Phần 204
“Dục Uyển! Chỉ có cô mới cứu được hắn… nhanh lên, Hoắc Khiêm đang gặp nguy hiểm”
Mặc dù dọc đường đi Hợi miệng rộng đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe, nhưng Dục Uyển khó mà hình dung ra được cảnh tượng mà cô đang nhìn thấy lúc này, nên rất hoang mang. Hoang mang vì không biết có nên tin lời của Hợi miệng rộng, cứu Hoắc Khiêm hay không.
Vì cô không nhìn được chút nguy hiểm nào.
“Nếu biết cưng thích uống rượu, chị đã mang ra từ sớm.” Chị Đại tóc đỏ vừa nói vừa không ngừng ép rượu vào miệng Hoắc Khiêm.
Thật ra hắn làm gì biết uống rượu, mà là họ phát hiện ra Hoắc Khiêm khá “nhạy cảm” với rượu. Chị mới có nửa ly nhỏ thì hắn đã ngoan ngoãn ngồi yên không kêu khóc đòi về nhà, nhưng…
“Uyển… Uyển…” Vẫn không quên gọi tên người con gái đó.
“Không có Uyển nào cả, ở đây chỉ có chị thôi… Uyển của cưng, sẽ không biết cách làm cho cưng hài lòng như chị đâu.” Chị hai tóc đen cũng không chịu thiệt, vừa nũng nịu, vừa dựa sát vào người Hoắc Khiêm.
“Khuôn mặt đẹp như vậy ai nở làm trầy… nói chị biết, chị phá nát mặt nó cho cưng.” Chị Ba vừa phát ngôn đã làm cho ba anh em họ Từ phải run mình.
Ngoài thừa tuổi tác ra thì ba bà chị này cũng rất thừa nhiệt tình, và mối quan tâm đặc biệt với trai trẻ đẹp. Mà đẹp kiểu Hoắc Khiêm lại là hàng hiếm trong hiếm, nên đã vào tay bọn họ thì đừng hòng thoát ra. Ba anh em họ Từ đứng ngồi không yên vì điều này, họ vừa nghe được sáng mai ba bà chị này sẽ đem “hàng mới” đi khoe với những bà chị khác trên đảo.
“Tới rồi… tới rồi.”
Từ Tam phấn khích khi nhìn thấy Dục Uyển.
Tiếng hét của Từ Tam đã làm phá hỏng bầu không khí vui tươi của ba bà chị kia, mất cả hứng. Nhất là bà chị ba vừa đặt vào vào ngực của Hoắc Khiêm, vuốt ve chưa sướng tay đã phải lấy ra, không thể tưởng tượng nổi làn da của đàn ông có thể mềm mượt như vậy, đúng là trai trẻ có khác.
Chị Ba lúc này chỉ muốn đứng dậy đập cho Từ Tam một trận.
“Ai tới?” Chị Ba lên tiếng.
“Vợ của hắn tới rồi… em đâu có nói bừa, thằng nhóc này có vợ rồi.”
Trong trạng thái bất tĩnh nhân sự, khuôn mặt đỏ bừng, người nồng mùi rượu. Nửa thân trên còn cố cự trên ghế, nửa thân tuột dần xuống sàn, cô đã biết chuyện gì diễn ra với hắn.
Hoắc Khiêm toàn năng cái gì cũng giỏi chỉ có uống rượu là tệ vô cùng, chuyện này cô đã biết từ rất lâu. Trong các buổi tiệc hắn chưa bao giờ uống quá một ly rượu, nếu không phải trường hợp đặc biệt hắn sẽ không phá lệ. Nhìn cả đóng chai không đếm xuể trên bàn cô biết họ đã cho hắn uống bao nhiêu chai.
Thật khó mà giải thích được, bọn họ là anh em sinh ba, chỉ cách nhau có vài phút nhưng điểm cách biệt lại quá lớn, trong khi tửu lượng của Hoắc Luật được đánh giá là xuất sắc, Hoắc Phi trên mức trung bình khá, thì hắn ngay cả cột mốc yếu và kém cũng không thể vượt qua.
Ba chị đại Động Thiên Tơ nhìn chầm chầm vào Dục Uyển, đánh giá toàn diện từ trên xuống dưới. Sự thật dù họ không muốn thừa nhận, nhưng nó quá hiển nhiên. Cho dù họ trẻ lại hai mươi năm cũng không thể nào sánh bằng con nhóc này.
Phải xinh đẹp xuất sắc thế này mới xứng đôi với “cục cưng” của họ, nếu nói hai đứa nhóc này không phải là một cặp trời sinh khó mà thuyết phục được người nghe.
