Phần 185
Tống gia.
Tống phu nhân đang tức giận đến đỏ mặt, bà vò nát những tờ báo sáng nay đặt trên bàn. Tất cả tin tức đều liên quan đến phiên tòa xét xử của Mạn Ni vào hôm qua. Là nguyên nhân khiến cho bà có một ngày khởi đầu tồi tại, và tất cả tâm trạng cảm xúc đều bị đảo lộn.
Bởi vì có bằng chứng của bác sĩ chứng minh, cũng như đoạn video của bà làm chứng cứ. Kim luật sư đã biện hộ trước tòa Hoắc Mạn Ni mắc bệnh rối loạn đa nhân cách, giết người trong tình trạng mất trí nên khi án mạng xảy ra, Hoắc Mạn Ni thật đã “ngủ say” phần lớn tội ác và thời gian gây án đều do nhân cách khác thực hiện.
Với những lời lẽ biện hộ mạnh mẽ và có sức thuyết phục, còn cố tình lật lại quá khứ đáng thương hại của Mạn Ni đã trải qua lúc nhỏ, cũng như bất hạnh trong hôn nhân khi trưởng thành, mà giành được sự đồng cảm và thương hại từ phía tòa án.
Mạn Ni được tòa phán vô tội với lý do rối loạn đa nhân cách. Nhưng sau khi được trắng án, thì cô phải chấp nhận sự điều trị tâm thần cho tới khi căn bệnh hoàn toàn biến mất và chịu sự giám sát, đảm bảo không gây hại cho người khác.
Thật quá dễ dàng cho Hoắc Mạn Ni. Tống phu nhân không thể nào tiếp nhận được sự thật là Mạn Ni vô tội, bà không quan tâm cô ta có bệnh thần kinh hay là bị điên đi nữa, nhưng hiện tại con trai bà vẫn còn hôn mê trên giường chưa thể tỉnh dậy. Hàng đêm bà vẫn đau lòng đến không ngủ được.
Tất cả chuyện này là do nó gây ra…
“Rầm…”
Tống phu nhân tức giận đập tay xuống bàn, trên đời này tại sao lại có chuyện bất công như vậy. Kẻ làm chuyện xấu lại có thể được bao dung tha thứ. Không, bà không cho phép điều đó xảy ra, vì bà là người bị hại. Sau đó lấy điện thoại ra và gọi điện cho trợ lý của mình.
Bởi vì Tống phu nhân đã nghĩ ra cách để hành hạ Mạn Ni, khiến cô ta thê thảm hơn chết.
“Cậu điều tra giúp tôi… Hoắc Mạn Ni đang điều trị ở bệnh viện nào và ai là bác sĩ chăm sóc cô ta.”
Bà vốn muốn để cho Mạn Ni mục nát ở trong tù, nhưng xem ra đạo lý không phải lúc nào cũng đứng về phía người bị hại, con trai đáng thương của bà và bà cả đều là nạn nhân của người phụ nữ xấu xa đó. Nếu luật pháp không trừng trị ả, thì bà sẽ dùng chính đôi tay của mình để trừng trị ả…
“Hoắc Mạn Ni… tao nhất định sẽ không để yên cho mày, mày phải xuống địa ngục.”
…
Bệnh viện GOK.
“Bác sĩ! Ngực tôi gần đây cảm thấy rất đau… có phải tôi sắp chết rồi không?”
“Cụ à! Tim của cụ đập rất tốt… không cho thấy bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, cụ có thể sống thọ đến cả trăm tuổi với con cháu.”
“Thật không?”
“Thật… người kế tiếp.”
Bà cụ vừa rồi khỏi ghế, thì chàng bác sĩ điểm trai chỉ muốn úp mặt xuống bàn, khi nhìn thấy hàng trăm người đang ngồi chờ trước cửa phòng khám.
“Người tiếp theo…”
Sau khi Hoắc Mạn Ni bị bắt thì bệnh viện GOK, nơi có đội ngũ bác sĩ giỏi nhất cả nước và giành riêng cho kẻ lắm tiền, đã có chương trình khám bệnh miễn phí vào thứ hai đầu tuần. Cho nên hơn phân nửa dân số thành phố đang có mặt ở đây. Đông đến mức, không cần lên tiếng hay phát ra tiếng động, chỉ cần ngồi yên và thở không thôi đã đủ tạo ra sự ồn ào.
