Phần 210
“Kỉ Quân! Anh xin lỗi…”
“Anh xin lỗi… xin lỗi…”
Sau tiếng hét thất thanh Hoắc Khiêm giật mình bật người dậy. Trán đẫm mồ hôi, tiếng hét của hắn đã đánh thức Dục Uyển bên cạnh.
“Khiêm! Anh bị làm sao?”
“Uyển! Vừa rồi anh lại mơ thấy một người… cô ấy rất xinh đẹp… cô ấy…”
Tại sao mọi thứ khi nãy rất rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc, người con gái ấy hắn biết rất rõ nhưng bây giờ lại không thể nhớ ra.
Đây không phải là mơ mà là một đoạn hồi ức trong quá khứ của Hoắc Khiêm. Gần đây hắn đã có dấu hiệu hồi phục ký ức, thường xuyên nhớ lại chuyện trước kia, và số lượng người xuất hiện trong giấc mơ ngày càng nhiều. Lần này lại là Kỉ Quân, lần sau sẽ là ai đây.
Dục Uyển lại không đủ can đảm để giúp hắn nhớ lại, hạnh phúc hiện tại cô không muốn bị đánh mất. Nếu Hoắc Khiêm hồi phục lại ký ức, hắn sẽ như trước đây ghét bỏ cô như kí sinh trùng.
“Đầu anh thật là đau… tại sao lại đau như vậy… anh đau quá… Á… á…”
Cơn đau đầu bức bách Hoắc Khiêm đến mất kiểm soát, hắn ôm chặt lấy đầu và gào thét. Những con người tưởng xa lạ lại cho hắn cảm giác thân quen, những khuôn mặt mơ hồ cứ xuất hiện trong tâm trí hắn, họ là ai? Tại sao lại biết hắn, và hắn là ai đây?
“Khiêm! Đừng nghĩ nữa… đừng nghĩ gì hết… em xin anh…”
Dục Uyển ôm chặt lấy hắn, ôm chặt lấy hạnh phúc của mình. Hiện tại, hắn và đứa bé là tất cả những gì cô có trên đời này. Đừng ai cướp đi hạnh phúc này, đừng bắt Hoắc Khiêm rời xa cô.
…
Sau mỗi mùa thu hoạch anh túc, trên đảo đều tổ chức một lể hội ăn mừng, mục đích để mọi người nghỉ ngơi giao lưu, tăng thêm phần tình cảm xóa bỏ bất mãn. Không khí rất náo nhiệt ồn ào, khắp nơi đều thắp lồng đèn, biểu diễn ca hát tạp kỹ, ảo thuật, đốt lửa, lắc vòng, muá lân…
Dưới ánh trăng thơ mộng, đôi nam nữ tay nắm chặt tay.
“Uyển! Mình qua đó xem.”
“Ừ!”
Hơi ấm từ bàn tay ấm áp và ánh mắt dịu dàng của Hoắc Khiêm tất cả chỉ giành hết cho cô, nhưng sự yên bình này sẽ kéo dài được bao lâu đây. Nếu hắn hồi phục lại trí nhớ hắn có nắm chặt tay cô như bây giờ không.
“Cười lên nào!”
“Một… hai… ba…”
“Tách… ch…”
“Wo… o… Hợi ca… em cũng muốn chụp…”
“Em nữa.”
Bên kia Hợi miệng rộng đang giúp mọi người chụp hình miễn phí, nên thu hút rất nhiều sự chú ý. Tất cả mọi người đều đổ hết về phía hắn, không ai thèm nghé mắt đến màn biểu diễn ảo thuật nhàm chán của Từ Tam.
“Uyển! Chúng ta cũng chụp hình như mọi người?
“Không chụp! Xấu lắm.”
“Nhưng anh…”
Sắp tới ngày sinh, không chỉ bụng to như quả bóng mà cả mặt, tay và chân đều sưng phồng như bị đánh. Còn Hoắc Khiêm lại rạng ngời như ánh trăng, nếu đứng cạnh nhau không phải giống phù thủy và hoàng tử. Cô tuyệt đối không thỏa thiệp, cho dù đôi mắt long lanh kia bắt đầu ứa nước.
