Phần 209
Đảo Chết.
Nắng nóng chói mắt, gió thổi nhè nhẹ, lá vàng thỉnh thoảng rơi. Thiên thời địa thời nhân hòa hội tụ lại gốc cây lọng ô. Là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta.
Hai mắt khép hờ, hít vào, thở ra, hít vào và lại thở ra.
Nhưng đừng nhầm lẫn với bất kỳ bài tập dưỡng sinh nào bạn từng biết, vì đây chỉ là mô phỏng lại hành động của anh Hợi miệng rộng và Từ Tam đang làm. Họ…
“Khò… ò…”
Họ đang làm gì chắc mọi người đã đoán ra.
“BỐP… P…”
“BỐP… P…”
“BỐP… P…”
Đó cũng là nguyên nhân cho âm thanh mãnh liệt vừa rồi. Mưa “táo” rơi táo bạo theo phương ngang tiến thẳng, bao nhiêu bất mãn khó chịu của người ném đều dồn hết lực trên mấy quả táo, đủ đau để hai người họ phải bật người tỉnh giấc.
“Là thằng nào? Chán…”
Vừa mở mắt ra, Từ Tam và Hợi miệng rộng lại bị thứ to lớn trước mặt ngán tầm nhìn. Lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy một quả táo to như vậy, vừa căng vừa cứng, không dừng lại ở đó. Nó còn biết nhúc nhích và đạp rất là mạnh nữa.
Đây rốt cuộc là loại táo gì?
“Sờ đủ chưa? Đủ rồi thì lập tức lấy hai bàn tay thối của các người ra.”
Giọng nói chua chát như khế chua chấm muối của người phụ nữ, khiến cho lông măng khắp người họ đều dựng ngược, hàm răng tê cứng, thức tỉnh bốn con mắt quáng gà kia. Giỏ táo thì vẫn nằm yên trên đất, vậy trái táo họ đang cầm trên tay là…
“He… e… Dục Uyển… cô ra mang cơm cho thằng ngốc?” Là cái bụng bầu của cô.
“Hai người thật quá đáng… công việc của hai người lại để một mình anh ấy làm, còn mình lại nằm đây ngủ… các người có lương tâm không? Còn nói là anh em tốt”
Nhìn thấy Hoắc Khiêm đại thiếu gia trước giờ quen làm việc bàn giấy, bây giờ lại lưng trần chân đất khum lưng gieo từng hạt xuống đất, Dục Uyển sót cả ruột gan. Dù nói chỉ phạt sáu tháng nhưng phần việc của Hoắc Khiêm làm lại bao gồm của cả ba người, chỉ hận mình không thể mài sắt thành kim, thất bại trong việc giáo dục tư tưởng cho Hoắc Khiêm.
“Dục Uyển! Chúng tôi không hề bắt ép chồng cô… là hắn tự nguyện làm giúp bọn này.”
“Không tin thì cô hỏi hắn, bọn này không hề ép buộc… là hắn vui vẻ, hạnh phúc và khát khao được làm giúp bọn này… cô nhìn xem, nụ cười hạnh phúc của hắn khi làm giúp bọn này” Từ Tam choàng tay qua vai của Dục Uyển, và kéo cô lại gần hơn.
Mặc dù nắng nóng chói sáng, nhưng vẫn không lu mờ nụ cười rạng ngời của Khiêm đại Thiếu gia, không rõ nụ cười này là đồng tình với quan điểm của Từ Tam, hay vì vui mừng khi nhìn thấy Dục Uyển.
“Ngày mai trên đảo có lể hội hóa trang, bọn này về trước chuẩn bị.”
“Thằng ngốc! Bọn anh đi trước… chú từ từ làm”
Chuẩn bị cái gì chứ, lể hội hóa trang là ngày mai. Các người rõ ràng là đang trốn việc.
Kẻ trước người sau, Từ Tam và Hợi miệng rộng vẫy tay chào với Hoắc Khiêm, rồi ung dung sải bước, để lại bao nhiêu bất mãn cho người ở lại, tức tối không biết làm gì.
“Các người… các người”
Ôm theo cái bụng to tướng của mình, Dục Uyển lê từng bước nặng nhọc đến chỗ người chồng ngốc nghếch của mình. Càng nhìn càng sót, còn đâu dáng vẻ thư sinh môi hồng da trắng của trước đây.
