Phần 154
Nhà kho – gần bến tàu.
“Nó mà biến mất… tao với mày khó sống với thiếu gia, mày biết tính khí của hắn… là một thằng điên.”
“Tao… tao… không phải đã bắt lại được nó rồi sao, mày la lối cái gì?”
Mọi người ở Cabo đều nói thiếu gia của họ Tô là thằng điên, tính khí thất thường lúc thì ôn như như nước khi thì nóng như núi lửa, không ai có thể lường trước được hậu quả, nếu chọc giận đến hắn.
Mạng như vừa nhặt được từ quỷ môn quan trở về, tâm trạng vẫn còn kích động, hắn thật không tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, nếu lúc đó con đàn bà đó biến mất.
Hắn tức giận đi đến trước mặt Dục Uyển, giơ tay nắm lấy tóc cô giựt ngược lên.
“Con đàn bà thúi! Mày hại ông suýt chết.”
Cảm giác đau đớn ập đến đã đánh tỉnh Dục Uyển. Theo phản xạ mà cô mở mắt ra, nhưng trước mặt vẫn là một màu đen tối tăm, không chút ánh sáng nào có thể xuyên qua lọt được băng vải trên mắt.
“Bốp… p…”
Hắn dùng sức thôi vào bụng của Dục Uyển.
“Á… Á…”
Dục Uyển đến đến gập người lại, nhưng giờ cô mới nhận ra, cả hai tay hai chân đều bị treo lên trên cột, không thể cử động được.
“Không phải tao đã nói mày đừng giở trò rồi sao? Dám bỏ trốn… mày đúng là muốn chết.”
Lúc hắn định giơ tay ra đánh tiếp. Thì cánh cửa nhà kho lần nữa được đẩy ra. Một đôi nam nữ bước vào. Người đàn ông thì họ biết quá rõ, còn người phụ nữ thì họ không biết vì khuôn mặt của cô ta được che giấu dưới lớp mặt nạ.
“…” Nhìn thấy Tô Lân, hai gã đàn em liền cúi đầu chào.
Người đang đến là ai, với đôi mặt đang được bịt kín. Dục Uyển khó mà hình dung được chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ có thể cảm nhận được âm thanh của tiếng giày cao gót, đang tiến gần đến chỗ cô. Và một chút hơi thở của người kia.
“Cô là ai?” Dục Uyển lên tiếng.
Hoắc Mạn Ni ngồi xuống trước mặt của Dục Uyển. Tô Lân nói tối mai Dục Uyển sẽ được đưa đến Đảo Chết, cả đời này ả đừng mong có hi vọng quay lại Á Lạp Tân. Cho nên Mạn Ni muốn đến gặp lần cuối, có bao nhiêu thù hận cô muốn trả một lần.
“Chát… t…” Đây chính là câu trả lời của Mạn Ni.
Ba ngày nay Luật vì tìm kiếm nó, mà không ăn không ngủ, lật tung cả thành phố này lên. Hắn càng khổ sở tìm kiếm thì càng khiến cô câm ghét nó hơn.
Trước khi Dục Uyển biến mất khỏi đây, Mạn Ni muốn tặng cho Dục Uyển một món quà lớn.
“Tôi muốn hai người chơi chết nó ngay tại đây.”
Giọng của Nạn Ni qua chiếc mặt nạ, hoàn toàn biến dạng. Không còn là giọng nói trong trẻo ấm áp của một Hoắc Mạn Ni, nó khàn đục và lạnh lẽo. Mạn Ni chỉ tay về phía hai gã thuộc hạ của Tô Lân.
Cả Dục Uyển, Tô Lân cùng hai gã kia đều kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng.
Mạn Ni muốn nhìn thấy bộ dạng phóng túng dâm đãng của Dục Uyển, ghê gớm như thế nào có thể khiến cho Hoắc Luật điên đảo. Nếu Luật tận mắt chứng kiến cảnh nó bị hai thằng đàn ông luân phiên cưỡng bức, tâm trạng sẽ thế nào, Mạn Ni rất là mong đợi được nhìn thấy, ngay cả máy quay quay phim cô cũng đã chuẩn bị sẵn.
“Tôi và cô rốt cuộc có ân oán gì, tại sao lại muốn hại tôi… cô là ai?” Dục Uyển tức giận, vùng vẫy cả tay lẫn chân, muôn tiến lại gần Mạn Ni.
“Sao còn đứng yên đó? Tôi muốn hai người làm nhục nó.” Mạn Ni lớn tiếng hét lên.
Hai gã phía sau lại càng lúng túng hơn, họ quay sàng nhìn Tô Lân, như cầu khẩn một sự trợ giúp.
“Họ không thể?” Tô Lân lên tiếng.
“Tại sao?” Hoắc Mạn Ni khó hiểu nhìn Tô Lân, chẳng lẽ họ chê khuôn mặt xấu xí của nó.
“Bọn họ là gay.”
