Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Dục Uyển – Full

Truyện Sex: Dục Uyển – Full


Phần 212

Trên còn đường vắng đầy bóng tối, ánh sáng đèn xe càng chói mắt. Trên con đường dằn sỏi đá, sự lắc lư của chiếc xe đã lay động người Dục Uyển. Cô yếu ớt dựa vào người của Hoắc Khiêm.
“Mình đang đi đâu?”

“Chúng ta đang đến bệnh viện.” Hoắc Khiêm ôm nhẹ Dục Uyển vào người, và hôn lên tóc cô.

“Em cảm thấy rất mệt, em muốn ngủ”

“Em ngủ đi… khi nào đến bệnh viện, anh sẽ đánh thức em dậy.”





“Bệnh viện…”

Tại sao cơ thể cô lại mệt mỏi như vậy, cả người không chút sức lực. Và mùi hương có phần quen thuộc đang lan tỏa trong xe, khiến cho Dục Uyển mất dần ý thức, hai mắt không thể nào mở tiếp.

“Thật thơm… khi nãy tôi thấy anh đặt gì vào trong xe?” Hợi miệng rộng lên tiếng.

“Một chút sáp thơm… hương oải hương” Tiểu Cường nhếch miệng cười, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng dừng lại trên kính xe.

Mặc dù biết rõ Hoắc Khiêm vẫn đang ở trong xe và rất gần hắn. Nhưng Tiểu Cường vẫn không tin đây là thật. Người tưởng đã chết lại quay về, đây chắc chắn là ý muốn của bà nội đã dẫn đường Hoắc Khiêm…

“Bà nội tôi rất thích hoa oải hương… chỗ chúng tôi trồng rất nhiều loài hoa này, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn các người đến đó.”

Nụ cười và câu thoại vừa rồi của Tiểu Cường đã gợi lại một ký ức mãnh liệt cho Hoắc Khiêm, cách đây vài ngày hắn từng có giấc mơ tương tự, cảnh tượng cũng giống hệt như bây giờ. Xe hơi, trên con đường lắc lư và hương hoa oải hương…

***”Bà nội rất thích hoa oải hương, tôi dự định sẽ mang hài cốt của bà về quê… *”***

Những hình ảnh xuất hiện trước mắt, như các mảnh ghép thất lạc đang tự tìm về vị trí vốn thuộc về mình, và khơi nguồn cho cơn đau đầu của Hoắc Khiêm.

***”Hoắc Khiêm! Cậu có muốn biết nơi tôi lớn lên như thế nào? Nơi đó thật sự rất đẹp.” ***

***”Nếu có cơ hội”***

Cơn đau đầu càng dữ dội thì ký ức đó lại càng trở nên thực. Trước khi Hoắc Khiêm hoàn toàn bị mùi hương kia đánh gục, hắn đã có thể chắc chắn một điều.

“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?”

Sau câu hỏi như có phần khẳng định của Hoắc Khiêm, chiếc xe bất ngờ thắng gấp. Khi Tiểu Cường xoay người lại thì Hợi miệng rộng và Dục Uyển đã nằm ngất lịm trên ghế.

Hoắc Khiêm đôi mơ màng, phía sương mờ sương, khuôn mặt của Tiểu Cường cứ chập chờn như mộng ảo nhưng giọng nói đó lại rất rõ ràng.

“Cuối cùng thì cậu cũng đã nhớ ra.”

Khi Tiểu Cường mở cửa xe bước xuống và tiến tới gần hắn thì Hoắc Khiêm đã mất hẳn ý thức.

“Khiêm! Lần này sẽ không còn ai chia cắt được chúng ta.”

Không chờ nghe được hết câu, thì tác dụng của thuốc mê từ loài hoa oải hương yêu thích mà Tiểu Cường bỏ vào trong xe, đã có phản ứng trên người Hoắc Khiêm, hắn gục ngã trên người của Dục Uyển.

Người mà hắn muốn sống trọn đời trọn kiếp, mặt đối mặt mỗi ngày là Hoắc Khiêm, cho nên không lý do gì phải mang theo Dục Uyển và Hợi ca cho vướng bận. Đó là lý do hắn thẳng tay ném hai người họ trên đường.

“Tạm biệt!”

