Phần 153
Ba ngày sau…
Hoắc gia.
“Hu… u… Tiểu Uyển… thật ra con đang ở đâu?”
“Hu… u…”
Trước khi bước qua cửa lớn Hoắc gia thì đã nghe thấy tiếng khóc của mẹ Tiêu vang khắp biệt thự. Từ sau khi Dục Uyển mất tích thì mẹ Tiêu đã trở thành bạn thân thiết với khăn tay và nước mắt. Một sản phụ cao tuổi vừa mới sinh xong đó là chuyện không tốt chút nào.
“Tiêu Tường! Em vừa mới sinh xong, không nên quá xúc động, để tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Dục Uyển mất tích nhưng Hoắc Nghị lại không lo lắng bằng việc Tiêu Tường cứ ngồi khóc suốt ngày, ông lo cho tình trạng sức khỏe của bà nhiều hơn.
“Lão gia! Tiểu Uyển mất tích đã ba ngày, tới giờ vẫn không biết thế nào… em làm sao có thể đi nghỉ.”
“Hoắc Nghị nói rất đúng… suốt cả đêm còn đã không ngủ, con còn phải chăm sóc Hoắc Tâm, quên rồi sao” Tiêu lão lên tiếng.
Hoắc Tâm là tiểu công chúa nhỏ Hoắc Nghị và Tiêu Tường, vừa nhắc đến là nghe thấy tiếng khóc của cô nhóc, vú nuôi từ trên lầu ẩm tiểu công chúa nhỏ xuống, bởi vì dỗ mãi không nín. Người duy nhất có thể làm điều đó là mẹ Tiêu.
“Con xem… con bé lại khóc, con mau dỗ nó… ở đây đã có cha và Hoắc Nghị, mọi người sẽ giúp con tìm tiểu Uyển.”
“Cha! Vậy con lên lầu dỗ Hoắc Tâm… khi nào có tin tức của Dục Uyển, mọi người phải báo cho con biết.”
Lớn hay nhỏ đều là con. Đứa nào xảy ra chuyện mẹ Tiêu cũng sẽ sốt ruột. Nghe Hoắc Tâm khóc, bà cũng nóng lòng đứng dậy chạy đến chỗ của vú nuôi, từ tay vú nuôi bồng lấy cô nhóc rồi đi lên lầu.
“Khiêm! Con nghĩ chuyện này có phải do bọn bắt cóc làm?”
“Con nghĩ không phải”
Nếu chuyện này do bọn bắt cóc làm, thì ba ngày nay đã phải có điện gọi đến tiền chuộc. Nhưng đã ba ngày trôi qua, chuông điện thoại vẫn chưa reo.
“Vậy có phải là kẻ thù của Hoắc thị? Nhưng kẻ thù của Hoắc thị rất nhiều… có thể là ai trong số bọn họ, lại nhắm vào Dục Uyển?”
Với khả năng này Hoắc Khiêm cho là không thể, người bên ngoài đều biết Dục Uyển chỉ là con gái riêng, ngoài cái họ ra thì không có quan hệ với Hoắc gia, nếu muốn gây khó khăn Hoắc gia, thì cũng nên chọn một đối tượng nào có quan hệ thân thiết hơn, không phải là Dục Uyển.
Vậy chỉ có thể là ân oán cá nhân, kẻ thù của Dục Uyển gây ra. Nhưng là người nào có khả năng một tay che trời, ngay cả Bạch gia cũng không thể tìm ra chút manh mối.
Đảo mắt một lượt, Hoắc Nghị cảm thấy đại sảnh thật trống trải, như thiếu ai đó
“Luật và Phi đâu? Mấy ngày nay sao cha không nhìn thấy” Hoắc Nghị lên tiếng.
Ba ngày nay không chỉ Tiêu Tường không nhìn thấy Dục Uyển, mà cả Hoắc Nghị muốn nhìn thấy mặt hai thằng con trai của mình cũng không được. Suốt cả ngày Hoắc Luật và Hoắc Phi đều ở bên ngoài, chạy qua lại giữa sở cảnh sát à Bạch gia, không lúc nào có mặt ở nhà.
“Lão gia!”
Hoắc quản gia từ ngoài cửa vội vã chạy vào.
“Lão gia! Cục trưởng Hà đến… đã có tin tức của tiểu thư.”
…
Ngoại ô – kho chứa hóa chất, gần bến tàu ca cách trung tâm thành phố 50 km.
Ngoài cửa nhà kho, hai trong ba gã đàn ông đã xuất hiện ở căn hộ của Dục Uyển ngày hôm đó, đang ngồi xổm hút thuốc.
“Tao mệt mỏi lắm rồi, chuyện này tới khi nào mới chấm dứt?”
Sau khi Dục Uyển mất tích, không chỉ thành phố mà cả Á Lạp Tân đều xôn xao. Hoắc Nghị đã nhờ đến sự can thiệp của cả hai giới hắc bạch để tìm kiếm tung tích của cô, báo chí và giới truyền thông cũng vào cuộc. Ba ngày nay chỉ cần bật tivi lên hay là mở báo ra xem, đều là tin tức về Dục Uyển.
