đúng… anh không thể rời xa cô ta, nhưng tại sao anh lại yêu loại phụ nữ vũ phu đó.”
Ngay cả người trong cuộc cũng không tìm được đáp án thì làm sao hắn có thể tìm ra. Chỉ có thể nói, tình yêu vốn là vậy.
“Anh! Thật ra chị rất dịu dàng, cư xử với mọi người cũng rất tốt, chỉ là… đối với anh có hơi nghiêm khắc một chút, vì chị ấy rất yêu anh.”
“Thích động tay động chân mà chú nói là dịu dàng cái gì, nếu chú yêu phải một người phụ nữ như vậy… chú sẽ hiểu nổi khổ của anh đây.”
“Thật ra em đã gặp rồi.”
Không phải hắn chưa từng gặp người như vậy. Tiểu thư ương bướng của hắn… khóe miệng của Dịch Nam hơi cong lên, khi nghĩ đến Dục Uyển. Dịch Nam từng nói sẽ quay lại tìm cô và hắn đã thực hiện lời hứa đó. Ngay sau khi sức khỏe của mẹ hắn ổn hơn, Dịch Nam đã trở lại thành phố là vào đúng ngày lể đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi.
Ngày hôm đó, hắn đã có mặt tại hội trường lể đính hôn. Dục Uyển rạng ngời xinh đẹp hơn trong sự tưởng tượng của hắn. Hạnh phúc và niềm vui của cô lan ra khắp hội trường, tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được. Khi Dục Uyển chủ động “đè” Hoắc Phi xuống, hôn lên môi hắn trước mặt bao nhiêu quan khách. Nhìn thấy cảnh đó Dịch Nam như chết lặng tại chỗ, tuyệt vọng, hụt hẫng và hắn đã xoay người đi.
Gần một năm rồi… Dục Uyển, em sống có tốt không?
Dịch Nam thở dài, chuẩn bị lên xe thì nghe thấy…
“Dịch Nam… Dịch Nam… đằng kia hình như có người.”
Hướng theo ngón tay đang chỉ đường của ông anh hàng xóm, Dịch Nam cũng nhìn thấy một cánh tay đang giơ lên, âm thanh gào thét đầy dữ dội của người đàn ông.
“Cứu… cứu mạng… ở đây có sản phụ sắp sinh…”
Nước mưa đã làm giảm phần nào tác dụng của thuốc mê trên người họ. Hợi miệng rộng và Dục Uyển cũng vừa lúc tỉnh lại không lâu. Có rất nhiều thắc mắc cần được giải thích cho tình cảnh hiện tại của họ, nhưng họ không có thể gian để mà suy nghĩ, vì tình cảnh của Dục Uyển hiện tại vô cùng nguy hiểm, cô không thể chờ lâu hơn được nữa.
“Anh Hợi! Bụng em đau quá… có phải con em sắp chết rồi không?”
“Nói bậy… sao có thể chết được, cô và con cô đều không sao.”Hợi miệng rộng ẩm Dục Uyển và liều mạng chạy về phía trước, nơi phát ra thứ ánh sáng của đèn xe.
“Cứu mạng… cứu mạng! Ở đây có sản phụ sắp sinh… cứu mạng.”
Khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Hợi miệng rộng. Dịch Nam cùng người anh hàng xóm cũng vội vàng chạy đến.
“Hai người có sao không?” Dịch Nam lên tiếng.
“Cô ấy đang gặp nguy hiểm… làm ơn đưa cô ấy đến bệnh viện.” Hợi miệng rộng thở gấp, đổ gục xuống đất, cả người không còn chút sức lực nào.
“Chân anh đang chảy máu…”
“Tôi không sao… cả đứa bé và cô ấy không được xảy ra chuyện gì, xin các người đưa cô ấy đến bệnh viện”
“Được rồi! Anh đưa vợ anh cho tôi.” Dịch Nam lập tức đỡ lấy Dục Uyển từ tay của Hợi miệng rộng.
Một chút chấn động mạnh khi vừa cúi người xuống, kinh ngạc nhìn sản phụ đang được mình ôm lấy, hai tay hắn cứng đờ, có phải là ảo giác. Tại sao khuôn mặt của người này có nhiều nét giống cô ấy.
Nhưng chuyện này không thể xảy ra, Dục Uyển không thể ở đây trong cái hoàn cảnh này.
“Dịch Nam! Là anh thật sao?”
Cửa xe vừa được mở ra, Dịch Nam chấn kinh dừng lại. Hắn cúi người nhìn xuống sản phụ đang nở nụ cười yếu ớt, cánh tay yếu ớt của cô còn đang đặt trên khuôn mặt của hắn.
“Đúng là Dịch Nam thật rồi… tôi rất vui… cứu…”
Cánh tay trượt khỏi khuôn mặt của Dịch Nam, nụ cười của Dục Uyển cũng biến mất và mí mắt bắt đầu khép lại.
“Phải… cứu… con tôi…”
Là cô… thật sự là cô ấy, giọng nói này làm sao hắn có thể quên được.
“Dục Uyển!”