Phần 137
Vũ Trường hoàng hậu…
Những tiếng nhạc sôi động cùng những ánh sáng nhiều màu sắc của đèn led, những điệu nhảy bốc lửa của những cô nàng xinh đẹp đang lắc mông ở giữa sân khấu, và những tiếng reo hò phấn khích của bọn đàn ông xung quanh. Khiến cho không khí của Vũ trường càng nóng bừng lên.
Hoắc Luật cởi áo vest ra, rồi tháo cái nơ bướm trên cổ áo ném xuống đất, tiếp tục cởi vài cúc áo sơ mi ra, thân hình lực lưỡng, màu da lúa mạch và vòm ngực vạm vỡ, tất cả khiến cho những người xung quanh, những cô nàng đã để mắt đến hắn từ lúc mới bước vào, càng mê mệt hơn.
Trước ánh si dại của bọn con gái xung quanh, Hoắc Mạn Ni cảm thấy rất khó chịu, Luật là của cô, không ai được ngắm nhìn cả.
“Két… t!!!”
Hoắc Mạn Ni lập tức kéo ghế ra, lôi hắn về.
“Luật! Đi thôi… em say rồi, chị đưa em về.”
Hoắc Luật cầm ly rượu trên bàn lên uống sạch một hơi, rồi chao đảo đứng dậy. Cả người hắn đều đổ gục trên vai của Mạn Ni, Và…
“Dục Uyển! Dục Uyển… anh xin lỗi… Dục Uyển”
Đây là điều Hoắc Luật đang nói và Mạn Ni cảm thấy đau đớn vô cùng. Cô lấy hết sức lực đỡ hắn đứng dậy, rồi dìu ra ngoài.
Luật ra nông nổi này, tất cả là tại con nhỏ đó. Chứng kiến người đàn ông mình yêu, suy sụp vì một người đàn bà khác, lửa ghen hờn đố kỵ trong lòng của Mạn Ni càng mãnh liệt.
“Taxi…”
…
“Rầm… m…”
Tất cả người nhà Hoắc gia còn đang ở tiệc đính hôn của Dục Uyển và Hoắc Phi nên không có ai ở nhà. Sau khi đặt Hoắc Luật lên giường, Mạn Ni đã giúp hắn cỡi giày, cởi quần áo và lấy khăn ướt lau khắp người.
Cô nhẹ nhàng xà vào lòng hắn, kề mặt mình lên khuôn ngực vạm vỡ của Hoắc Luật, hai tay ôm chặt lấy hắn như báu vật, không muốn ai cướp đi. Nếu giây phút này mãi mãi dừng lại, thế giới chỉ còn cô và Luật thật quá tốt.
“Luật! Chị rất yêu em… em khổ sở như vậy, chị rất đau lòng.” Cô xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt mỹ nam đang ngủ say của hắn.
Ngón tay Mạn Ni chậm rãi vuốt ve dọc từ ngực, đến cổ và dừng lại trên bờ môi quyến rũ của Hoắc Luật…
“Dục Uyển… Dục Uyển…”
Lại đến, không biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay. Mạn Ni nghe thấy cái tên “Dục Uyển” được nói ra từ miệng của Hoắc Luật. Cơn tức giận, sự tuyệt vọng, lửa ghen hờn lại lần nữa ập đến. Tại sao mọi thứ lại thay đổi, trước đây trong lòng của Luật chỉ có mỗi cô, người Luật yêu là cô, là cô…
“Dục Uyển… Dục Uyển… anh xin lỗi… cho anh một cơ hội được không?”
Lời nói của kẻ say như đòn tra tấn tính thần của người tỉnh táo. Hoắc mạn Ni đẩy Hoắc Luật ra, rồi bỏ đi trong cơn tức giận.
“Rầm…”
Cánh cửa đống sập lại phía sau lưng Mạn Ni, và cô ta đã quay lại vũ trường Hoàng Hậu, bắt đầu cuộc điên loạn và buông thả bản thân mình.
…
Khách sạn KQ.