“Hắn là gì của cô?” Chị ba lên tiếng.
Ánh nhìn nãy lửa phóng ra, lâu lâu cả ba chị em họ mới nhìn trúng một người, lại phải buông tay dễ dàng như vậy, thật không cam tâm chút nào.
Hợi miệng rộng lớn tiếng chen ngang vào.
“Là vợ… không là chồng, không phải em đã nói với chị, thằng nhóc đó đã là hoa trong chậu.”
“Câm! Tôi hỏi cô ta… không phải hỏi cậu, nếu không muốn ăn đập thì ngậm miệng lại.”
Chỉ bằng cái ánh mắt cũng đủ làm người ta phải sợ, không hổ là một trong ba chị đại của Đảo chết.
“Quan hệ giữa hai người khó nói đến vây? Phải nhờ người khác nói thay… xem ra là gạt người, đã vậy thì mời các người về cho… ở đây không tiếp khách qua đêm.”
“Cô mau lên tiếng nói gì đi, nếu không sẽ không kịp… tối nay thằng ngốc sẽ bị bọn họ ăn sạch sẽ.” Từ Tam lên tiếng hối thúc, mấy anh em bên cạnh cũng ra hiệu làm ám chỉ.
Quan hệ giữa cô và Hoắc Khiêm là gì, vẫn còn một dấu chấm hỏi lớn đối với Dục Uyển, nếu là một tháng trước cô sẽ không do dự mà tuyên bố “chẳng là gì.” Nhưng bây giờ…
“Hắn là đàn ông của tôi.”
Một trăm câu nói của anh em họ Từ và Hợi miệng rộng cũng không bằng thái độ này của Dục Uyển, ba chị em của Động Thiên Tơ không phải kẻ ngang ngượng không hiểu đạo lý, vợ của người ta đã đến tận động đòi người, họ cũng không thể vô lý mà không thả ra.
…
“Rầm…”
Từ Tam mặt mày nhăn nhó, vươn người ưỡn vai, vì phải cõng Hoắc Khiêm đi xuống đoạn đường dài, nước mưa ngập lún làm người hắn toàn bùn đất, nên khó chịu vô cùng.
“Trả hắn cho cô.”
“Đẹp mã thì được cái tích sự gì… có mấy chai rượu cũng không xử lý được.”
Nhưng bọn người của Từ Tam vừa xoay lưng đi không lâu thì Hoắc Khiêm đã nôn sống nôn chết vào người Dục Uyển. Vì không có thời gian chuẩn bị trước, nên cô chỉ biết đứng yên nhắm mắt chịu đựng và từ từ thích nghi với mùi hôi thối trên người, vì nếu mở mắt ra thì người nôn tiếp theo sẽ là cô.
Sau khi nở nụ cười thật hạnh phúc, Hoắc Khiêm ngã phịch xuống giường.
Có lẽ là hiệu hứng Hoắc Phi mang lại đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của Dục Uyển, suốt buổi tối cô không cảm thấy khó chịu bực tức chỉ một tâm trạng duy nhất là trống rỗng.
Với căn phòng tắm nhỏ hẹp, Dục Uyển đã ngâm mình trong bồn hơn tiếng đồng hồ, cảm giác vô vị cứ lan tràn, thời gian cứ trôi qua không điểm nhấn và làn nước lạnh lẽo trong đêm khuya kia cũng không ảnh hưởng đến quyết định sẽ bước ra khỏi bồn tắm của Dục Uyển.
“Choang… ng…”
Chính âm thanh này đã đánh thức cô dậy chỉ vài phút chộp mắt. Dục Uyển vội quấn khăn tắm chạy ra ngoài. Trên bàn nước chảy lên láng, và những mãnh sành vỡ nát dưới đất. Hoắc Khiêm đang đứng loạng choạng trên đất, cô lập tức chạy đến đỡ lấy hắn.
“Anh muốn uống nước? Ngồi yên.” Cô đặt hắn về giường rồi chạy đi lấy nước.
Nhưng Dục Uyển vừa xoay lưng thì Hoắc Khiêm đã mạnh bạo kéo cô về. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đối diện nhìn hắn. Hơi men và mùi hương của hắn phảng phất trên chóp mũi, khoảng cách của họ thật gần gũi, hai cánh tay đang chống đỡ trên ngực Hoắc Khiêm, làm cô có thể cảm nhận được độ nóng của lòng ngực hắn.
