Phần 170
“Tôi muốn chính miệng cô nói… đứa trẻ trong bụng cô là của Thiếu Hoành.”
Biệt thự – Tống gia.
Ánh mắt sắc bén, khẩu khí bức người. Cái uy phong mà Tống phu nhân luôn dùng để trấn áp những lão già trong hội đồng quản trị Tống thị, khiến họ không giám ngẩn đầu lên vào các cuộc họp thường niên. Và nó đang làm cho cô gái nhỏ nhút nhát như Mộc Nhu run rẩy vai, ly trà trên tay cũng không vững.
“Mộc Nhu! Đừng sợ… có chị ở đây.” Mộc Thanh đặt tay mình lên tay của Mộc Nhu, cổ võ trấn an em gái mình.
“Chị Hai…”
Nhìn thấy nụ cười của Mộc Thanh, Mộc Nhu cảm thấy rất yên tâm, chỉ cần có chị hai bên cạnh cô không còn sợ gì nữa. Chuyện này sớm hay muộn cô phải đối mặt. Nếu không chứng minh được mối liên hệ giữa cô và Thiếu Hoành cùng đứa bé, Tống phu nhân sẽ không bao giờ cho cô gặp hắn. Cô thật sự rất nhớ đến hắn, cha của con cô.
“Sao… không dám nhìn thẳng vào mặt tôi, hay tất cả chỉ là một sự lừa đảo… hai chị em các người muốn lợi ích gì từ Tống gia?” Tống phu nhân mỉm cười rồi đặt tách trà xuống bàn, thật ra, hơn ai trên đời này bà hi vọng Mộc Nhu thật sự mang thai của Thiếu Hoành.
“Tôi… tôi… thật sự đang mang cốt nhục của Thiếu Hoành, tôi không hề lừa đảo hay có ý đồ gì với Tống gia”
“Tôi chỉ muốn được gặp Thiếu Hoành… muốn biết hiện giờ anh ấy thế nào? Có khỏe không? Cầu xin bà, cho tôi gặp anh ấy.”
Không thể làm chủ được tinh thần, dể dàng kích động và hay rơi nước mắt, tất cả đều là di chứng sau tai nạn, bác sĩ nói chỉ cần qua một thời gian Mộc Nhu sẽ trở lại bình thường, nhưng cần phải hạn chế những tình huống kích thích điều đó sẽ tốt cho cả mẹ lẫn con.
Nhìn Mộc Nhu đổ sụp xuống sàn, nước mắt đầm đìa, nhớ tới lời của bác sĩ, Mộc Thanh rất lo lắng cho em gái.
“Mộc Nhu! Không nên kích động, sức khỏe vẫn còn rất yếu…”
Mộc Thanh nghĩ em gái cô không có gì phải quy lụy van xin ai cả, họ cũng không phải vì tài sản của Tống gia mà đến, cũng không muốn dựa vào đứa trẻ để bước vào hào hôn. Cho nên không có gì phải khiếp sợ Tống phu nhân. Đặt em gái ngồi lại ghế, Mộc Thanh nhìn thẳng Tống phu nhân.
“Chủ tịch Tống! Chúng tôi không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Tống gia, chỉ có một yêu cầu duy nhất… em gái tôi muốn nhìn thấy Tống Thiếu Hoành, sau đó chị em tôi sẽ rời khỏi đây… không yêu cầu một xu nào từ Tống gia.”
Tống Phu một người phụ nữ lèo lái cả Tống gia, cũng không phải dạng phụ nữ tầm thường. Bà biết nhìn người, thật giả cũng có thể nhìn ra phần nào. Nếu thật sự cô gái này đang mang thai của Thiếu Hoành, bà sẽ không thể nào để con cháu của Tống gia trôi nổi bên ngoài, nó phải nhận đượcsự giáo dưỡng tốt nhất. Bà gần như đã mất đi con trai, thì không thể nào để mất luôn đứa cháu này.
“Hai chị em cô thật sự không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Tống gia?”