“Áh… ah… h…”
Trong không gian mờ ảo của căn phòng, quần áo ném khắp mọi nơi. Những tiếng rên rỉ mất hồn liên tục thoát ra từ bờ môi căng mọng của Mạn Ni, cô đang nằm dưới thân của một gã đàn ông xa lạ. Hai chân trần truồng quấn chặt lấy hông của hắn, người đàn ông liên tục dùng vũ khí lợi hại của hắn, đâm mạnh vào hoa huyệt nhạy cảm của Mạn Ni. Cảm giác chặt hẹp mút lấy, hắn như muốn phát điên, chỉ biết đâm mạnh vào.
“Áh… ah… h…”
“Ư… ưm…”
Cảm giác thật sung sướng, đã lâu rồi hắn không có quan hệ với một người đàn bà xinh đẹp như vậy, hắn không thể ngờ Mạn Ni lại đồng ý đến khách sạn cùng hắn. Lúc nhìn thấy cô bước vào vũ trường Hoàng hậu, có rất nhiều đàn ông khác đến ve vãn nhưng Mạn Ni đều giữ im lặng, còn hắn chỉ mới cầm ly rượu đến mời cô. Thì “anh có muốn ngủ với tôi không?”
Hắn tách hai chân của Mạn Ni dang thật rộng và ép sát xuống giường. Dưới ánh sáng huyền ảo, dâm thủy rĩ ra khiến cho huyệt hoa càng ướt át, hai cánh hoa run rẩy như mời gọi hắn hãy chà đạp. Gã đàn ông xa lạ càng điên cuồng hơn, hắn mạnh mẽ đem dục vọng đẩy sâu vào trong.
“Á… h… h…”
Cảm giác đau đớn cực hạng, nhưng lại rất sung sướng, Mạn Ni cắn chặt lấy môi hưởng thụ khoái lạc tình dục của đàn ông xa lạ mang đến cho cô.
“Ưm… m…”
“Áh… ah…”
Tiếng rên rỉ chân thật của người phụ nữ này thật dễ nghe, không như những con điếm rẽ tiền hắn đã từng chơi qua. Không kìm lòng được, hắn muốn thử một lần cắn nát hai cánh môi mềm mại kia, nhưng khi hắn cúi người xuống chuẩn bị hôn Mạn Ni, thì…
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi… tôi…”
Mạn Ni lại đẩy hắn ra, trên đời này chỉ có Luật mới có thể hôn cô. Tất cả đàn ông khác không có cái tư cách đó. Mạn Ni bước xuống giường, mặc quần áo vào.
“Cho tôi biết tên của em.” Người đàn ông lạ chòm người dậy, say đắm nhìn Mạn Ni.
“Anh hãy quên hết chuyện tối nay, xem như chúng ta chưa từng gặp nhau.” Mạn Ni sau khi mặc quần áo xong, thì cầm túi xách rời khỏi phòng.
Qúa si mê người phụ nữ xinh đẹp xa lạ này, dù là lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng hắn đã nhất kiếm chung tình, một kẻ giang hồ như hắn, quen những ngày tháng chém giết mưa máu, không tin cái gì là tình yêu, cho nên bốn từ “tiếng sét ái tình” là vĩnh viễn cách xa hắn. Nhưng lần đầu tiên, sau ba mươi năm, hắn biết rung động trước một người đàn bà.
Lúc Mạn Ni bước gần tới cửa, thì gả đàn ông lạ lập tức đuổi theo. Hắn chạy ra cửa nắm chặt tay của Mạn Ni.
“0033090807 Đó là số điện thoại của tôi… chỉ cần em lên tiếng tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì em… lời của tôi hoàn toàn thật lòng.”
“Tôi sẽ nhớ kĩ lời của anh.”
Hoắc Mạn Ni mỉm cười rồi gỡ tay của hắn ra, nhưng hắn vẫn giữ chặt không buông, vì trong lòng hắn còn một thắc mắc. Lúc nãy ở vũ trường Hoàng hậu, tại sao hắn lại may mắn được chọn.
“Tại sao em lại muốn lên giường với tôi?”
“Vì khuôn mặt anh giống một người.”
Hoắc Mạn Ni hất tay hắn ra, rồi xoay mặt đi. Tiếng giày cao gót vang khắp hành lang. Người đàn ông vẫn còn đứng yên nhìn theo.
“Cộp… Cộp…”