Phần 160
Tòa soạn báo thế giới – Á lạp Tân.
“Rầm… m…”
Nguyên một sấp bản thảo được ném xuống bàn, những tời giấy trắng không điểm tựa lần lượt bay lên rồi rơi xuống mặt sàn. Một cậu trai trẻ với âu phục sang trọng và gọng kính cận giày khui, dù cố ngụy trang bản thân thật ngầu, thật chững chạc, nhưng nhìn sao cũng chỉ là một cậu nhóc.
Nhưng hắn lại là tổng biên tập của tòa báo, không phải học thức hắn cao hay tài năng nổi bật. Mà bởi vì tòa soạn này là của nhà hắn.
“Tổng biên tập! Có chuyện gì mà cậu tức giận?”
“Anh còn hỏi tại sao… tôi bỏ tiền ra để các anh hưởng thụ cuộc sống như ông hoàng ở khách sạn lớn, tiêu chuẩn quốc tế, để làm gì… mà anh đem mớ rác này đặt lên bàn của tôi?”
Thằng nhãi ranh, cho dù mày mất cả tháng cũng không thể viết ra được “rác” như bố mày, dám đứng đó mà to tiếng với ông. Nếu không phải mày vừa sinh ra đã ngậm ngay chìa khóa vàng, thì có tư cách gì lên mặt.
“Ha… a… Tổng biên tập, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao… máy quay phim của tôi bị hư, không thể sửa được… cho nên…”
“Rầm… m…”
Một lần nữa cậu nhóc tổng biên tập, tỏ ra giận dữ, hắn đập tay xuống bàn, dằn mặt anh nhà báo.
“Đó không phải điều tôi muốn nghe… thứ tôi cần là chứng cứ ngoại tình của tên họ Lợi đó và phu nhân thị trưởng Hán Thành, trong sáng ngày mai nếu không nhìn thấy thứ tôi cần trên bàn… thì anh… còn có anh… và cả anh nữa… tất cả hãy tự động viết đơn thôi việc, trước khi tôi tống cổ lũ vô dụng các người ra khỏi đây.”
Khí thế áp đảo quá lớn, tổng biên tập trẻ chỉ tay thẳng mặt, điểm danh từng người một. Khiến cho tất cả mọi người run rẩy đổ mồ hôi trán.
“Hãy nhớ kỹ những lời tôi vừa nói” Vị tổng biên tập trẻ xoay người bỏ đi.
Sau khi thấy hắn ta khuất bóng, thì kẻ ngồi dưới ghế mới bật dậy to tiếng mắng chửi.
“Thằng ranh con chết tiệt! Nếu thích vợ người ta thì quan minh chính đại đi cướp lấy… lại sai ông mày đi rình rập chồng của người ta.”
“Suỵt! Anh nhỏ tiếng thôi… nếu để tổng biên tập nghe thấy, không chỉ anh… còn khiến cả bọn này vạ lây… tôi còn muốn giữ bát cơm của mình, anh đừng có đạp bể nó.” Người bên ghế trái lên tiếng.
“Đúng đó… anh phải biết da mặt của tổng biên tập rất mỏng… chuyện cậu ta thích Tề đại tiểu thư chỉ có chúng ta biết, cậu ta biết… nếu để người khác nghe thấy, cậu ta nhất định sẽ thanh trừng tập thể, tôi còn một bà vợ già và bầy nhân tình phải nuôi.” Người bên ghế phải lên tiếng.
Thở dài, xoa trán, và bất mãn ngã phịch xuống ghế. Phải, Gã cũng cần bát cơm này…
Thằng nhãi đó chỉ giỏi hô to hét lớn với bọn họ. Yêu thầm Tề đại tiểu thư của Tề gia từ lâu nhưng không dám thổ lộ, trước mặt người ta thì như thằng câm, mở miệng cũng không dám nói. Đến khi Tề đại tiểu thư gả cho tên Lợi thư kí thì thằng nhóc này lại chạy đến tòa soạn, thành lập một đội chó săn hùng hậu, không làm gì khác chỉ cần cầm máy ảnh và máy quay phim bám lấy tên họ Lợi 24/24.