Xung quanh lắng động bất ngờ, câu trả lời này ngoài dự định của Mạn Ni. Cô đã tưởng tượng ra cảnh Dục Uyển bị lăng nhục trước khi tới đây, lẫn cả cảm giác thỏa mãn khi trút được cơn giận. Nhưng bây giờ…
“Đừng nhìn anh… chuyện tàn nhẫn như vậy anh không làm được.” Tô Lân nhếch miệng cười nhìn Mạn Ni, rồi từng bước đi đến bên cạnh Dục Uyển.
“Nhưng anh có cách khác giúp em hạ cơn giận.”
Hắn cúi người xuống, nhặt lấy khúc gỗ dưới đất lên, vung lên thật cao và…
“Á… A… A…”
…
Sở cảnh sát.
Bảo vệ của khu chung cư bị đánh ngất đi, và cuộn băng ghi hình từ camera của chung cư cũng biến mất. Cho nên một ít manh mối cũng không thể tìm ra, nhưng có người đã nhìn thấy đám người đưa Dục Uyển đi. Sau ba ngày đấu tranh tư tưởng dữ dội, người này đã quyết định hợp tác với sở cảnh sát, nhận diện kẻ tình nghi.
Cục Trưởng Hà đã dựa vào miêu tả của nhân chứng, phác họa ra diện mạo của kẻ bắt cóc. Sau khi thu hẹp phạm vi, những kẻ từng có tiền án tiền sự và có diện mạo tương tự, đều đang đứng xếp hàng dài sau tấm kính có tất cả là mười người, theo mô phỏng trí nhớ của người nhận dạng, bọn họ đều che nửa mặt lại.
Hoắc Luật, Hoắc Phi phát hoảng suốt nhiều ngày vì không thể tìm ra chút tung tích nào của Dục Uyển, tinh thần và thể xác đang xuống dốc trầm trọng. Ba ngày nay, số lần họ ngủ không thể tính giờ mà là đếm từng phút. Hi vọng duy nhất của họ chỉ có thể đặt trên bà cô trước mặt.
Nhưng…
“Không phải! Tất cả bọn họ đều không phải.” Sau khi chậm rãi đi lướt qua từng người một, bà cô xoay người lại nhìn cục trưởng Hà.
“Không thể nào, bà nhìn kỹ xem… nhất định phải có ai trong số bọn họ, tại sao lại không có.” Hoắc Phi phát hoảng, hắn bước tới lôi bà cô già đến trước tấm kính, buộc bà ta phải xem lại một lần nữa.
“Thật… thật sự không phải bọn họ…”
Trước sự kích động của Hoắc Phi, bà cô già cũng bị hắn làm cho dọa sợ, chân tay đều run rẩy.
“Phi! Mày hãy bình tĩnh lại, mày đang làm cho bà ta sợ.” Bạch Ngạn Tổ bước tới kéo Hoắc Phi về.
“Mày bảo tao làm sao bình tĩnh, trong khi Dục Uyển vẫn không rõ sống chết? Nếu tao biết bọn nào làm ra chuyện này, tao sẽ không tha cho chúng.”
“Rầm… m…”
Hoắc Phi giận dữ đập tay xuống bàn.
“Cô Từ! Cám ơn sự hợp tác của cô… khi nào có thêm manh mối mới, mong cô liên lạc với chúng tôi… Tiểu Tân, cậu đưa cô Từ về nhà.” Cục Trưởng Hà lên tiếng.
“Dạ! Cục Trưởng.” Một viên cảnh sát trẻ bước đến chỗ của bà cô già.
Bà ta lập tực lấy ngay túi xách, rồi vội vã theo Tiểu Tân ra ngoài.
Hoắc Luật đang đứng dựa tường, bộ dáng rất mệt mỏi. Hắn bước tới chỗ cục Trưởng Hà.
“Cục Trưởng Hà! Không còn ai nữa sao?”
“Hoắc thiếu gia! Tất cả những người khả nghi ở Á Lạp Tân này, đều bị chúng tôi mang về hết… từ sáng giờ cũng hơn cả trăm người, chúng tôi đi đâu mà tìm nữa đây.” Cục Trưởng Hà thở dài nhìn Hoắc Luật.
“Nếu bọn chúng không phải là người ở đây thì sao… đến từ nơi khác ngoài Á Lạp Tân?” Hoắc Luật lên tiếng.
“Chuyện này… tại sao tôi không nghĩ ra, tôi sẽ lập tức liên hệ với bên phía xuất cảnh, cậu chờ tin tốt của tôi.”
Cục trưởng Hà hớn hở cầm mấy tấm họa phát thảo rồi cùng đám người của ông ta rời khỏi sở cảnh sát.
“Rầm… m!!”
Thật ra em đang ở đâu, Dục Uyển…
Đó là điều duy nhất cả hai anh em Hoắc Luật, Hoắc Phi đang cùng nghĩ đến.