“Dáng dấp cũng không tệ? So với người lần trước nhìn tốt hơn… con mắt nhìn người của Dì đã có tiến bộ.”
Không gian như ngừng chuyển, thời gian ngưng động. Dục Uyển hoàn toàn không thể lường trước câu hỏi này của Hoắc Khiêm, ánh mắt đó nhìn cô, khiến cô hoang mang vô cùng. Dục Uyển nghi ngờ Hoắc Khiêm đã hồi phục trí nhớ.
“Anh vừa nói gì?”
“Dì tôi bảo cô đến đây không phải vì chuyện này.”
Hoắc Khiêm xoay người đè Dục Uyển xuống giường, và giật bung chiếc khăn tắm ném xuống đất.
“Bụp… p…”
Lúc này mới là sự ngưng động hoàn toàn, sau âm thanh xẹt điện của cầu giao thì mọi thứ đã chìm vào trong bóng tối. Dục Uyển cũng như người lạc vào mê cung hỗn độn không lối ra. Bình tĩnh suy nghĩ lại, rốt cuộc thì cô đang phải đối mặt với chuyện gì.
Hoắc Khiêm hồi phục lại trí nhớ chỉ bằng mấy chai rượu, có thể sao… nhưng tại sao hắn không nhận ra cô. Chuyện Lữ Trị cho hầu gái của Lữ gia đến phục vụ ba anh em họ Hoắc đã bắt đầu từ lúc họ thành niên. Vì không muốn anh em họ chọn bừa con gái không sạch sẽ bên ngoài, nên bà ta đã đích thân chọn cho họ. Nhưng chuyện đó đã chấm dứt trước sinh nhật mười bảy tuổi của họ.
Điều đó đồng nghĩa ký ức hiện tại của Hoắc Khiêm đang dừng lại trước năm mười bảy tuổi, lúc đó cô vẫn là một Hoắc Dục Uyển với khuôn mặt xấu xí, điều này có thể giải thích tại sao Hoắc Khiêm không nhận ra cô.
Trong khi Dục Uyển đang miên mang suy nghĩ, lấp đầy những thắc mắc bằng những mảnh ghép suy luận hợp logic, thì Hoắc Khiêm lại hành động một cách bản năng, điều làm hắn cảm thấy thoải mái nhất.
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của cô, cô cần phải xác thật lại, có phải hắn đã hoàn toàn hồi phục trí nhớ. Hay đây chỉ là một đoạn ký ức của quá khứ bất ngờ tái hiện một cách bản năng dưới tác dụng của rượu, giành cho kẻ say.
“Hoắc Khiêm! Có phải anh… ưm… ưm…”
“Suỵt!”
Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị chặn lại, không hề nho nhã lịch sự như vẻ ngoài, hắn dùng tay che hết cả mặt của Dục Uyển, đó là cách Hoắc Khiêm khiến cho phụ nữ không thích phải im miệng trên giường.
“Tôi và cô ngang hàng? Hoắc Khiêm… cô có tư cách gọi thẳng tên tôi sao?”
Bàn tay cố trụ trên mặt không phải là điều làm cho Dục Uyển khó chịu nhất, mà chính là hành động của cánh tay còn lại của hắn, thô bạo tách hai đùi của cô ra. Không chút vụng về, hắn thành thục một cách điêu luyện khi tìm lối vào. Cô rùn mình cảm nhận được cứng rắn của hắn đang chạm vào bên đùi mình.
Cơ thể Hoắc Khiêm đang nóng hừng hực, Dục Uyển lại như một tảng băng mát lạnh. Cơ thể mềm mại ngào ngạt hương khiến hắn u mê chỉ muốn xiết thật chặt, một cảm giác vừa lạ lẫm lại quen thuộc. Hương thơm này, cơ thể này… hắn chỉ muốn chôn sâu vào trong.
“Áh… áh…”
“Chết tiệt! Cô không phải xử nữ?”
Hoắc Khiêm cảm thấy có chút khó chịu, vì bắt đầu có hứng thú với mùi hương và cơ thể mềm mại này, thì lại phát hiện hắn lại không phải là người đầu tiên nếm mùi vị nó, sự mất mát đó khiến hắn siết chặt lực ở tay hơn, khiến cho Dục Uyển càng trở nên khó thở.
“Dì tôi có biết chuyện này?”
Trong bóng tối mờ ảo, có có thể thoáng nhìn thấy nụ cười sáng bóng và khóe môi hơi cong lên của Hoắc Khiêm, một chút kinh miệt và chế giễu. Chuyện Hoắc Khiêm ám chỉ là Lữ Trị có biết người hầu gái nhà bà ta đưa đến, đã không còn thân trong sạch.