“Vèo!”
“Nếu sợ bị chê xấu thì đeo cái đó vào, sẽ không ai nhận ra cô.” Hợi miệng rộng giơ tay ném cho Dục Uyển một chiếc mặt nạ.
“Tôi…”
“Cô không nhìn thấy thằng ngốc rất muốn chụp hình? Mau đi, đừng làm mất thời gian của mọi người… ở phía sau còn nhiều người muốn chụp hình”
“Phải đó! Nhanh lên đi.”
“Nhanh lên! Đừng cản trở mọi người chụp hình.”
Xoay người nhìn qua chính là vẽ mặt hụt hẫng có phần trẻ con của Hoắc Khiêm, chìu hắn, an lòng mọi người, Dục Uyển đành mang cái mặt nạ vào. Hoắc Khiêm mừng rỡ dính sát vào cô còn cười rất là hạnh phúc.
“Tách!”
Giống như những gì cô nghĩ Hoắc Khiêm rất nổi bật trong hình, soái ca đẹp không góc chết, nhìn ở góc độ nào cũng đều đẹp. Còn cô chẳng khác nào một cái thùng phi di động, to gấp đôi hắn, dù đã “ẩn” mặt nhưng vẫn mang nặng mặt cảm… Một chữ “Xấu”, hai chữ “Cực xấu”, ba chữ “cực cực xấu”. Vừa cầm tấm hình Dục Uyển đã muốn hủy thi diệt tích, nhưng Hoắc Khiêm đã liều mạng giữ lấy, còn xem như báu vật cất giữ cẩn thận không cho phép cô chạm tay vào.
“Đưa đây!”
“Không! Bây giờ nó là của anh.”
“Trong hình cũng có ảnh của em, sao lại của anh… trả lại đây.”
“Không! Em nhất định sẽ xé nó.”
Mãi lo tranh cãi với Hoắc Khiêm, mà Dục Uyển không hay tay họa từ trên cao đang ập xuống đầu cô.
“Coi chừng!”
“Á… A…”
Từ trên cao, một chiếc lồng đèn bất ngờ tuột dây rơi xuống, Dục Uyển hốt hoảng né tránh và té ngã xuống đất. Những người xung quanh bị cô dọa sợ mà chạy đến, đám đông nhanh chóng bu lấy Dục Uyển.
“Té như vậy, chắc không nhẹ đâu… liệu đứa nhỏ trong bụng có sao không đây…”
“Dục Uyển! Cô có ổn không?”
Lần này không phải là diễn trò nữa, mà thật sự Dục Uyển đã ngã rất đau. Cơn đau âm ỉ vẫn đang lan tỏa ở phần bụng, nhìn vẽ mặt như cố chịu đựng của Dục Uyển, không ai tin là cô không sao.
“Bụng… bụng em đau quá…”
Dục Uyển vừa gượng đứng dậy, đã ngã ngay vào người của Hoắc Khiêm.
“Máu… u…”
Màu đỏ tươi rực rỡ chảy mượt xuống hai chân, khiến cho người xung quanh càng thêm hoang mang.
“Không ổn! Phải lập tức Dục Uyển trở lại đất liền.” Hợi miệng rộng lên tiếng.
“Tao đi chuẩn bị tàu.” Từ Tam lên tiếng.
Trước giờ những phụ nữ gần tới ngày sinh đều được trở lại đất liền, dù chỉ là thị trấn nhỏ không có những cơ sở y tế khang trang, máy móc tiên tiến nhưng với những ca sinh nở bình thường thì một trung tâm y tế cũng đủ. Còn trường hợp của Dục Uyển…
Nhấc bổng Dục Uyển, ôm chặt cô trong người. Hoắc Khiêm khẩn trương chạy theo sau Từ Tam.
“Uyển! Em nhất định sẽ không sao.”