Mục tiêu cao cả là tìm ra chứng cứ tên họ Lợi đó có lỗi với Tề đại tiểu thư. Nhưng trời đã không phụ người khổ công. Tên họ Lợi dù rất cẩn thận cũng để họ nắm được cái đuôi. Lợi dụng thị trưởng Hán Thành đi viếng thăm Bunradi, hắn và phu nhân của thị trưởng Hán Thành sẽ hẹn gặp nhau ở khách sạn.
Không ngờ tên họ Lợi đó lại lên giường với vợ của ân sư mình, đúng là thứ chẳng ra gì. Biết được tin này, cả đội chó săn do hắn làm đội trưởng đã mai phục sẵn ở khách sạn suốt nhiều ngày, thuê căn phòng bên cạnh và lắp đặt máy quay trộm.
Cuối cùng đã quay được cảnh hot ở trên giường, lúc bọn họ đang “Ưm… ưm… Áh… Áh…” quấn chặt lấy nhau. Đợi sau khi đôi gian phu đó rời khỏi, bọn họ còn đợi gì, mà không lập tức chạy qua lấy hàng về. Nhưng khốn thay, không biết con chó con mèo nào băng ngang qua ban công làm lệch cái cái chậu hoa, khiến máy quay phim mini rơi là ngoài, thế là tối thui. Có phải trời đang chơi họ không.
Vì nghĩ đến chén cơm mỗi ngày và tiền lương háng tháng, dù trong ngoài đều bất mãn, gã vẫn phải vác máy ảnh lên, rời khỏi tòa soạn.
12 tiếng sau – 2h sáng.
Bên ngoài mưa tầm tả, tất cả các cửa tiệm từ cao cấp đến bình dân đều đã đóng cửa, ngay cả một chiếc xe trên đường cũng không nhìn thấy. Vậy mà, lại có kẻ khoác áo mưa lủi thủi trong đêm. Đó mới thấy sức mạnh của “giấy bạc” thật là mãnh liệt.
“Mày có biết mấy giờ rồi không? Vì mày mà cơm chiều cơm tối tao bỏ hết.” Một gã trung niên đầu xù tóc rối, từ trong căn tiệm bước ra, trên tay còn cầm theo cái máy quay phim.
“Lần sau tao sẽ đãi cơm… máy quay phim của tao, mày sửa xong rồi sao?”
“Nếu không xong, tao gọi điện cho mày làm gì.”
Bát cơm của hắn được giữ rồi, vui mừng hiện hẳn ra mặt. Gã giựt lấy máy quay phim từ tay bạn thân, rồi xoay người đi.
“Khoan đã!”
Không cần hỏi gã cũng biết tên bạn thân này muốn gì, vô cùng thân thiện, anh nhà báo xoay người lại cười thật tươi.
“Mày hiểu mà… cuối tháng rồi, đợi tháng sau tao lãnh tiền lương sẽ trả cho mày… ok”
“Tao không phải nói vấn đề đó, tao có thứ này cho mày xem.”
Giựt lại máy quay phim từ tay nhà báo, người bạn thân lập tức khởi động máy, và một đoạn video đã hiện ra…
“Áh… ah…”
“Thật sướng quá… anh Lợi, đâm mạnh vào… đâm chết em… Áh… h…”
Thật không ngờ già như phu nhân thị trưởng lại có thân hình bốc lửa như vậy, eo nhỏ, mông to, còn cặp ngực thì hệt như những em xinh tươi trong phim AV, to đến ngập cả mặt. Một bàn tay của tên họ Lợi cũng không thể nào nắm hết.
“Mạnh như thế này đủ chưa?”
“Áh… áh… Nhẹ một chút… em chịu không nổi… áh… a…”
Thứ đàn ông của tên họ Lợi cũng không phải tầm thường, mạnh mẽ ra vào không ngừng, khiến cho thị trưởng phu nhân phải khóc thét. Nhìn hai người này làm tình còn gây cấn hơn mấy bộ phim hắn dùng thủ dâm mỗi tối, kiểu nào cũng có, tư thế nào cũng chơi được. Bọn diễn viên đó chắc cũng phải hổ thẹn khi xem được cuộn băng này, thật là lợi hại.