“Chắc là dì không biết rồi… bởi vì dì sẽ không đưa một thứ không sạch sẽ lên giường của tôi.”
“Ưa… ưa…” Nếu cô có thể mở miệng, sẽ nói cho hắn biết lần đầu tiên của Hoắc Dục Uyển không phải bị ba anh em họ phá nát.
Sự bất mãn khiến cho hành động của hắn thêm hoang dại hơn, và hắn cũng không cần phải lịch thiệp với một người hầu gái dân đến tận miệng, thân thể lại không trong sạch. Luật động càng lúc càng mãnh liệt, hắn nâng hai chân của cô lên cao, kẹp chặt ở hông và đem nam căng to tướng đẩy thật sâu vào bên trong, mỗi lần hắn ra vào cô như kẻ chết đi sống lại.
“Áh… h… Hoắc Khiêm… nhẹ… tôi… tôi đang… Áh… a…”
Một lần nữa Dục Uyển lại phạm sai lần phát ngôn, Hoắc Khiêm túm lấy tóc của cô.
“Hoắc Khiêm… không phải một con ở như cô có thể gọi, gọi tôi là đại thiếu gia nghe rõ chưa?”
Thật ra Dục Uyển rất muốn nói cô đang mang thai, cô muốn hắn nhẹ với cô một chút vì con của cô có thể là của hắn. Nhưng nhìn vào những hành động “lịch thiệp” vừa rồi của hắn giành cho mình, Dục Uyển không dám mở miệng thừa nhận mình đang mang thai, vì không biết hắn sẽ thô bạo với cô thế nào.
“Đại thiếu gia! Anh… anh… nhẹ một chút được không?”
“Tốt hơn rồi, tôi thích những phụ nữ biết nghe lời, đặc biệt là ở trên giường… nhớ kỹ.”
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, và hành động của hắn cũng thật đã dịu dàng hơn trước.
Hắn còn cúi xuống hôn vào môi cô, đó là điều làm Dục Uyển rất bất ngờ, nhẹ nhàng cắn lấy và mút từng cách môi một cách thật tinh tế, cách hắn trêu đùa lưỡi cô đã đủ giày vò cô đến kiệt sức, cảm giác muốn buông hết mọi thứ trên đời, được cùng hắn hoàn nguyện làm một.
Cả cách những ngón tay của hắn chạm vào cô cũng thật dịu kì, những ngón tay của hắn như đang tiêm chất độc vào người cô, những chỗ nó dừng lại đều mang đến cho cô khoái cảm sung sướng, âu yếm trước ngực, vuốt ve ơ eo, di chuyển sang bụng và xoa nắn bên dưới một cách chậm rãi, đó là cách mà hắn đang hành hạ cô.
“Ưm… m…”
Cô chưa từng biết một Hoắc Khiêm đáng sợ như lúc này. Lúc nhẹ nhàng khiến cô sống dở chết dở, còn khi hắn mạnh bạo cũng làm người ta sống không yên.
“Trên người cô có mùi hương rất tuyệt, tôi rất thích.”
Càng chìm đắm trong mùi hương của Dục Uyển thì hắn lại càng sung sức hơn, luật động cũng mãnh liệt và cuồng bạo hơn. Và Dục Uyển càng khổ sở hơn.
“Áh… h… ah… ah… Hoắc… á không, đại thiếu gia… dừng lại… dừng lại… Áh… a… a. H…”
Vì đau suýt một lần nữa Dục Uyển đã gọi tên của Hoắc Khiêm, may cho cô là kịp thu lại.
Nhưng đã quá muộn, Hoắc Khiêm đã đắm chìm trong đam mê dục vọng, mùi hương đang lan tỏa và thân thể của Dục Uyển khiến hắn mê luyến, hoàn toàn không để ý đến lời nói cũng như cảm giác của cô lúc này, chỉ muốn đem bản thân vùi sâu bên trong ấm áp của cô.
Đây có lẽ sẽ là một đêm khó quên của Dục Uyển, nó mang đến cho cô rất nhiều cảm xúc, sợ hãi, sung sướng, khoái cảm, bấn loạn, cầu cứu… nhưng lại chẳng là gì với Hoắc Khiêm.
Sáng hôm sau thức dậy, hắn đã trở về bộ dạng ngây ngô mất trí nhớ như trước đây, mặt dù đã để lại bao nhiêu vết bầm xanh đỏ khắp người Dục Uyển.
Ký ức đêm qua không động lại chút nào.