Phần 12
Cách học viện Iris 500m.
“Nhanh tay thì còn chậm tay thì hết… mại dô mại dô…”
“Chị gái! Cái này cũng vậy sao…”
“Phải! Tất cả đều đồng giá… mại dô mại dô…”
Đây là cảnh tưởng thường hay thấy ở con hẻm nhỏ này, sau 5 giờ mỗi buổi chiều. Một cô gái nhỏ nhắn đang đứng trên một cái ghế nhựa, tay cầm cái loa và hò hét.
Điều khiến mọi người khó hiểu chính là bộ đồng phục của trường Iris mà cô bé đang mặc trên người, không phải Iris là trường quý tộc chỉ giành cho bọn con nhà giàu, tại sao lại khổ đến mức chạy đến đây bày sạp bán vỉa hè.
“Chị gái! Tấm hình của Hoàng Duệ thiếu gia lại đắc như vậy, rẻ hơn nữa được không”
“Bạn học sinh! Em có thấy gì không…”
Dục Uyển cầm lấy tấm hình của bạn học sinh lên, rồi chỉ vào nửa thân trần của Hoàng Duệ trong tấm hình, thuyết minh một cách rất chi tiết.
“Ánh mắt đa tình, làn da màu đồng gợi cảm trong truyền thuyết không phải là đây sao… còn nữa, cơ ngực săn chắc, cơ bụng sáu múi, bắp tay lực lưỡng hơn cả siêu mẫu quốc tế… em nghĩ ai cũng có thể chụp được những tấm hình gợi cảm này của Hoàng Duệ sao… nói cho em biết, ngay cả đám chó săn của mấy tờ báo xà lách cũng không chụp được như chị… giá cả như vậy là không đắc chút nào”
Nhắc đến tấm hình này là cô bỏ nhiều tâm huyết nhất, chỉ nghĩ thôi là đôi tay vẫn còn run lẩy bẩy. Mọi người sẽ không thể tưởng tượng Fan club của Hoàng Duệ ở Iris đông như thế nào đâu, để có được tấm vé xem hắn thi bóng rỗ miễn phí. Buổi sáng cô đã phải chép bài hộ cho tất cả “cô chiêu” trong lớp, để họ rãnh mà sơn móng, trang điểm để kịp buổi chiều đi xem Hoàng Duệ thi đấu.
Nhưng công sức cô bỏ ra cũng rất xứng đáng, lúc Hoàng Duệ quá phấn khích vì chiến thắng 10 – 1, đã cởi áo ném về phía khán đài, bọn “cô chiêu” ở Iris như điên, tranh nhau giành giật chiếc áo của hắn, và tạo cơ hội cho cô có khoảng trống mà chụp được tấm ảnh sexy bốc lửa này.
“Vậy còn tấm này của Sở Phàm thiếu gia, kín từ đầu đến chân… có thấy miếng thịt nào đâu, sao cũng đắc như vậy” Một em học sinh khác lại tên tiếng.
Dục Uyển thở dài, ra vẽ là một trưởng bối cao tuổi, thật ra cũng nhích hơn người ta 1 – 2 tuổi là cùng.
“Em gái à! Nếu em là fan của Sở Phàm thiếu gia, chắc em cũng biết cậu ấy rất ít khi lộ diện, chụp được hình đã rất là may mắn, em còn muốn nhìn thấy thịt trên người hắn… làm người thì đừng nên tham lam quá”
Sở Phàm chính là nhân vật thần bí nhất trong ngũ thiếu của học viện Iris, đó là nói cho khoa trương vậy thôi, thật ra hắn chính là một con sâu lười, suốt ngày chỉ biết có ngủ, ngủ ở nhà chưa đủ lên trường cũng còn ngủ. Một tháng không biết hắn đi học được mấy bữa, hỏi sao mà chụp được hình của hắn.
“Hoàng Duệ và Sở Phàm thiếu gia cho là tạm ổn đi, vậy còn tấm này của Bá Kỳ thiếu gia… chỉ thấy có cái lưng với nửa khuôn mặt, xa như vậy cũng không biết có phải Bá Kỳ thiếu gia hay không nữa” Một em khác lại lên tiếng.
Dục Uyển lại thở dài, cô cầm tấm hình của Bá Kỳ lên nhưng không phải chỉ vào mặt hắn, mà chỉ vào những gã áo đen ở phía sau hắn.