Cậu nhỏ bên dưới đũng quần của hắn cũng muốn cương lên, khi nhìn thấy tên họ Lợi lật người của phu nhân thị trưởng nằm bò lên giường, đem dục vọng đói khát chuẩn bị…
“Bụp… p…”
Đây lúc cao trào nhất, thì âm thanh giống như cúp điện, một màn nhìn màu đen tối thui, những lần đen xanh đỏ cứ chập chờn trên màn hình. Chẳng lẽ lại hư nữa sao, tên nhà báo ngẩn đầu lên nhìn anh bạn thân.
Chưa kịp mở miệng hỏi tội thì âm thanh phát ra…
“Muốn tôi tin thì hãy để tôi kiểm tra trên người cô… Hoắc Mạn Ni, nếu cô dám phản bội tôi lên giường với thằng khác, tôi sẽ bắt cô chết”
“Không được… anh là thằng điên, anh không được làm vậy… A… A…”
Trên màn hình là hình ảnh một nam và một nữ đang giằng co ở gần ban công khách sạn.
Gã nhận ra khách sạn này, là khách sạn hắn đã mai phụ đôi gian phu Lợi thư kí và thị trưởng phu nhân Hán Thành. Nhưng bộ dạng của hai người này trông rất quen mặt, chỉ là hiện thời gã vẫn chưa nghĩ ra, cho tới khi nghe thấy…
“Á… A… Thiếu Hoành”
Thì đôi mắt nhà báo rực sáng vì gã đã nhớ ra, người vừa bị ngã đập đầu vào ban công là đại thiếu gia của Tống thị, cửu đời đơn truyền, Tống Thiếu Hoành. Khắp Á Lạp Tân này chỉ có một. Hiện tại vẫn còn đang hôn mê trong bệnh viện chưa thể tỉnh lại.
Còn người phụ nữ vừa ném cậu ta ra khỏi ban công là con gái nuôi của Hoắc thị, Hoắc Mạn Ni. Cũng chính là vợ của cậu ta. Hóa ra đó không phải là tai nạn mà mưu sát.
“Đó là thứ tao muốn cho mày xem.”
Gã nhà báo ngẩn đầu lên nhìn bạn thân mình.
“Tao với mày sắp phát tài rồi.”
…
Khách sạn 1001.
Tiếng động cơ, tiếng kèn xe đinh tai bên dưới tòa nhà. Cùng âm thanh phát ra từ máy hút bụi, và tiếng bước chân người ngoài hành lang. Gần hơn là thứ ánh sáng chói mắt rát da đang hất qua từ khung cửa sổ, chiếu rọi lên giường. Tất cả đủ để đánh tỉnh một kẻ say, sau đêm dài cuồng loạn.
Vừa mở mắt ra thì đầu đau như bổ đôi, mọi thứ trong phòng vẫn cứ rất mơ hồ, và xoay vòng trước mặt. Hoắc Phi đưa tay lên chán cố giữ cho cái đầu đang quay cuồng được yên vị và giảm bớt cơn đau nhức đang khiến hắn muốn nổ tung.
Hoắc Phi đảo mắt nhìn khắp căn phòng, lục tung kí ức để tìm lời đáp cho câu hỏi đầu tiên. Tại sao hắn lại có mặt trong căn phòng này?
Sau khi nhìn lên trên xong, vẫn chưa có đáp án thì hắn lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới sàn.
Một đống hỗn độn như những tấm vãi rách nát. Tất cả đều cởi sạch, quần áo trên người hắn thậm chí quần lót đều đang nằm dưới sàn. Và trong cái tình huống này, thì không thể nào thiếu được quần áo của phụ nữ nằm xen lẫn bên cạnh. Anh cởi, tôi cởi, kết quả là đây.