“Đúng vậy.” Mộc Thanh dứt khoát lên tiếng, không hề do dự, tất cả sự kiên định đều thể hiện trên mặt.
Tống Phu nhìn sang Mộc Thanh, rồi lướt sang người Mộc Nhu.
“Cô muốn gặp Thiếu Hoành… vậy cô có dám cùng tôi làm xét nghiệm ADN… chứng minh đứa trẻ trong bụng cô thật sự là huyết thống Tống gia.”
Chuyện này không thể kinh xuất, cốt nhục nhà họ Tống không phải là chuyện có thể nhận bừa.
“Chỉ cần tôi chấp nhận làm xét nghiệm ADN… bà sẽ cho tôi gặp mặt Thiếu Hoành?” Từ lúc bước vào cửa nhà họ Tống, lần đầu tiên Mộc Nhu không tỏ ra khiếp sợ, dám nhìn thẳng Tống Phu nhân mà nói chuyện.
“Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho cô đến bệnh viện làm xét nghiệm… nếu lời cô là thật, tôi sẽ cho cô gặp Thiếu Hoành.” Tống phu nhân mỉm cười nhìn Mộc Nhu, nụ cười này có vẽ hòa nhã và dể chịu hơn trước.
Mộc Thanh cũng như trút xuống gánh nặng. Còn Mộc Nhu không hề lo nghĩ gì đến cuộc xét nghiệm vào ngày mai, vì cô chắn đứa trẻ trong bụng là thuộc về Tống Thiếu Hoành, chỉ mong sớm ngày gặp được hắn.
“Khi nãy cô nói người đã gây ra tai nạn cho Mộc Nhu… có thể là Hoắc Mạn Ni, chuyện này là sao?”
Lời nói của Tống phu nhân, khiến cho tâm trạng vui mừng của Mộc Nhu chuyển hướng. Khi nhớ đến vụ tai nạn xảy ra ở Bunradi. Những kí ức vụng vặt đáng sợ, trên con đường vắng, bóng tối mờ mờ hư ảo, một chiếc xe hơi không ngừng đuổi theo sau.
Cô như một con mồi chạy trong tuyệt vọng, ánh đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô, cô ngã xuống đất nhưng chiếc xe không dừng lại, ga đạp mạnh tông thẳng về phía cô. Cơ thể của Mộc Nhu run rẩy và muốn buồn nôn, cô nhớ đến cảm giác vỡ vụng đau đớn, và mùi máu tanh bao trùm khắp người mình, hai tay cô bấu chặt vào nhau.
Nụ cười và ánh mắt đáng sợ của Hoắc Mạn Ni, khi nhìn cô thoi thóp dưới vũng máu, và quay ngược xe bỏ đi, là cơn ác mộng mỗi đêm của Mộc Nhu.
“Á… A…”
Mộc Thanh vừa định trả lời câu hỏi của Tống phu nhân, nhưng nhìn thấy thần sắc biến nhạt của Mộc Nhu, mà khẩn trương hoảng hốt.
“Mộc Nhu! Bình tĩnh lại… nhìn chị… mọi chuyện đã qua, hiện tại không có gì… đã có chị”
“Chị hai… em… em…”
“Rầm… m!!” Mộc Nhu ngất xỉu xuống ghế, khắp người cô lạnh ngắt và đổ đầy mồ hôi.
“Gọi bác sĩ… gọi bác sĩ mau.”
Tiếng hét thất thanh của Tống phu nhân, khiết cho tất cả trên dưới trăm người của Tống gia đều tức tốc chạy đến. Một buổi tối đầy náo nhiệt, đội ngũ bác sĩ hùng hậu đã có mặt trong thời gian ngắn nhất.
Dù chưa chắc chắn cái thai đó có phải của con trai bà hay không, nhưng cho tới khi bà nhìn thấy tờ xét nghiệm đó, thì tình trạng sức khỏe của Mộc Nhu rất quan trọng, vì đứa cháu đích tôn duy nhất của Tống gia đang ở trong bụng cô ta.
Mặc dù sức khỏe của người mẹ rất yếu, nhưng thai nhi trong bụng phát triển vẫn bình thường. Đó là lời của bác sĩ, cũng là điều mà Tống phu nhân muốn nghe nhất. Bà thở phào nhẹ nhõm, khi biết đứa trẻ không sao. Các bác sĩ sau khi khám cho Mộc Nhu cũng lần lượt ra về. Mộc Nhu thì đang nằm ngủ trong phòng, Mộc Thanh nhìn em gái ngủ say rồi khép cửa lại, cùng Tống Phu nhân xuống lầu.
Trên cương vị của hai người rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Mộc Nhu, Tống phu nhân và Mộc Thanh đã có một cuộc nói chuyện bắt đầu lại từ đầu.
“Cô nói… Hoắc Mạn Ni đã hẹn gặp riêng Mộc Nhu, và lái xe tông vào Mộc Nhu.”
“Phải! Nhưng tôi vẫn chưa tìm được cứ cớ buộc tội cô ta, camera gắn ở gần đó… lại không thể ghi hình được vụ tai nạn xảy ra, nhưng Mộc Nhu đã nhìn Hoắc Mạn Ni trên chiếc xe đó, con bé chưa bao giờ nói dối, tôi tin nó.”
Đứa cháu duy nhất của Tống gia có thể sẽ không đến được thế giới này, chính là vì con đàn bà đó. Trước giờ Tống phu nhân luôn có thành kiến với Hoắc Mạn Ni, nên sau khi biết chuyện này bà càng ghét hơn.
“Hoắc Mạn Ni…”
Bên ngoài.
“Các người bình tĩnh lại… tôi không phải là ăn trộm, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp chủ tịch Tống.”
“Không phải ăn trộm, lại nửa đêm trèo tường vào nhà người khác… anh nói xem, có nên tin hay không?”
Nếu có cách nào khác tốt hơn, hắn cũng không muốn dùng cách này, mất danh tiếng của mình. Dù sao trong giới nhà báo hắn cũng có chút tên tuổi. Nhưng hắn đã sử dụng hết cách, mấy ngày này hắn theo chủ Tịch Tống từ công ty về biệt thự, lại từ biệt thự chạy đến công ty. Nhưng vẫn không thể gặp mặt được bà ta, bảo vệ thì xua đuổi, vệ sĩ thì ngăn cản không cho vào.
“Tôi thật sự không phải ăn trộm… tôi có thứ quan trọng muốn đưa cho chủ tịch Tống, liên quan đến tai nạn của Tống thiếu gia, các người phải tin tôi.”
“Anh có biết… hàng ngày có bao nhiêu người như anh, giả mạo chạy đến đây đều nói vì chuyện của thiếu gia, muốn vòi tiền của chủ tịch… kết cuộc của họ thế nào? Không phải đang uống cà phê sở cảnh sát.”
“Bọn họ là giả, nhưng tôi là thật.”
Đôi co một hồi chẳng đi đến đâu, đám vệ sĩ cũng đã mệt mỏi với miệng lưỡi của gã nhà báo này. Họ đành phải tiến hành biện pháp mạnh, hai trong số nhiều vệ sĩ của Tống gia bước lên, hai bên xách gã lên ném vèo ra khỏi cửa.
Quyết tâm đổi đời của gã rất mạnh mẽ, không dể dàng chịu từ bỏ. Lúc đám vệ sĩ xoay người đi vào biệt thự, thì gã bật dậy, tông thẳng vào hai vệ sĩ trước mặt, liều mạng chạy vào giữa sân.
Không còn cách nào khác, hắn cũng có biện pháp cuối cùng của mình. May mà hắn đã chuẩn bị trước.
“Tên đó đang muốn làm gì?”
“Không biết nữa”
Nhìn gã nhà báo gấp gáp chuẩn bị lấy ra thứ gì đó trong túi quần. Sau hàng trăm cuộc tuyển chọn khóc liệt và huấn luyện kiểu địa ngục, thì vệ sĩ ở đây đều là những người có nghiệp vụ chuyên môn cao. Dưới con mắt nhiều năm trong nghề, họ khẳng định tên này có thể không phải là nhà báo như màn giới thiệu ban đầu, mà là phần tử khủng bố. Và thứ có kích thước đủ nhỏ, đặt trong túi quần…
Một là súng, hai là lựu đạn.
Trong tâm thế tập trung cao độ, dõi mắt theo từng cữ động của tên nhà báo, cùng lúc đó thì tay phải của họ đều đặt ở bên hông, chạm vào khẩu súng và…
Một âm thanh ma quái đinh tai nhức óc giựt dây thần kinh, sau khi gã nhà báo lấy thứ đã giấu kĩ trong túi ra, và đưa lên miệng kéo một hơi thật dài. Hóa ra là chiếc kèn harmonica. Nhưng chỉ khác một điểm, âm thanh hắn thổi ra khác hắn người thường.
Bọn họ từng nghe rất nhiều người thổi kèn harmonica, nhưng chưa có cơ hội nghe được âm thanh có sức hủy diệt như tên này.
“Ngăn hắn lại! Hắn bị điên sao.”
“Thật đau cả tai… ngăn hắn lại mau.”
Đám vệ sĩ xông lên túm lấy gã nhà báo, trước khi gặp được Tống phu nhân, hắn cố gắng không để mình bị bắt. Sau khi chạy mấy vòng quanh sân với chiếc kèn harmonica và âm thanh hại não của mình, không lâu sau hắn đã thành công khiến cho Tống Phu nhân xuất hiện.
“Các người đang làm cái trò gì hả?”
Một màn đuổi bắt đang diễn ra quanh sân, Tống Phu nhân mặt đã đỏ bừng, âm thanh vừa nãy chính là nguyên nhân khiến bà nuốt vào hai viên thuốc giảm đau, trước khi bước ra.
Tống phu nhân khó chịu nhìn về phía gã nhà báo đang nằm lăn dưới đất, bị hai gã vệ sĩ nằm đè lên người nhưng tay vẫn không buông chiếc kèn ra. Bà nhận ra tên này, là gã sáng nay đã đến công ty gây rối.
“Chủ tịch! Xin lỗi, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý hắn.” Đội trưởng đội vệ sĩ, bước tới trước, cúi đầu trước Tống phu nhân.
“Đưa hắn ra khỏi đây, nếu hắn còn xuất hiện thì báo cảnh sát.”
“Dạ! Chủ tịch.”
Tống chủ tịch xoay người vào trong, nếu là trước đây bà đã gọi cảnh sát ngay tức khắc, và tống tên nhà báo vào tù. Nhưng vì sự xuất hiện của Mộc Nhu và đứa cháu đích tôn của mình, nên có phần dễ giãi.
“Tống phu nhân! Đó không phải là một tai nạn… tôi biết ai là thủ phạm mưu hại Tống thiếu gia.” Vùng vẫy trong lúc bị kéo lê trên đất, gã nhà báo cũng đã nói ra được điều hắn muốn nói.
Nổi đau lại một lần chạm đến, Tống Phu nhân như chết lặng, hai chân không thể nhúc nhích. Tôi tay gầy xiết chặt lại. Người đã khiến cho con trai bà rơi vào bước đường tuyệt vọng, kẻ đã cướp đi những giọt nước mắt của bà hàng đêm, bà muốn tên đó là ai, và hắn phải trả một cái giá thật đắc cho chuyện mình đã làm.
Vẽ mặt của bà lúc này thật khiến cho mọi người phải khiếp sợ, sự giận dữ và hận sâu trong mắt bà, mọi người đều có thể nhìn ra. Lời nói của bà cũng không còn kiềm nén, cơn tức giận đã được bộc phát, tuôn tràn…
“Kẻ đó… là… ai?”
“Là Hoắc…”