Phần 152
Mười phút sau…
Trong bếp âm thanh lục đục liên tục phát ra. Ấm điện vừa xôi là Dục Uyển cắt gối mì tôm ra cho vào tô. Cái này không phải nấu cho cô mà là cho Hoắc Phi, ngoài miệng và trong bụng đều đang mắng chửi bản thân. Tại sao cô có thể dể dàng tha thứ cho những chuyện Hoắc Phi đã làm, còn nấu thức ăn cho hắn, phải bỏ mặt để hắn đói chết.
“Gừ… m…”
Dục Uyển tức giận, cắn nát gối bột nêm, hơi cay xông thẳng vào mũi. Tất cả là tại cô ngu.
Hoắc Phi từ nhà tắm bước ra, trên người cũng chỉ quấn mỗi khăn tắm. Hai ngày nay hắn đã không có tắm rữa gì cả, khắp người đều bốc mùi, sau khi tắm xong cả người đều trở nên thoái mái hơn, hắn từ phía sau ôm lấy Dục Uyển.
“Buông ra! Đừng nghĩ tôi nấu mì cho anh ăn, là đã tha thứ cho anh.”
Hoắc Phi vẫn không hề nhúc nhích, hai tay vẫn ôm chặt và vùi mặt vào cổ của Dục Uyển.
“Uyển! Tha thứ cho anh chỉ lần này thôi, anh và người phụ nữ đó thật không có gì… người anh yêu chỉ có mỗi em.”
“Anh có thể thề… từ lúc quen em, đó là lần đầu tiên anh lên giường với người phụ nữ khác, cũng sẽ là duy nhất… tha thứ cho anh.”
Dục Uyển từng suy nghĩ, Hoắc Phi đã có thể chấp nhận quá khứ giữa cô và Luật, hắn không để tâm. Có phải cô đã quá khắc khe với hắn. Cô có nên tin hắn, tha thứ cho hắn lần này không?
Cho Hoắc Phi một cơ hội, cũng cho cô thêm một lần cơ hội được hạnh phúc. Mặc dù biết số mình rất xúi quẩy, mua vé số không khi nào trúng, nhưng Dục Uyển muốn đánh cược lần này.
“Được! Em tin anh… em sẽ tha thứ cho anh, nếu còn lần sau…”
“Anh cam đoan sẽ không có lần sau.”
Dục Uyển xoay người lại nhìn hắn, lời chưa nói xong thì Hoắc Phi đã giơ tay ngăn lại. Hắn cũng không quá tham lam, bước đầu tiên đã nhận được sự tha thứ của Dục Uyển thời gian còn dài. Hoắc Phi buông Dục Uyển ra, rồi ngồi ngay ngắn xuống ghế.
Dục Uyển đặt tô mì lên bàn, rồi xoay người vào trong phòng tắm, thay đổi y phục. Hôm nay là hôn lễ của chị em tốt Lý Nhã, cô dâu phụ như cô lại đến trễ nếu không phải vì hắn.
“Dục Uyển! Em chuẩn bị đi đâu sao?”
“Hôm nay huynh đệ tốt của anh kết hôn, không nhớ sao?” Dục Uyển trong phòng tắm, lên tiếng.
Bên ngoài.
“Cạch…”
Đôi đũa trên tay của Hoắc Phi rơi xuống bàn. Hôm nay là ngày kết hôn của Ngạn Tổ, tại sao hắn lại quên mất chuyện trọng đại như vậy.
“Reng… reng…”
Chuông điện thoại một lần nữa reng lên, khiến cho Hoắc Phi giật mình, hắn nhấc điện thoại lên. Có hàng trăm cuộc gọi “truy sát”, phần nhiều là của Bạch Ngạn Tổ. Bởi vì rể phụ của hắn đã mất tích hai ngày, không một cuộc gọi về.
“Alo…”
Hoắc Phi vừa nhấc máy thì nghe thấy tiếng hét như sấm của Bạch thiếu. Bởi vì hôm nay người làm rể phụ chính là hắn.
“Thằng khốn! Mày đang ở đâu? Hôn lễ sắp bắt đầu… dâu phụ và rể phụ đều mất dạng, hai người đang chơi tao hả?”
“Mày đừng nóng… tao lập tức tới ngay.”
Hoắc Phi đứng dậy nuốt vội tô mì, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
“Uyển! Anh thay lễ phục xong sẽ qua đón em.”
“Rầm… m!!!”
Dục Uyển từ trong phòng tắm chạy ra đuổi theo, trên tay còn cầm bộ y phục bẩn của Hoắc Phi. Nhưng cửa đóng sập lại, hắn hoàn toàn mất dạng.
“Hoắc Phi! Anh vẫn…”
Người đã đi mất, Dục chỉ muốn nói…
“Anh vẫn chưa mặc quần áo.”
Trí nhớ của Hoắc Phi thật sự không phải là quá tốt như cô đã tưởng, ngay cả quần áo cũng chưa mặc, chỉ quấn mỗi khăn đã chạy ra ngoài. Hi vọng những người trong chung cư sẽ không nghĩ hắn là tên biến thái đập một trận.
Dục Uyển bước tới khóa cửa lại, rồi xoay người vào phòng tắm. Nhưng vừa đi tới ghế sofa thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Chắc là Hoắc Phi quay lại.
“Em biết thế nào anh cũng…”
Cô vừa mở cửa ra thì một mùi hương lạ liền xông thẳng vào mũi, trước mặt cô xuất hiện ba người đàn ông to lớn, che mặt.
“Các người là ai?”
“Rầm… m…”
Cả ba người họ đạp vừa vào trong, Dục Uyển lùi lại phía sau.
Biết rõ người đến không có ý tốt, Dục Uyển đã chuẩn bị tư thế ứng chiến. Nhưng đòn vừa giơ ra, chân tayliền bủn rủn không sức lực, bóng dáng ba người trước mặt trở nên mờ ảo, mặt đất và mọi thứ trong phòng bắt đầu ngã nghiêng.
Chuyện gì đang diễn ra với thân thể cô…
Không phải mọi thứ nghiêng ngã mà là cô sắp ngã.
“Rầm… m…”
“Dẫn cô ta đi.”