Suy sụp hoàn toàn, câu hỏi thứ hai nhanh chóng xuất hiện. Hắn đã làm cái quái quỷ gì với người phụ nữ bên cạnh?
Đặt tằm mắt lên tấm chăn mỏng trên người phụ nữ lạ, sự che phủ chỉ dừng lại ở cặp mông nhô cao, những đường cong gợi cảm, những chỗ lồi lổm trên tấm lưng thon trắng muốt. Từ rảnh hẹp ở giữa mông chạy dọc lên đôi vai trần gợi cảm, chói mắt với những dấu hôn bầm xanh tím, vết tích cho sự mãnh liệt đêm qua.
Người phụ nữ đang vùi mặt vào chăn, mái tóc đen mượt mà tán loạn khắp trên giường. Như một con búp bê rách nát, rã người không chút sức lực. Không hay biết trời đã sáng cũng như sự tỉnh lại của người đàn ông bên cạnh.
Không có câu hỏi thứ ba, Hoắc Phi hai tay ôm chặt lấy đầu ân hận và tự trách. Hắn đã có đáp án cho tất cả chuyện xảy ra. Hàng loạt kí ức vụng vặt tối qua như một mãnh ghép nhỏ trong trò chơi xếp hình, lần lượt được hắn đặt vào đúng vị trí.
Một lần nữa trong cơn say, hắn lại lên giường với người phụ nữ lạ, nhưng khác hẳn lần trước. Lần này hắn lại cảm thấy thỏa mãn, hắn mê luyến thân thể người phụ nữ này, mặc cho những tiếng cầu xin thúc thích bên tai, đêm qua hắn vẫn điên cuồng độc chiếm thân thể cô.
Hơn nhiều lần trong đêm tối hắn đã buông thả bản thân, nài nỉ, cưỡng ép, dụ hoặc, tất cả những điều hắn đã làm khiến người phụ nữ trên giường phải nằm yên, để hắn chôn chặt vào cái nơi mềm mại, ướt át, và bức người đến điên loạn, thật đáng xấu hổ.
Nhưng hắn hận nhất bản thân tại sao lại dư thừa tinh lực, hết lần này đến lần khác phóng thích mầm mống vào cái khe nhỏ đó, chưa một lần có ý định dừng lại. Hoắc Phi rất muốn đỗ tất cả lỗi do tác dụng của rượu, nhưng hắn phải thành thật với chính mình, bản thân đêm qua muốn người phụ nữ này đến mất kiểm soát.
“Dục Uyển! Anh xin lỗi… anh phải làm sao đây.”
Cảm giác lúc này của Hoắc Phi chính là tự trách, cảm thấy có lỗi với Dục Uyển. Lần trước phạm tội, nhưng mới một tháng hắn lại tái phạm lỗi lầm. Hôm nay cô sẽ về nước, hắn lại tặng cô món quà bất ngờ này.
Không được, chuyện này hắn không thể để cho Dục Uyển phát hiện ra.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hoắc Phi vội bước xuống giường, mặc quần áo vào, rồi rời khỏi phòng.
Nhưng nhớ đến tất cả những gì mà người phụ nữ trên giường đã làm vì hắn tối qua. Hoắc Phi đã lấy ra một tấm chi phiếu, viết lên đó mấy con số, xem đó là thù lao cho những hành động tích cực của cô ta tối qua.
Hoắc Phi đáng thương tội nghiệp của chúng ta, giựt mình khi nhìn thấy người phụ nữ trên giường có giấu hiệu chuyển mình. Gần như nín thở, vì hắn sợ sự rắc rối, sợ sự đeo bám của cô ta như bao nhiêu người phụ nữ khác trước đây hắn từng quan hệ, sợ sự tái phạm này sẽ đến tai Dục Uyển, sợ sẽ mất đi cô. Nên lập tức đặt tấm chi phiếu trên bàn, rồi bỏ chạy.
“Rầm… m…”
Nhưng sai lầm của hắn chính là bắt đầu từ tấm chi phiếu này, rất nhanh Hoắc Phi sẽ hối hận vì điều này.