Nhưng trên lầu năm, khu vực ưu tiên cho khách VIP thì vắng lặng yên tĩnh. Cho nên dù chỉ là tiếng thì thầm trong gió, cách đó ba bốn mét vẫn nghe rất là rõ.
“Cậu nhìn gã tóc vàng đằng kia, và tên biến thái trên trang nhất báo An Ninh sáng nay, có giống không?”
“Còn gã tóc đỏ đằng kia, chín phần giống hệt tội phạm chuyên giật giỏ xách bà già… đang bị truy nã trên kênh ABC.”
Trước cửa phòng bệnh có hai thanh niên cao lớn vạm võ, cơ bắp lực lưỡng, đầu vuốt keo, mang giày tây, miệng cười thân thiện, là hai gương mặt thương hiệu của Bạch Bang. Nhưng sau khi nghe hai cô em y tá nói về mình, thì họ méo miệng, thu ngay nụ cười thân thiện mới vừa rồi.
“Mày có nghe?”
“Tao đâu có điếc…”
Dù đã thể hiện tốt hết mức có thể, và đã được Bạch Bang chủ cấp giấy chứng nhận thanh niên văn hóa có thể xuất hiện ở nơi công cộng, nhưng bốn chữ “người trong hắc đạo” không chỉ ăn sâu trong xương tủy có lẽ còn gắn mác ngay trên mặt. Nên dọa hết người xung quanh.
“Tao đã nói… mặt mày nhìn rất gian, đừng gặp ai cũng cười như tên biến thái.”
“Thằng cờ hó! Vừa rồi mày không có cười?”
Gã tóc đỏ dùng tay kẹp chặt cổ tóc vàng. Tóc vàng không ngửi nổi mùi hành tây dưới nách của bạn tóc đỏ, nên ra sức vùng vẫy…
“Bà nó… hôi chết đi được, mấy ngày rồi mày không tắm?”
Hắn giơ giơ tay túm lấy tóc đỏ kéo ghì xuống. Kẻ túm tóc, người kẹp cổ, người ngoài nhìn vào còn tưởng họ đang giỡn, nhưng giỡn kiểu này dễ dàng chết vì thiếu ôxy…
“Á… Á…”
Âm thanh áp đảo từ trong phòng vọng ra, như tiếng còi của trọng tài tuyên bố hiệp một vừa kết thúc, bắt đầu giải lao mười lăm phút. Không cần ai nhắc nhở, hai đấu thủ đã tự động tách ra, ai về chỗ nấy.
Mày bên phải, tao bên trái, mọi chuyện tính sau.
Trong phòng.
Vì để đảm bảo tin tức không thể lộ ra ngoài, nên số người có mặt được hạn chế tối đa chỉ có ba người. Bệnh nhân, bác sĩ, và thân nhân của người bệnh.
“Chú Lương! Chuyện tôi bị trúng đạn, chú đừng nói ra ngoài.”
Hoắc Khiêm đang ngồi trên giường với cánh tay đầy máu, thấm ướt hơn nửa chiếc áo sơ mi. Nếu lệch thêm năm phân thì viên đạn vừa rồi đã thể xuyên thủng tim hắn, kết thúc cuộc đời đẹp mà ngắn của Hoắc đại thiếu gia.
“Vết thương tuy không nặng… nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên cho người trong nhà biết, sẽ giúp ích cho việc hồi phục.”
“Chuyện này tôi tự mình giải quyết được, chú không phải lo.”
Từ việc làm sạch, khử trùng, khâu vết thương đều gói gọn một mình Viện Trưởng Lương chịu trách nhiệm. Vì không muốn làm đau Hoắc Khiêm, nên rất cẩn thận trong từng đường kim mũi khâu, nhưng vết hở khá lớn, đau là điều không thể tránh khỏi.
“Khiêm! Tao cảm thấy có gì đó không bình thường.” Người thứ ba chính là Bạch Ngạn Tổ, hắn cũng đứng ngồi không yên vì người anh em tốt của mình, máu thám tử lại nổi lên.
Năm ngày trước lúc Hoắc Khiêm tham gia lễ khánh thành ở Chung cư Xóm Miễu thì xảy ra một trận ẩu đả vô cớ, trong lúc đám đông đánh nhau, thì có một người cầm dao đâm thẳng vào Hoắc Khiêm.
