Phần 188
Hoắc Khiêm đang trên đường tống tiễn Dục Uyển đến sân bay. Chiếc xe của họ đã chạy hơn hàng chục cây số dài, con đường trước mặt càng trở nên vắng vẻ, xe lưu thông thì ít mà cây cối thì nhiều, quan trọng hơn sân bay thì chẳng thấy đâu.
“Tiểu Cường! Đây là đâu?” Vừa lên xe không lâu, thì Tiểu Cường đã tạo một bất ngờ cho Hoắc Khiêm. Đường đến sân bay đã rẽ sang một hướng khác, con đường này hắn chưa từng đi trước đây.
“Thiếu gia! Đây là đường tắt sẽ rút ngắn thời gian đến sân bay… mười phút nữa chúng ta sẽ tới nơi”
Mặc dù cảm thấy không ổn nhưng Hoắc Khiêm lại không hề nghi ngờ, bởi vì Tiểu Cường hắn biết là người đơn giản thật thà.
Nhưng đó là Tiểu Cường của mấy tiếng trước, còn bây giờ…
“Thật rất thơm… có phải mùi hoa oải hương?” Dục Uyển đang phấn khích ngồi trong xe, sau nhiều ngày bị thanh niên ưu tú bên cạnh giam cầm, lần đầu tiên được hít thở một bầu không khí khác, mùi hương của hoa oải hương, cảm giác rất thích, cô hít sâu không để một chút mùi hương nào lọt ra khỏi mũi.
Chết đó Uyển tỉ, có ai ngăn lại hành động ngu ngốc này của Dục Uyển không…
“Phải! Là hương hoa oải hương.” Phản chiếu trên tấm kính là đôi môi đang mỉm cười của Tiểu Cường, nhưng đôi mắt lại ưu thương khó nói, như kẻ đang hoài niệm về chuyện cũ khi bị người ta chạm vào nổi đau.
“Sáng nay cậu vừa thay sáp thơm?”
Mới tối qua mùi hương Hoắc khiêm ngửi được trong xe là hương chanh, thường thì hắn sẽ không chú tâm đến nhỏ nhặt này nếu không phải Dục Uyển lên tiếng, hắn cũng không nghĩ đến.
“Dạ phải thiếu gia.” Tiểu Cường lên tiếng.
Oải hương là loại hoa đặc sản ở quê nhà. Quê của hắn rất nghèo, so với ở đây thì cuộc sống ở đó tệ gấp trăm lần, tệ nạn, mại dâm, thuốc phiện. Là nơi mà hắn không bao giờ muốn nhớ đến. Nhưng dù thiếu thốn nhiều thứ, quê hắn lại dư giả về loài hoa nhỏ bé lại này.
Và cũng có một người như hắn, bị vẻ đẹp của hoa oải hương cuốn hút.
“Thiếu gia! Bà nội tôi rất thích hoa oải hương, không biết… tôi đã từng nói với cậu?” Bàn tay của Tiểu Cường đặt lên vô lăng bấm chặt.
“Vậy sao?”.
Qua tấm kính trước mặt, Tiểu Cường có thể nhìn thấy phản ứng trốn tránh của Hoắc Khiêm. Hắn có thể đoán ra Hoắc Khiêm cũng đang nghĩ về người bà xấu số của hắn.
“Bà nội rất thích hoa oải hương, tôi dự định sẽ mang hài cốt của bà về quê… cậu có muốn biết nơi tôi lớn lên như thế nào? Nơi đó thật sự rất đẹp.”
“Nếu có cơ hội tôi sẽ đi.” Hoắc Khiêm lên tiếng, vẫn giữ nguyên thái độ trốn tránh, xoay người nhìn ra cửa sổ, với bà nội của Tiểu Cường, Hoắc Khiêm luôn mang cảm giác áy náy, hắn không muốn ép chết bà ta.
“Nhất định có.” Tiểu Cường mỉm cười đầy tự tin, lời nói cũng rất quả quyết.
