Phần 163
Chiều ngày hôm đó…
Từ sau khi trở về từ cô nhi viện, Hoắc Phi đã ngâm mình trong đóng sách. Tạm biệt những quyển sách đen, xa rời những cuốn tạp chí khiêu dâm. Thay vào là những quyển sách y khoa nổi tiếng, ăn, ngủ, tắm, ngày ba bữa đều làm bạn với sách Y.
“Phẫu thuật tim mạch… Cấp cứu và lồng ngực… Hướng dẫn đọc điện tim… Hóa sinh lâm sàng… sổ tay dược lý trị liệu…”
Bạch Ngạn Tổ nhíu mày, tùy tiện cầm mấy quyển sách đang nằm ngổn ngang dưới sàn lên đọc. Đều là những cái tên khiến hắn phải giựt mình. Nhìn kẻ đang vùi đầu trong mớ sách, miệng thì liên tục lầm bầm, còn tay thì lật trang mới liên tục. Bộ dạng cực kỳ hăng say, không thể ai có thể làm phiền.
Bạch Ngạn Tổ né đi, cố không làm giẫm lên những quyển sách quý báu của Hoắc Phi, rồi phóng lên ghế.
“Hoắc Phi! Nó bệnh sao?”
Hắn xoay sang nhìn Hoắc Luật và Hoắc Khiêm. Cũng chỉ là những cái lắc đầu qua loa, thái độ không biết.
“Có tin tức gì về bọn người đó?” Hoắc Luật lên tiếng.
Đáp lại là nụ cười tự kì lạ, lại khó hiểu của Bạch Ngạn Tổ trước khi hắn lên tiếng.
“Rất bất ngờ… thật ra là tao bị bất ngờ… tao đã biết bọn người đó là ai.”
…
Tống thị.
“Chủ tịch! Đây là báo cáo tài chính của tháng này.”
“Bên phía Maxis đã có liên lạc gì chưa?”
“Dạ, Chủ tịch… trợ lý của Mạc tổng nói ông ta sẽ đến trễ 15 phút”
“Chủ tịch! Đây là chiến dịch quản cáo cho sản phẩm mới… mời bà xem qua.”
Một ngày đầy bận rộn cho Tống phu nhân, khi sáng nào đến công ty đều bị quay cuồng trong công việc, tất cả nhân viên của Tống thị đều vây lấy bà, mọi việc dù lớn hay nhỏ đều cần đến đến cái gật đầu và tiếng nói của bà để tiến hành. Điều đó làm cho bà không có thời gian để nghỉ ngơi và rất mệt mỏi.
Từ lúc đứa con trai đáng thương của bà hôn mê trên giường, thì gánh nặng trên vai càng nặng, nặng đến mức bà sợ bản thân sẽ không thể nào gánh tiếp.
“Cho tôi vào đi… tôi có chuyện quan trọng cần nói với chủ tịch Tống.”
“Chủ tịch hiện rất bận… anh không có lịch hẹn trước nên không thể gặp chủ tịch, nếu anh còn tiếp tục gây rối, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ”
Không nhớ hết mỗi ngày họ phải xua đuổi bao nhiêu tên kí giả rắc rối như gã vừa rồi, từ lúc thiếu gia gặp nạn, thì tần suất có mặt của bọn kí giả ở công ty càng dày đặc, gần như ngày nào cũng có người đến moi tin. Cho nên những cô tiếp tân ở đây, rất có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ cần dọa bảo vệ là họ gần như tránh ra.
“Chết tiệt!” Gã nhà báo khốn khổ, tức giận đi tới lui trước cửa ra vào.
Từ khi có đoạn video này trong tay, hắn biết cơ hội đổi đời của mình đã tới. Hắn phải đắn đo suy nghĩ, mới quyết định đem bằng chứng này đến tìm Tống phu nhân, không phải Hoắc Mạn Ni.
Thứ nhất, kinh nghiệm làm nhà báo nhiều năm cho hắn biết, bản thân sẽ an toàn hơn khi không đi tống tiền một kẻ giết người, vào bước đường cùng, vì an toàn bản thân họ có thể làm bất cứ chuyện nguy hiểm gì. Hắn thì chỉ cần tiền, không muốn mất luôn cả mạng.
Thứ hai, sẽ không ai trả cái giá nào cao hơn một người mẹ yêu con, muốn biết rõ sự thật. Hơn nữa, số tiền của Tống phu nhân nhất định sẽ hơn Hoắc Mạn Ni.
Nhưng lúc này, ngay cả cơ hội nhìn thấy bà ta hắn cũng không có.