May mắn là Hoắc Khiêm phản ứng nhanh, nên lưỡi dao chỉ xẹt qua, làm rách chiếc áo vest bên ngoài. Bảo vệ nhanh chóng tràn vào, nhưng không bắt được kẻ đã hành hung, ngoại trừ con dao nằm dưới đất là thứ họ tìm được sau đó.
Và lần này lại có người xông thẳng vào nhà hàng đánh cướp, bắn phá lung tung. Có phải quá vô lý, trong khi cả thành phố có bao nhiêu cái nhà Băng an ninh kém cỏi. Bỏ qua sự thiển cẩn thiếu hiểu biết của bọn cướp, thì phải nói đến cái ngu thứ hai chúng mắc phải.
Nếu mục tiêu đánh cướp là một nhà hàng sang trọng thì không nói gì, vì vẫn có cái để cướp. Còn đây chỉ là một nhà hàng không gắn nổi một sao trên bảng hiệu, lại nằm ở nơi hẻo lánh, một ngày không đón trên mười người khách. Không biết may mắn cho chủ nhà hàng, hay xui cho Hoắc đại thiếu gia, chiếc xe Hoắc Khiêm cán đinh giữa đường, nên ông ta mới có được vị khách đầu tiên. Hoắc Khiêm vào không lâu thì bọn cướp cũng vào theo.
“Hay để tao cho người bảo vệ mày… tao vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây… không phải là tai nạn.” Bạch Ngạn Tổ lên tiếng.
“Sao cũng được?”
Vừa xoay lưng, thì nhìn thấy Hoắc Khiêm khoác áo đứng dậy, Bạch Ngạn Tổ lại một phen giật mình, chạy đến ngăn lại.
“Mày đang làm gì? Đừng nói tao là mày muốn xuất viện?”
“Phải.”
Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ mà ức đến thổ huyết, tại sao người bị thương là Hoắc Khiêm, mà người đứng ngồi không xong là hắn.
…
Chung cư Hoắc Lữ.
Dù dù trước đó đã nghe người ta nói rất là cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này. Phải đợi sau khi tận mắt nhìn thấy, Dục Uyển mới tin đó là thật.
Với độ dài xé nhuyễn của hai cái rèm cửa “gom góp” lại, khoảng mười mét chẳng thấm vào đâu so với độ cao mấy trăm mét của tòa nhà. Chưa đi tới một phần mười chặng đường, thì cô đã bị treo lơ lửng ở trên không, chưa nói đến cái rèm cửa này có chịu được trọng lượng của cô trong quãng đường dài như vậy hay không, giữa đường nó lại bỏ cuộc, để cô rơi tự do thì hẻo rồi.
Phí hết cả mấy tiếng đồng hồ, và sự hao mòn của hàm răng sáng bóng lấp lánh, cùng sự hy sinh oanh liệt của hai cái rèm cửa. Dục Uyển nằm lăn dài xuống đất vì kế hoạch đào thoát không khả thi, khi muốn mượn cửa sổ để rời khỏi đây.
Sàn nhà rung nhẹ, tiếng bước chân từ xa vọng đến.
“Cộp… cộp…”
Âm thanh dừng lại khi chiếc bóng to lớn bao phủ khắp người cô. Dục Uyển cũng không quan tâm ngồi dậy, vì cô biết kẻ đó là ai.
“Thức ăn của cô tôi để ở đây, ăn xong rồi hãy ngủ sớm… đừng phí sức bỏ trốn, chỉ làm mình bị thương.”
Gã cúi người xuống, thu gom hết đống vải vụn bên cạnh Dục Uyển, rồi xoay người đi.
“Tiểu Cường! Tên Hoắc Khiêm đó bị điên, chẳng lẽ anh cũng điên như hắn.”
Tiếng hét của Dục Uyển làm cho Tiểu Cường phải khựng người lại. Hắn không rõ hiềm khích giữa anh em họ, cũng không quản tại sao Hoắc Khiêm lại giam giữ em gái cậu ta ở đây. Nhưng chỉ cần là mệnh lệnh của Khiêm thiếu gia thì hắn tuyệt đối phục tùng, một cách tự nguyện vô điều kiện.