Tại sao hắn lại chắc chắn như vậy, bởi vì kể từ khi đặt chân lên chiếc xe của Tiểu Cường, là Hoắc Khiêm đã kí vào khế ước bán thân của thần xúi quẩy. Bắt đầu những ngày đen tối không thể ngốc đầu lên.
“Hoắc Khiêm! Tôi hỏi anh một vấn đề được không?” Dục Uyển xoay vai qua nhìn Hoắc Khiêm, mặt dù ai đó vẫn đang nhắm híp mắt nhưng cô biết hắn không hề ngủ.
“Tại sao tối qua anh không về nhà?”
Vẫn là bộ dạng đó, nhắm mắt không quan tâm, mặc dù nghe rất rõ câu hỏi của Dục Uyển. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết bản thân tại sao không muốn trở về nhà. Mấy ngày qua hắn đều ngủ ở bên ngoài, không khách sạn thì cũng là công ty.
Hoắc Khiêm tự hỏi, bản thân hắn đang lẫn tránh điều gì…
Là tiếng khóc nức nở của Dì Tường mỗi tối, tiếng đàn piano buồn bã trong đêm khuya của Hoắc Luật. Hay bộ dạng đau thương không thiết sống của Hoắc Phi, hàng đêm đều ngủ trên chiếc giường của Dục Uyển.
Việc hắn đang làm có phải đã sai…
“Alo.”
Một cuộc gọi đến đã làm ngắt quãng mạch cảm xúc của Hoắc Khiêm, vừa cảm nhận được độ rung của điện thoại trong túi. Hắn đã mở mắt ra, nhấc điện thoại lên nghe.
“Khoan hỏi gì hết… nói cho tao biết mày đang ở đâu? Địa điểm thật chính xác… tao sẽ phái người đến.” Giọng nói gấp gáp của Bạch Ngạn Tổ qua điện thoại.
Thái độ khẩn trương và lời nói không đầu không đuôi của Bạch Ngạn Tổ, làm Hoắc Khiêm không thể hiểu được vấn đề.
“Sắp chạy vào Đường Tam Lang… tao không nhìn rõ… hình như gần tới khu cao ốc của nhà mày.” Hoắc Khiêm hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài, nhưng bên trong đường hầm mọi thứ đều tối hắn thật vẫn chưa nhìn ra trước mắt là đâu.
Im lặng trong chốc lát Hoắc Khiêm không nghe thấy tín hiệu nào khác, vài giây sau đó hắn lại nghe thấy giọng của Bạch Ngạn Tổ trong điện thoại, nhưng không phải nói chuyện với hắn mà ra lệnh cho người của Bạch Bang.
“Bồi gia! Ông lập tức ra lệnh cho tất cả anh em ở Đường Tam lang, khi nhìn thấy xe Hoắc gia xuất hiện ở khu vực gần đó… lập tức phải bảo vệ ngay, nói với bọn họ nếu Hoắc đại thiếu gia xảy ra chuyện… thái tử gia sẽ giết chết tất cả bọn họ.”
Hoắc Khiêm vì thái độ tỏ ra nguy hiểm của Bạch thiếu gia, ảnh hưởng rất nhiều.
“Tổ! Xảy ra chuyện gì?”
“Khiêm! Viên đạn chú Lương lấy ra từ người mày được nhập khẩu từ Nga, là đồ chơi chuyên dụng của bọn sát thủ ở Đảo Chết, có kẻ đang muốn lấy mạng mày.”
“Rầm…”
Tiếng va đập mạnh từ phía sau, khi xe của Hoắc Khiêm vừa chạy ra khỏi đường hầm, thì một chiếc xe tải đuổi tới. Liên tục đâm mạnh vào đuôi xe của họ, chiếc điện thoại trên tay của Hoắc Khiêm một phát văng xuống sàn xe, hắn chưa kịp cúi người nhặt lên, thì chiếc xe tải phía sau lại liên tiếp đâm mạnh vào. Cả Dục Uyển và Khiêm thiếu gia sắp chúi đầu xuống đất.