Từ trên cao một trận mưa tầm tả đổ xuống, mưa rơi rất nhiều và gió thổi cũng rất mạnh, nhưng không gây chút trở ngại nào cho việc Tiểu Cường đang làm, sau khi lôi Dục Uyển và Hợi miệng rộng ra khỏi xe. Tiểu Cường vội vàng bước lại vào và cho xe chạy.

Âm thanh khởi động xe một lần nữa vang lên. Bánh xe lăn bánh trên con đường ngập lún và tiếng vọng lại nhỏ dần cho tới lúc không còn nghe thấy gì ngoại trừ tiếng mưa.

“Thật không hiểu nổi phụ nữ… ngang ngược, vô lý còn luôn cho mình là đúng, mọi người đều sai hết… tại sao đời anh phải dính với loại phụ nữ như vậy, chú nói xem kiếp trước có phải anh mắc nợ cô ta.”

Thời gian dần trôi, mưa rơi giảm hạt và trên con đường vắng đã xuất hiện một chút ánh sáng cuối con đường, một chiếc xe tải đang chạy đến. Sự lớn tiếng của người đàn ông trong xe đã phá hủy đi sự yên bình của nơi đây.

Không khí trong xe như muốn nổ tung vì khí tức của người đàn ông. Sự trách móc và chửi rũa của của anh ta hoàn toàn vô hại với người vợ đang yên giấc ở nhà, vì cô ta hoàn toàn không có nghe thấy. Chỉ tội cho cậu trai trẻ đang ngồi bên cạnh phải bị vạ lây. Từ lúc lên xe cho tới bây giờ, anh trai hàng xóm này không ngừng một giây nào, nói mãi, chửi mãi…

“Có phải tất cả phụ nữ trên đời đều vô lý như vậy, không chịu nghe ai giải thích… rõ ràng là anh bà chủ quán đó không có gì… chỉ là vô tình đổ nước lên người anh nên giúp anh lau đi… vậy mà cô ta không làm rõ tình hình, tát vào anh trước bao nhiêu người… còn ném cả nhẫn cưới.”

“Dịch Nam! Chú nói xem… có phải anh nên ly hôn với cô ta?”

Chiếc xe đang chạy, chàng thanh bất ngờ thắng gấp. Hắn dừng lại nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

“Anh thật sự muốn ly hôn với chị?” Dịch Nam lên tiếng.

“Phải! Anh sẽ bỏ cô ta… cô ta ỷ mình biết võ, thường hay động tay chân với anh trước bao nhiêu người, mặt mũi đàn ông mất sạch từ khi cưới cô ta… lần này anh sẽ ly hôn.”

“Em không nghĩ anh sẽ làm được, nếu anh muốn bỏ chị thật… đã không nửa đêm lôi em dậy đi tìm nhẫn cưới, trong lòng anh rõ ràng là còn có chị.”

“Rầm… m…” Ông anh hàng sớm tức giận mở cửa xe ra và bước xuống.

Hắn ngồi gục mặt xuống đất, như đứa trẻ ngồi khóc vô cùng yếu đuối. Số hắn đúng là khổ vì bạo hành, hồi nhỏ thì bị anh em trong nhà đánh, lớn lên cưới vợ thì lại bị vợ đánh. Nhưng hắn thật sự không thể rời xa người phụ nữ dã man đó được.

“Anh không sao?” Dịch Nam bên cạnh vỗ nhẹ lên lưng ông anh hàng xóm.

“Dịch Nam! Chú nói đúng… anh không thể rời xa cô ta, nhưng tại sao anh lại yêu loại phụ nữ vũ phu đó.”

Ngay cả người trong cuộc cũng không tìm được đáp án thì làm sao hắn có thể tìm ra. Chỉ có thể nói, tình yêu vốn là vậy.

“Anh! Thật ra chị rất dịu dàng, cư xử với mọi người cũng rất tốt, chỉ là… đối với anh có hơi nghiêm khắc một chút, vì chị ấy rất yêu anh.”

“Thích động tay động chân mà chú nói là dịu dàng cái gì, nếu chú yêu phải một người phụ nữ như vậy… chú sẽ hiểu nổi khổ của anh đây.”

“Thật ra em đã gặp rồi.”

