Phần 131
Căn phòng bí mật.
“Két… t…”
Cánh cửa sau khi được mở ra, thì đôi mắt của những kẻ nghiện đồ cổ được bừng sáng. Sao lại không hào hứng, tùy tiện nhặt một thứ nhỏ nhặt nhất được trưng bày trên kệ, cũng có lịch sử trên cả mấy trăm năm.
“Lão gia! Mấy cái món đó xấu xí… lại cũ kỹ có gì hay ho mà bọn họ như phát điên.” Lữ Trị lên tiếng, nếu so với những viên kim cương đá quý bà đeo trên người thì chẳng có gì đẹp.
“Hay ho là ở chỗ vì quá cũ kỹ, nên mới gọi là đổ cổ… không biết thì đừng lên tiếng.” Hoắc Nghị quay sang nhìn bà ta.
Kỉ lão cũng có chút sở thích với đồ cổ, nhưng không thể hiện sự quá trớn như mọi người, ông chỉ đứng từ xa mà quan sát. Khiêm tốn, điềm đạm như cách thể hiện trước giờ của ông.
“Vì giao hảo nhiều năm của chúng ta… lão Kỉ, ông thích món nào thì nói đi… tôi sẽ tặng cho ông.” Trịnh lão lên tiếng.
“Nếu vậy thì tôi không khách sáo… cặp đôi ngọc như ý đằng kia, tôi thích.” Thẳng thắng và quyết đoán.
Đúng là Kỉ lão, không lên tiếng thì thôi. Mà lên tiếng là chọn ngay hàng hiếm giá trị liên thành. Trịnh lão đơ mặt, không phải ông tiếc vì giá trị liên thành đó mà là công sức mình đã bỏ ra để có được nó. Nhưng lời đã thốt ra không thể thay đổi.
“Lát nữa tôi sẽ cho người mang qua nhà ông.”
Trình Mỹ háo hức bước vào, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong lại điên tiết lên. Bọn người này mắt đều vấn để hết, thứ lồ lộ ngay trước mặt lại không ai xem. Mà chú tâm vào cái thứ gì đâu. Cô vội vã bước vào, và chỉ tay về phía trước còn kêu gọi sự chú ý của mọi người.
“Ông cậu! Cái thứ to lớn đó là gì? Có phải là món hàng cổ ông nói đến… có giá trị hơn vạn năm.” Trình Mỹ lên tiếng.
Trong căn phòng rộng lớn đang nháo nhào, liền im thin thít. Họ nhẹ nhàng đặt đồ cổ trên tay xuống vị trí ban đầu vốn thuộc về nó, rồi tiến sâu vào bên trong hơn.
“Trịnh lão tướng! Đằng sau cái cái rèm lụa này là cổ vật vạn năm sao?”
“Cổ vật gì mà lại to như vậy, bên trong thật ra là cái gì?”
Trịnh lão ung dung đi tới trước mặt họ, vẽ mặt rất tự hào khi nói về lai lịch của món hàng cổ mà ông tìm được.
“Cái đó thật ra là… long sàng của hoàng đế Vũ Văn Hy, hôm nay tôi sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng… thật sự là thế nào…”
“Bíp… p…”
Trịnh lão bấm nút điều khiển từ xa, thì tấm rèm lụa phủ kín tự động kéo lên. Trước con mắt chờ đợi của mọi người, thứ họ nhìn thấy là…
“Vèo…”
Chưa kịp nhìn thấy gì hết thì chiếc nịt ngực của phụ nữ đã ném ra cùng lúc khi rèm lụa được kéo lên. Đúng là rất biết lựa chọn người, Hoắc Phi đã ném ngay chiếc áo lót của Dục Uyển lên đầu của cha mình.
Hoắc Nghị ngạc nhiên, tức giận, rối đến xấu hổ. Mặt mũi đã tối xầm lại, không biết nói gì. Còn đám người xung quanh thì thay phiên nhau nói. Mọi người đều quá sửng sốt.
“Sao… sao… lại có chuyện này.” Trịnh lão ngạc nhiên đến nghẹn thở, chiếc long sàng yêu quý mà ngay cả ông chưa nằm lên thử một lần lần, vậy mà lại bị ô uế bởi bọn nhóc này.
“Đó không phải là tam thiếu gia của Hoắc thị sao?”
“Cô gái nằm bên dưới… là… bọn họ là anh em mà, sao có thể làm chuyện đó?”
Sẽ không ai có tâm trạng như Trình Mỹ lúc này, kế hoạch hoàn hảo của cô tại sao lại biến thành thế này. Ai đã trộn long tráo phụng, ai đã mang Hoắc Luật đi.
“Khốn kiếp!” Trình Mỹ tức giận đập tay xuống bàn, xoay người đi ra khỏi phòng đầu tiên.
Còn hai nhân vật chính thì vẫn trong trạng thái mơ màng…
Hoắc Phi quần áo xộc xệch ngồi trên người Dục Uyển, nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì hết chỉ vừa cởi chiếc áo lót của cô ra, còn Dục Uyển gần như lõa thể trước mắt bao nhiêu người. Một kẻ thì say hết phân nửa người, một kẻ thì trúng thuốc kích dục. Cho nên không còn ai đủ tỉnh táo để biết cái gì là “xấu hổ” che đậy cho nhau.