Bing… boang…
Cửa thang máy bất ngờ mở rộng, Tống Phu nhân từ trong bước ra. Xung quanh bà ta được bao bọc bởi hàng tá bảo vệ, lẫn những nhân viên cấp cao của Tống thị. Như một bức tường, không có chỗ để hắn chen chân vào.
“Chiến dịch quản cáo lần này phải tiến hành nhanh, trước khi những công ty khác tung ra sản phẩm tương tự chúng ta…”
“Dạ chủ tịch”
“Còn nữa… dời lịch hẹn với chủ tịch Mạc lại ba mươi phút, tôi có nơi cần đến…
Tống phu nhân lên tiếng thì tên nhà báo dùng hết sức lực deo dai của mình chen lấn đẩy đám người xung qua của bà ta ra. Thành công đứng trước mặt Tống phu nhân.
“Chủ tịch Tống! Tôi là kí giả của Tòa báo Thế giới mới… đây là danh thiếp của tôi, liên quan đến tai nạn của Tống Thiếu, tôi có chuyện muốn…”
Nhưng hắn chưa kịp đề cập đến cuộn băng video, bằng chứng Hoắc Mạn Ni sát hại Tống Thiếu Hoành thì Tống Phu nhân đã không thèm quan tâm, bà thẳng bước đi ra xe. Vì bà nghĩ hắn cũng như bao nhiêu tên nhà báo khác.
“Đuổi hắn ra ngoài, từ đây không cho phép hắn bước vào Tống thị.”
“Dạ chủ tịch.”
Từ khi Thiếu Hoành xảy ra tai nạn, thì hàng ngày bọn nhà báo vẫn đến làm phiền bà. Tại sao bọn họ có thể vô tâm đến vậy, khơi dậy nổi đau của một người mẹ, chỉ vì mấy đồng xu lẻ bán được báo. Họ muốn có thêm tin tức gì ở bà, họ muốn biết con trai bà đã tắt thở, hay muốn nhìn bà suy sụp thế nào…
Tống Thiếu Hoành là nổi đau mà Tống phu nhân không muốn ai nhắc đến, những đối thủ và kẻ thù của Tống thị luôn đang dòm ngó, cười cợt bà. Vì vậy, Tống phu nhân luôn cảnh giác với đám nhà báo, không muốn bắt cứ một tin tức nào liên quan quan đến Tống gia xuất hiện trên các trang báo.
“Rầm… m…”
Nhìn cánh cửa xe đóng sập lại, chiếc xe xa dần trong tằm mắt. Gã nhà báo không thể nào đuổi kịp, nhưng hắn không bỏ cuộc, thứ hắn đang nắm trong tai là thứ vô cùng giá trị, hắn tuyệt đối sẽ sử dụng nó để đổi đời.
Bên trong xe…
Tống phu nhân mệt mỏi ngã lưng ra ghế, mặc dù một ngày dài đã gần kết thúc, màn đêm cũng đã buông xuống. Nhưng tất cả công việc bà vẫn chưa xử lý xong, một núi công việc cần bà giải quyết. Nếu như lúc này Thiếu Hoành có thể tỉnh lại, thật quá tốt.
Bà hạ kính xe xuống, và nhìn thế giới bên ngoài cửa kính, thở dài…
“Chủ tịch! Ngày mai là lể đính hôn của hai nhà Tề – Kỉ… bà có muốn tham dự?” Người trợ lý ngồi bên cạnh lên tiếng.
Tại sao hắn phải hỏi, trong khi lể đính hôn của Kỉ công chúa của Kỉ gia, và đại thiếu gia Tề Dịu, cháu trai của Tổng thống. Được xem như là sự kiện quan trọng của cả thành phố. Tất cả nhân vật tầm cở đều trong cả chính giới và thương giới đều có mặt. Không lý nào Tống phu nhân lại từ chối không tham dự.
Nhưng bởi vì liên quan đến thiếu gia, dù đã qua lâu nhưng chuyện của thiếu gia vẫn là đề tài nóng khiến cho các giới quan tâm, có ai trong số bọn họ là thật lòng. Tống Phu nhân vì không muốn phải nghe với những lời lẽ quan tâm giả tạo, hai những tiếng xầm xì của người xung quanh nên luôn lựa chọn tránh mặt, không phải xuất hiện ở những nơi đông người.
“Tôi sẽ tham dự… cậu hãy đi chuẩn bị.”
Người trợ lý bên cạnh rất là kinh ngạc…
“Dạ! Chủ tịch.”
Trốn tránh như vậy cũng đã đủ, bà cũng nên đương đầu với thực tại. Bà phải mạnh mẽ phải chống đỡ Tống thị cho đến khi Thiếu Hoành tỉnh lại.
“Tôi chưa muốn về nhà… đến bệnh viện.”
“Dạ! Phu nhân.”