Không phải hắn chưa từng gặp người như vậy. Tiểu thư ương bướng của hắn… khóe miệng của Dịch Nam hơi cong lên, khi nghĩ đến Dục Uyển. Dịch Nam từng nói sẽ quay lại tìm cô và hắn đã thực hiện lời hứa đó. Ngay sau khi sức khỏe của mẹ hắn ổn hơn, Dịch Nam đã trở lại thành phố là vào đúng ngày lể đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi.

Ngày hôm đó, hắn đã có mặt tại hội trường lể đính hôn. Dục Uyển rạng ngời xinh đẹp hơn trong sự tưởng tượng của hắn. Hạnh phúc và niềm vui của cô lan ra khắp hội trường, tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được. Khi Dục Uyển chủ động “đè” Hoắc Phi xuống, hôn lên môi hắn trước mặt bao nhiêu quan khách. Nhìn thấy cảnh đó Dịch Nam như chết lặng tại chỗ, tuyệt vọng, hụt hẫng và hắn đã xoay người đi.

Gần một năm rồi… Dục Uyển, em sống có tốt không?

Dịch Nam thở dài, chuẩn bị lên xe thì nghe thấy…

“Dịch Nam… Dịch Nam… đằng kia hình như có người.”

Hướng theo ngón tay đang chỉ đường của ông anh hàng xóm, Dịch Nam cũng nhìn thấy một cánh tay đang giơ lên, âm thanh gào thét đầy dữ dội của người đàn ông.

“Cứu… cứu mạng… ở đây có sản phụ sắp sinh…”

Nước mưa đã làm giảm phần nào tác dụng của thuốc mê trên người họ. Hợi miệng rộng và Dục Uyển cũng vừa lúc tỉnh lại không lâu. Có rất nhiều thắc mắc cần được giải thích cho tình cảnh hiện tại của họ, nhưng họ không có thể gian để mà suy nghĩ, vì tình cảnh của Dục Uyển hiện tại vô cùng nguy hiểm, cô không thể chờ lâu hơn được nữa.

“Anh Hợi! Bụng em đau quá… có phải con em sắp chết rồi không?”

“Nói bậy… sao có thể chết được, cô và con cô đều không sao.”Hợi miệng rộng ẩm Dục Uyển và liều mạng chạy về phía trước, nơi phát ra thứ ánh sáng của đèn xe.

“Cứu mạng… cứu mạng! Ở đây có sản phụ sắp sinh… cứu mạng.”

Khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Hợi miệng rộng. Dịch Nam cùng người anh hàng xóm cũng vội vàng chạy đến.

“Hai người có sao không?” Dịch Nam lên tiếng.

“Cô ấy đang gặp nguy hiểm… làm ơn đưa cô ấy đến bệnh viện.” Hợi miệng rộng thở gấp, đổ gục xuống đất, cả người không còn chút sức lực nào.

“Chân anh đang chảy máu…”

“Tôi không sao… cả đứa bé và cô ấy không được xảy ra chuyện gì, xin các người đưa cô ấy đến bệnh viện”

“Được rồi! Anh đưa vợ anh cho tôi.” Dịch Nam lập tức đỡ lấy Dục Uyển từ tay của Hợi miệng rộng.

Một chút chấn động mạnh khi vừa cúi người xuống, kinh ngạc nhìn sản phụ đang được mình ôm lấy, hai tay hắn cứng đờ, có phải là ảo giác. Tại sao khuôn mặt của người này có nhiều nét giống cô ấy.

Nhưng chuyện này không thể xảy ra, Dục Uyển không thể ở đây trong cái hoàn cảnh này.

“Dịch Nam! Là anh thật sao?”

Cửa xe vừa được mở ra, Dịch Nam chấn kinh dừng lại. Hắn cúi người nhìn xuống sản phụ đang nở nụ cười yếu ớt, cánh tay yếu ớt của cô còn đang đặt trên khuôn mặt của hắn.

“Đúng là Dịch Nam thật rồi… tôi rất vui… cứu…”

Cánh tay trượt khỏi khuôn mặt của Dịch Nam, nụ cười của Dục Uyển cũng biến mất và mí mắt bắt đầu khép lại.

“Phải… cứu… con tôi…”

Là cô… thật sự là cô ấy, giọng nói này làm sao hắn có thể quên được.

“Dục Uyển!”

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng