Phần 139
Con hư tại mẹ, trò hư tại thầy, chồng hư là tại vợ. Cái triết lý đó không biết từ đâu mọc ra, mà sau khi lể đính hôn kết thúc thì cô được ba Nghị giao cho một trọng trách vô cùng nặng nhọc, là vực dậy tinh thần hiếu học của Hoắc Phi, nâng cao thành tích học tập của hắn, khiến hắn từ TOP năm trăm lọt vào TOP năm.
Ba Nghị cũng đã nói thẳng không che đậy gì cả, chưa tới hai tháng nữa sẽ là sinh nhật của cô. Ông quyết định chuyển nhượng cho cô mười phần trăm cổ phần của Hoắc thị, giống như những gì cô đã nghe trước cửa phòng của mẹ Tiêu bốn tháng trước. Nhưng lần này lại kèm theo một điều khoản nhỏ, đó là Hoắc Phi. Nếu cô có thể khiến hắn lọt vào Top năm trong học kì tiếp theo thì, sẽ được tặng thêm năm phần trăm nữa, còn không thì mười phần trăm còn lại cô cũng không được nhận.
Bầu trời sụp đổ, học kì tiếp theo chỉ có ba tháng, mà khoảng cách từ hạng 500 và hạng 5, nó xa vời vợi. Dục Uyển mang theo gánh nặng trên vai, cùng chồng sách đặt hết lên bàn cho Hoắc Phi. Nhưng hắn lại không hề ngó ngàng đến. Hai tay gối dưới đầu, hai chân vắt chéo trên ghế và mắt thì không bao giờ chịu mở ra.
“Hoắc Phi! Dậy mau cho em… anh muốn nằm tới khi nào nữa hả?” Dục Uyển bước tới kéo hắn dậy, ngày thường nhìn ốm yếu, không ngờ nặng ra phết.
Hoắc Phi bộ dạng biếng nhát, hắn nhăn nhó mặt mày nhìn Dục Uyển.
“Uyển à! Tối qua anh uống rất nhiều rượu… đầu còn rất nhức, em cho ngủ thêm một chút nữa đi, em đừng có bắt chước cha… anh cần gì phải học, thành tích học cao hay thấp thì để làm gì?”
Dục Uyển kéo cả buổi, lưng hắn vừa tách khỏi ghế sofa thì lập tức lại nằm xuống, cô thật không biết làm sao với một anh chồng lười như vậy.
“Anh ngủ suốt cả ngày nay vẫn chưa đủ sao… dậy mau!” Dục Uyển tiếp tục lôi lần nữa, không bàn đến cái giao kèo giữa cô và ba Nghị, thì việc có một anh chồng lười như vậy cô biết trông cậy vào ai.
“Uyển! Em yên tâm đi, cho dù sau này chúng ta cưới nhau, anh không cần học hành gì hết, vẫn có thể lo cho em đầy đủ… cho nên để anh ngủ, đừng có phá anh nữa.”
Hoắc Phi lại nằm xuống, xoay người úp mặt vào tường, và tiếp tục hoàn thành sứ mạnh sâu lười của hắn.
“Bốp… p… p…”
“Anh ngủ cho chết luôn đi.”
Dục Uyển tức giận quăng cái gối vào người hắn, rồi hậm hực chạy xuống lầu.
Suốt cả hai tiếng đồng hồ, bao nhiêu năng lượng và sức lực của cô đều đổ sông đổ biển. Cái tư tưởng học hay không, chẳng khác gì nào của Hoắc Phi đã ăn sâu trong gốc rể suốt mười bảy năm, cô muốn bứng cái rể này đi thật không dễ dàng gì.
“Ực… c…”
Dục Uyển mở tủ lạnh ra lấy một chai nước uống ừng ực, bù lại tất cả năng lượng bị mất. Mẹ Tiêu cũng vừa mới xuống tới. Cái bụng của mẹ Tiêu càng ngày càng to, dự định tuần trước sanh. Nhưng tới bây giờ, em gái cô vẫn nằm im re trong bụng vẫn chưa muốn chui ra.
Tiêu Tường cũng bước tới để lấy nước uống, nhìn bộ dạng uống nước như trâu của Dục Uyển, cũng biết là vất vả thế nào. Tất cả gia sư mà lão gia mời đến, dạy kèm cho Hoắc Phi, đều bị hắn chọc tức mà bỏ về giữa chừng, không ai muốn đến lần hai. Lão gia lại trọng sĩ diện, nhất quyết phải nâng thành tích học của Hoắc Phi lên. Nên chỉ có thể đặt hết tâm huyết vào Dục Uyển.
“Con và Hoắc Phi thế nào rồi? Nó chịu ngoan ngoãn ngồi vào bàn học chưa?”
“Mẹ à! Mẹ không biết đâu… anh ta rất là lười, nói thế nào anh ta cũng không nghe.”
Dục Uyển đặt cái chai xuống bàn, nói một tràng dài, sự bất mãn trong lòng. Tính ngang tàng cứng đầu của Hoắc Phi cô biết quá rõ, thích thì làm, không thích không làm. Cô hết cách, lần này chắc cô phải bỏ cuộc.
“Thật ra muốn Hoắc Phi nghe theo lời con cũng không quá khó, quan trọng… con có biết cách hay là không?”
Thật bất ngờ, mẹ Tiêu làm cho Dục Uyển mở rộng tầm nhìn. Cũng phải, mẹ Tiêu làm phụ nữ hơn mấy chục năm, chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn cô.
“Kẹt… t…”
Dục Uyển hí hửng kéo ghế ra ngồi bên cạnh.
“Mẹ à! Vậy con phải làm sao để khiến cho Hoắc Phi ngoan ngoãn nghe lời con.”
“Rất đơn giản… con lại đây.”