“Ầm… m… Ầm… ầm…”
Tiểu Cường cũng là một tay lái rất cừ, sau phút giây bất ngờ dồn dập thì hắn đã hiểu ra tình hình. Có người muốn dồn họ vào chỗ chết, nguyên nhân chính là người ngồi ở phía sau. Chuyện đó không thể xảy ra, mạng của Hoắc Khiêm chỉ thuộc về một mình hắn, ngoài hắn ra không ai có tư cách làm điều đó.
Khiêm! Tôi sẽ không để ai làm tổn thương đến cậu, vì…
Tôi sẽ là người làm điều đó. Tiểu Cường càng có thêm động lực để thoát chết. Hắn nắm vững tay lái, và đạp thật mạnh chân ga lao thẳng về phía trước. Mặc kệ phía trước có bao nhiêu vật cản, hắn vẫn liều mạng lách ra. Chiếc xe tải vẫn không ngừng đuổi theo, gã đầu trọc ló đầu ra khỏi cửa xe, rút khẩu súng bắn thẳng vào xe của Hoắc Khiêm.
“Bằng… ng… bằng… bằng…”
Những tiếng nổ lớn liên tiếp trong không trung, nhưng lại không trúng phát nào. Không biết do tài lái xe của Tiểu Cường quá thần sầu, trình độ núp né điêu luyện, hay vì khả năng bắn súng của gã kia quá tệ hại.
“M*% nó…”
Sau khi lãng phí hết đạn, hắn tức giận ném khẩu súng ra phía sau, cầm một khẩu súng khác lên bắn tiếp.
“Rầm… m…”
Gã đầu trọc đang nheo mắt nhắm bắn xe của Hoắc Khiêm, thì một chiếc xe hơi màu đen của Thanh Long Bang tông thẳng vào xe của gã, té ngửa ra phía sau đè lên tay lái của anh Đại.
“Bằng… Bằng…”
Một trận đấu súng đã nổ ra, khi người của Bạch Bang kéo đến. Không khó để họ tìm ra. Ngay trong lãnh địa của Bạch Bang vẫn có người lộng hành nổ súng, nếu đó không phải đám sát thủ không có não mà thái tử gia nói đến thì có thể là ai.
Từ Ngã ba đường chạy đến, chiếc xe của Thanh Long Bang tông thẳng vào xe của bọn sát thủ. Rầm…
“M* Kiếp…” Anh Đại sát thủ đang ngồi trên ghế lái, bị hất mạnh, đập đầu vào cửa kính.
“Bằng… Bằng… ng…”
Giang hồ gặp sát thủ, ngôn ngữ giữa họ ngoại trừ súng đạn thì chính là nắm đấm. Hai bên ngang tài ngang sức, dù đã sử dụng hết đạn dự trữ trong mình nhưng vẫn không hạ được đối phương, thiệt hại chính lại là hai chiếc xe của họ.
Dù nói là của đi thay người, nhưng cũng đau lòng lắm chứ. Hơn nữa, đây lại là chiếc xe hắn mới tậu về, chưa kịp lấy le với em nào thì đã banh xác, móp méo. Anh đại của Thanh Long bang bước xuống.
Anh đại của bên kia cũng ló đầu ra, xoay cổ, bẻ tay chuẩn bị thế sẵn…
“M* kiếp… thằng ch* nào, bắn súng lợi hại như vậy.”
Đồng âm đồng khí, cả hai cùng nói một câu. Hành động cũng rất là tương đồng, giống như mỗi bên là một mảnh còn khuyết của đối phương. Khoảng cách được kéo gần lại, và nắm đấm cũng phải buông lõng và thả tay xuống.
“Là mày?”
“Sao lại là mày?”
Cơ miệng cũng giãn dần ra, cả hai cùng phá lên cười. Thế giới thật nhỏ, sau khi bắn súng loạn xạ, hủy hoại hết những thứ vô can xung quanh mình, thì nhận ra…
Chúng ta là người quen.