Tiểu Cường vẫn hướng thẳng cửa mà đi, không để những lời gào thét của Dục Uyển lọt vào tai.
Suốt một tuần nỗ lực phấn đấu, Dục Uyển đã cạn kiệt hết cách. Giờ đây cô chỉ biết nài nỉ Tiểu Cường, chạy đến nắm lấy áo hắn.
“Tiểu Cường! Tôi biết anh là người lương thiện… không đê tiện bẩn thỉu, không giữ lời hứa như tên họ Hoắc đó.”
“Chỉ cần thả tôi ra… tôi sẽ không đem chuyện này kể lại cho bất cứ ai, bao gồm cả Hoắc Khiêm, hắn sẽ không biết là anh đã thả tôi ra, xin anh để tôi đi.”
Dục Uyển không biết Hoắc Khiêm đang có âm mưu gì, hắn cũng không nói sẽ giam giữ cô trong bao lâu. Nhưng một tuần đã là quá sức chịu đựng, không điện thoại, không ti vi, không người thứ hai trong phòng, chỉ một mình cô với bốn bức tường và sự im lặng, 24/7 ngày dài như một năm. Cô sắp phát điên vì những điều đó.
“Đại thiếu gia không phải là kẻ xấu xa như cô nói, cậu ấy là người tốt nhất tôi từng gặp… nếu cô còn nói xấu cậu ấy, tôi sẽ không khách sáo với cô…”
Idol của hắn tuyệt đối không để cho bất kỳ ai bôi nhọ danh dự.
Cái ánh mắt muốn giết người này là gì đây…
Dục Uyển rụt rè thả tay ra khỏi người Tiểu Cường, sai lầm khi chọc giận nhầm đối tượng. Cô không ngờ Hoắc Khiêm lại có một fan cuồng nhiệt như vậy. Hắn bước tới cầm lấy khay thức ăn dưới sàn lên, và xoay người đi. Nhưng có phải hắn đã quên mất một chuyện quan trọng.
“Tiểu Cường! Tôi vẫn chưa ăn mà… Tiểu Cường… ít nhất cũng phải để lại cho tôi tô canh…”
“Rầm… m… m…”
Cánh cửa thứ nhất đóng lại.
“Rầm… m…”
Âm thanh có vẻ nhỏ dần, thêm cánh cửa thứ hai đóng tiếp.
“Rầm!”
Lại một âm thanh nhẹ tựa tiếng ruồi vỗ cánh, khi cánh cửa thứ ba cũng đóng lại.
Thì ra đằng sau cánh cửa lại là n cánh cửa khác, và đó cũng chính là nổi đau của Dục Uyển. Nhớ đến lần trước khi Tiểu Cường mang thức ăn vào, nhìn thấy cánh cửa rộng mở lại không có ai đứng canh giữ, có phải rất ngu nếu tiếp tục ngồi lì ở đây…
Phải!
Dục Uyển đã liều mạng chạy thật nhanh bằng chính sức lực đôi chân. Và chuyện gì tiếp theo mọi người có đoán ra…
Tiểu Cường không hề đuổi theo, mà bình thản ngồi đó ăn hết phần cơm của Dục Uyển, húp sạch luôn tô canh, ngay cả cọng rau cuối cùng cũng không chừa. Nhưng kẻ bỏ trốn lại tự động quay về đứng trước mặt hắn, đòi phần cơm của mình.
Với mười đầu ngón tay đau nhức, sau mấy tiếng đồng hồ cà nát mấy con số trên bảng điện tử, nhưng cánh cửa thứ hai vẫn không thể mở ra. Dục Uyển đã dẹp ngay ý định đào tẩu bằng cửa chính.
Hay rồi, bây giờ không chỉ bị nhốt, ngay cả thức ăn cũng bị tịch thu. Dục Uyển mày còn làm hỏng chuyện tới khi nào nữa đây…
“Hoắc Khiêm… tôi ghét… t… t… t… anh… h… h”
Không biết hét lớn như vậy, có làm cho bao tử đầy lại hay không, nhưng mất sức là điều chắc chắn. Dục Uyển bò lên giường với cái bụng rỗng và ngủ thiếp đi sau nửa tiếng, nhưng miệng vẫn còn đang lầm bầm nhắc đến tên của ai kia.