Hoắc Khiêm đã trở thành một người đàn ông rắn rõi, làn da cũng đen sạm đi, cánh tay cũng trở nên thô ráp, lòng bàn tay còn có nhiều vết chai. Chỉ có một điều không đổi, là mị lực của hắn vẫn còn đủ sức để điên đảo ba bà chị này.
“Cục cưng! Khát nước không?”
“Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì để chị nấu cho cưng ăn.”
“Trên người có chỗ nào nhức mỏi, để chị giúp cưng xoa bóp.”
Ba chị đại của Động Thiên Tơ cứ rảnh rỗi là chạy đến quấn lấy Hoắc Khiêm, còm làm thay phần việc của Dục Uyển, cơm bưng nước rót, phục vụ tận tâm bao gồm tất cả các khoản.
“Uyển không thích tôi đến gần các chị, để cô ấy nhìn thấy nhất định sẽ giận… các chị về đi”
Không phải hoàn toàn quên sạch những gì Dục Uyển đã dạy, chí ít về khoản đụng chạm thân thể với người khác giới, Hoắc Khiêm hoàn toàn tuân thủ, chỉ cần là giống cái có ý đồ tiếp cận thì hắn nhất phải né ra xa ba bước. Bao nhiêu tâm huyết của cô, không phải đổ sông đổ biển.
“Ực… ực… c!!!”
Tiếng tằng hắng liên tục của Dục Uyển, nhắc khéo cho ba bà chị ở đằng kia biết, vẫn còn cô trên đời này. Nhưng xem ra âm lượng quá nhỏ, bọn họ còn hành động táo bạo hơn.
“Con bé dữ dằn chỉ biết nấu cho cậu mỗi trứng luộc? Nó thật xấu tính… nếu là tôi sẽ không bao giờ giận cậu, cho dù cậu làm sai bất cứ chuyện gì đi chăng.”
“Các chị còn có thể làm nhiều thứ khác cho cậu, giống như thế này…” Bàn tay nhẹ nhàng của chị đại vuốt một đường dài từ lòng ngực chạy thẳng đến thắt lưng.
“Còn biết cách làm cậu thoải mái hơn.” Chị nhị phà hơi vào lỗ tai của Hoắc Khiêm với giọng nói đầy ma mị, cùng lúc cọ xát bộ ngực hùng vĩ của mình vào tấm lưng trần nhễ nhãi mồ hôi của hắn.
Sức đoàn kết tập thể bao giờ cũng hơn, hắn gần như bị họ đẩy xuống đất.
“Các chị…”
Cô mà còn không ra tay, con của cô nhất định sẽ mất cha.
“Ây za… đau quá…”
Nghe thấy tiếng hét của Dục Uyển, Hoắc Khiêm hoảng hốt đẩy cả ba ra, khẩn trương chạy đến đỡ lấy cô.
“Khiêm! Em thấy chóng mặt, chắc bị say nắng.”
“Đừng cử động! Để anh bồng em vào trong.”
Nhìn thấy nụ cười đắc ý giương oai diệu võ của Dục Uyển, khi được Hoắc Khiêm ôm vào lòng. Ba bà chị kia biết rõ là cô đang diễn trò, nhưng vẫn mang theo cục tức mà rời đi. Nếu không họ nhất định sẽ nhìn thấy những cảnh âu yếm trướng mắt.
“Khiêm! Bỏ em xuống được rồi”
“Nhưng… nhưng vẫn chưa…”
“Em nói bỏ em xuống!”
“Ừ…”
Vẫn ngu ngơ ngốc nghếch như trước, Hoắc Khiêm nới lõng tay nhẹ nhàng đặt Dục Uyển xuống đất. Chỉ cần là mệnh lệnh của Dục Uyển hắn tuân thủ vô điều kiện.
“Uyển! Vừa rồi em bị làm sao?”
“Anh muốn em có sao?”
“Không có… anh… anh không có.”
Dục Uyển chỉ nhướng đôi mắt lên thì Hoắc Khiêm đã co rúm người lại. Vẫn biết là hắn dễ bắt nạt, không biết làm gì lại khóc, nhưng cô lại thích nhìn bộ dạng lúng túng của hắn như bây giờ.
“Đùa với anh… anh mà dám, em sẽ bỏ mặt anh… ngồi xuống đi, em có mang cơm cho anh.”
“Hôm nay em cho anh ăn gì?”
“Yên tâm đi… em biết anh ngán ăn trứng luộc, nên… em đã đổi trứng luộc thành trứng chiên.”