“Mày bình tĩnh lại, tối mai tàu sẽ cập bến, sau khi đưa ả lên tàu… chúng ta sẽ lên máy bay trở về Cabo.”
“Mẹ kiếp! Không ngờ lại rắc rối như vậy.” Một gã đứng dậy, hít một hơi dài nốt điếu thuốc, rồi ném xuống dưới đất.
“Này ở đây canh chừng nó… tao ra ngoài kia hít thở chút không khí.” Hắn nghiền nát điếu thuốc dưới chân rồi bỏ đi.
Bên trong căn phòng.
Cách âm không tốt nên đoạn đối thoại bên ngoài, Dục Uyển đều nghe hết tất cả.
“Tới giờ ăn.”
Cánh cửa được kéo ra, ánh tràn vào trong căn phòng lạnh lẽo, cô có thể cảm nhận được một chút hơi nóng yếu ớt đang chạm vào mặt mình. Hắn bước vào trong phòng, kéo chiếc ghế ra và ngồi trước mặt Dục Uyển.
“Há miệng ra!”
Hắn mở hộp cơm ra, đúc từng muỗng và gấp từng đũa thức ăn cho cô.
Chân tay đều bị bọn họ bắt trói, ngay cả mắt cũng bịt kín. Với Dục Uyển ba ngày qua thì ngày hay đêm đều như nhau, trước mặt là một dãy màu đen. Cô không biết đã đắc tội với ai, mà khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này. Cũng không biết hiện giờ bản thân thân đang ở đâu, chỉ rõ một điều duy nhất, tối mai đám người này sẽ bán cô đến Đảo Chết, một hòn đảo bất trị mà chính phủ phải đầu hàng, cái nôi của tội phạm, và nơi đầu mối chế tạo và sản xuất vũ khí, thuốc phiện.
Cô từng nghe Hoắc Luật kể qua, chỉ cần đặt chân lên đảo thì cơ hội trở ra là con số không. Đời cô coi như xong nếu bị bán lên đảo chết.
Làm sao để thoát khỏi nơi này…
Thức ăn vừa nuốt vào lập tức phun ra, vọt thẳng vào người gã. Gã nổi điên, ném hộp cơm xuống đất, rồi phủi hết thức ăn dính trên người.
“Mày giở trò gì hả?”
Dục Uyển lăn đùng xuống đất, hai tay ôm bụng, mặt mày thì nhăn nhó, và dáng vẽ rất đau đớn.
“Mày có chuyện gì?” Gã ta nắm tóc Dục Uyển giựt ngược dậy.
“Chắc do thức ăn bị hư rồi, tôi… tôi… muốn đi đại tiện”
“Mày muốn lừa ai? Tưởng tao là thằng ngu.” Hắn nhếch miệng cười.
“Tin hay không tùy anh, nhưng tôi chịu hết nổi hay… để tôi giải quyết tại đây luôn cũng được, tôi nhịn hết nổi rồi.”
Nghe Dục Uyển nói xong mặt hắn liền tối sầm. Nếu để con đàn bà này phóng uế ngay tại đây, thì tối nay anh em bọn họ làm sao ngủ, hôi thối chết đi được.
“Đứng dậy! Tao đắt mày ra ngoài”
Sau khi đạp đỗ cái ghế, hắn bước đến lôi Dục Uyển ra phía sau căn nhà kho, để cô giải quyết mớ hỗn độn trong bụng ra.
“Đừng có giở trò, đi nhanh.”
“Anh giúp tôi cởi trói được không? Bất tiện như vậy thật khó đi.”
“Đàn bà phiền phức… chờ một chút.”
Sau khi lấy cái khăn đen trong túi quần ra, che kín lại mặt mũi của mình. Gã mới bước tới cởi trói cho Dục Uyển. Sau đó quay lưng đi, rồi châm một điếu thuốc lên hút hơi dài.
Hắn ta vừa xoay mặt đi, Dục Uyển lập tức tháo khăn bịt mắt ra. Cô bắt đầu bước lùi bước, nhẹ nhàng, cẩn trọng và không để phát ra bất kì tiếng động nào. Nhưng tác dụng của việc tim thuốc an thần quá liều, khiến người cô choáng váng, đầu óc cứ quay cuồng.
Ở đây là nơi hoang vắng, cách xa thành phố chỉ cần cô tìm đến gần nơi dân cư sinh sống thì có cơ hội thoát khỏi đây.
Nhưng người tính lại không qua được ý trời, Dục Uyển có thể may mắn trốn được gã ngu ngốc kia. Lại xui quẩy đụng ngay vào gã muốn ra ngoài hít khí trời khi nãy. Lúc cô trượt chân ngã phịch xuống đất, ngẩn đầu lên đã nhìn thấy một bóng đen phủ lấy mình, mặt mũi thì cô không nhìn ra, nhưng giọng nói của hắn thì quen tai vô cùng, là một trong ba gã đang giam giữ cô.
“Muốn đi đâu?”
“Tôi… tôi…”
“Rầm… m…”
Một cú đập sau gáy, Dục Uyển ngã xuống đất. Gã “ngu” kia đã chạy đến kịp lúc và đánh ngất Dục Uyển.
“Thằng ngu! Không phải nói mày canh giữ ả rồi sao?”