Hoắc Phi thì cứ gật gù nhìn mọi người xung quanh, không hiểu gì hết, và nấc cục liên tục. Trong đầu hắn đang suy nghĩ “Cái quái gì, tại sao ngay cả trong giấc mơ cũng không thể… ở đâu ra mà lắm người như vậy, còn có cha của hắn nữa…”. Tội nghiệm Hoắc Phi đang vân phân, bởi vì là giấc mơ, vậy hắn có nên tiếp tục hay là không? Không biết bao lâu nữa, hắn mới có giấc mơ này lần nữa, cơ hội thượng được Dục Uyển không phải nhiều.
“Ưm… m…
Dục Uyển thì nghiêm trọng hơn, cô đã bị trúng thuốc kích dục quá lâu nhưng vẫn chưa được ai “thỏa mãn”, nó ảnh hưởng trực tiếp đến hình ảnh cô lúc này. Cô đang đau đớn khó chịu, khắp người đỏ bừng, và môi hôi thì đổ ướt nhẹp tóc. Cùng lúc với đôi tay đang đặt lên ngực mình không biết cào cấu hay âu yếm, là tiếng khóc xen lẫn tiếng rên rỉ.
“Ret. T… t…”
Hoắc Khiêm kéo mạnh rèm cửa sổ xuống, rồi bước vội đến bên giường. Hắn phủ lên thân thể trần truồng của Dục Uyển. Sau đó lại cầm quần áo dưới đất lên, ném vào người Hoắc Phi.
“Mau mặc quần áo vào…”
“Ực… ưc… Anh… sao ngay cả anh cũng vào trong giấc mơ của em?” Hoắc Phi thật sự là đã quá say, chưa thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
“Tách… ch…”
Hoắc Khiêm dù có nhanh tay, nhưng đám ký giả cũng không phải hạng xoàng. Họ như cá gặp nước lớn, thỏa sức vùng vẫy. Lập tức máy ảnh trong túi ra.
“Tách… ch… c. H!!!”
Thật sự không uổng phí công sức bọn họ đến đây. Tam thiếu gia nhà họ Hoắc cùng em gái mình loạn luân trên giường, sẽ là một tiêu đề nóng hổi của ngày mai.
“Hoắc chủ tịch! Ông có biết gì về chuyện này không?”
“Quan hệ loạn luân giữa hai anh em họ, có phải ông đã biết từ trước, và cũng cho phép họ làm điều đó?”
“Hoắc chủ tịch! Cho chúng tôi biết chút suy nghĩ của ông đi… ông tán đồng hay phản đối chuyện này?”
Trước những câu hỏi dồn dập của ký giả, khuôn mặt của Hoắc Nghị đã tối xầm lại. Ông không mở miệng nói câu nào, giận dữ xoay người đi. Không thể lấy tin từ Hoắc Nghị, bọn ký giả quay sang chỗ Hoắc Khiêm và Lữ Trị tiếp tục đào đào bới vấn đề lên.
“Hoắc phu nhân! Có phải bà cũng biết chuyện này từ trước rồi không?”
“Có phải vì gia đình không đồng ý mối quan hệ này, nên hai anh em họ mới chọn cách này để công khai cho mọi người biết? Đưa mọi người vào thế đã rồi?”
“Tránh ra đi! Tôi không biết gì hết?” Lữ Trị rối bời không biết ứng xử ra sao trong cái tình hướng này, trước giờ bà chưa bao giờ bị nhiều ký giả bao vây và ép cung như bây giờ. Vừa dìu Hoắc Phi đi, vừa lấy tay che mặt.
“Tránh ra… tôi không có gì để nói cả.” Lữ Trị vừa tìm đường, vừa đẩy ký giả ra.
“Tách… ch… c…” Máy ảnh vẫn hoạt động liên tục, không ngừng.
“Tách… c… c… h…”
“Hoắc đại thiếu gia! Còn cậu… thì có cảm nghĩ gì về mối quan hệ loạn luân này của em trai mình, dù Hoắc tiểu thư không phải là con ruột của Hoắc chủ tịch, nhưng theo pháp luật họ vẫn là anh em…”
“Cũng sẽ ủng hộ mối quan hệ này của em trai mình, hay phản đối?”
“Hoắc đại thiếu gia! Cậu nói gì đi?”
Bỏ ngoài tai những câu hỏi của ký giả, và cảnh tượng náo loạn xung quanh. Hoắc Khiêm vẫn bỉnh tĩnh lấy điện thoại ra và liên lạc với tài xế.
“Alo! Bác Trần… mang xe ra trước cổng.”
“Dạ! Đại thiếu gia”
Sau khi gọi điện cho tài xế, thì hắn lại tiếp tục cầm điện thoại gọi cho một người khác. Chuông điện thoại rung khá là lâu, có lẽ đầu dây bên kia đang bận. Hoắc Khiêm phải gọi lại lần thứ hai mới có người nghe máy.
“Viện trưởng Trần! Có thể đến nhà tôi ngay được không? Dục Uyển hình như là bị trúng thuốc… tình trạng…” Hắn hơi cúi người xuống nhìn Dục Uyển rồi nói tiếp.
“Tình trạng hình như rất nghiêm trọng.”
“Tôi sẽ đến đó ngay.” Bên kia đầu dây, viện trưởng Trần lập tức tháo tạp dề ra, xoay người hôn lên trán bà xã rồi phóng như bay. “Em yêu! Tối nay anh không thể ăn cơm với em… bye”
Ở bên này, Hoắc Khiêm nhét điện thoại vào trong túi rồi cúi người xuống, hắn lấy rèm cửa quấn quanh người Dục Uyển rồi nhấc bổng cô lên, ẩm ra ngoài. Trong khi mọi người đang trong trạng thái quá kích động, còn hắn lại rất bình tĩnh xử lý vấn đề.
“Làm ơn tránh đường giùm.”