“Em không cần nhìn Bá Kỳ thiếu gia, em cứ nhìn dàn bao phía sau của cậu ấy… em có thấy hình sâm của tên đầu trọc này không… đại ca của bang Hòa Hưng, còn những người này nữa… họ đều là những anh chị đại trong giới hắc đạo”
“Em thử nghĩ xem… trong cả học viện Iris có ai dẫn theo cả trăm”anh chị”đi học không, chị trả lời luôn… không, chỉ có thể là Bá Kỳ thiếu gia”
Theo sự hiểu biết hạn hẹp của cô thì mẹ của Bá Kỳ là nữ vương đứng đầu giới hắc đạo, hoạt động xuyên biên giới, vụ làm ăn nào cũng liên quan đến súng ống và đạn dược, đó là lý do tại sao xung quanh hắn lúc nào cũng có rất nhiều vệ sĩ.
“Còn tấm hình của Hữu Trác và Bách Du thiếu gia thì sao… tại sao không có tấm hình nào chụp riêng của họ”
Dục Uyển vẫn là thở dài, tại sao kiếm tiền của mấy đứa nhóc này lại khổ như vậy chứ.
“Em gái bé nhỏ à! Chụp chung có gì không tốt chứ… mỗi tấm hình của một vị thiếu gia đã 500, tấm này lại có đến hai vị thiếu gia nhưng cũng chỉ có 500, không phải em đã quá hờ rồi còn gì”
Thật ra cô cũng rất muốn chụp riêng, ít ra có thể kiếm thêm chút tiền. Nhưng khổ nổi hai người Hữu Trác và Bách Du này, không biết ở chỗ khác thì sao nhưng hễ đến trường là dính như sam, không tách rời. Đến mức mà tất cả học sinh của Iris đều đồn là họ là một cặp. Nhưng cô nghĩ có thể do họ đều là con tư sinh, cùng hoàn cảnh nên thân thiết.
Hai mươi phút sau…
“Bin! Bo! Chúng ta về thôi” Cô bước tới đánh thức hai đứa trẻ dậy.
Hai đứa trẻ ngủ gục bên đường, mở mắt to tròn nhìn Dục Uyển.
“Chị hai có tiền rồi nè… hai đứa muốn ăn gì chị dẫn đi ăn”
“Em muốn ăn bánh trúng” Bin háo hức lên tiếng.
“Em muốn ăn gà rán” Bo cũng lên tiếng.
Nhưng ba chị em vừa ra tới đầu hẻm thì có hơn chục gã đàn ông cao lớn, thương tích đầy mình, đầu quấn băng vải đi tới chỗ họ, nhìn ngó tìm kiếm xung quanh.
“Đại ca! Có phải là con nhỏ đó không”
…
“Đại ca! Có phải là con nhỏ đó”
“Đúng rồi, chính là nó… tụi bây lên”
Dục Uyển nhận ra họ, thương tích trên người họ là do cô gây ra. Bây giờ còn dám quay lại, chỉ có thể trách do cô ra tay quá nhẹ, lần này không đánh cho chúng nhập viện, không là Dục Uyển.
Dục Uyển xoay người rút cây gậy giấu dưới bàn ra, gõ nhịp trên tay.
“Bi! Bo! Hai đứa tránh ra” Dục Uyển đẩy nhẹ hai đứa trẻ sang ra một bên.
“Chị hai! Cẩn thận”
“Zá… a…”
Cả đám người từ xa chạy ào tới, Dục Uyển còn nghĩ họ sẽ ra tay động thủ, nên giơ cao cây gậy lên phòng thủ, không ngờ, bọn họ lại quỳ xuống dưới chân cô.
“Chị gái xinh đẹp! Hiểu lầm rồi… chúng tôi không phải đến để thu tiền bảo kê”
“Phải! Chị gái xinh đẹp có thể hạ cây gậy xuống được rồi”
Cô có nghe nhầm không “chị gái xinh đẹp” không phải hôm qua họ còn gọi cô là “con mắm” sao thay đổi thái độ nhanh dữ vậy.
“Không đến gây sự, vậy các người đến đây làm gì”
“Chị gái xinh đẹp! Hôm qua sau khi bị chị đánh, suốt cả buổi tối chúng tôi đều không ngủ được, chưa bao giờ chỗ này lại đập mãnh liệt, lại rạo rực như vậy… chỉ vì một cô gái” Tên đại ca, đại diện cho cả đàn em lên tiếng.
Cảnh này rất giống với những bộ phim Hàn mà Hi Chi hay xem mỗi tối, các oppa quỳ dưới chân của nữ chính, rồi nói “Sarang haeyo”, chẳng lẽ bọn họ muốn…
“Xin nhận chúng tôi làm đệ tử”
Chưa gì mà họ đã hành lễ bái sư, cả đám người lại dập đầu trước mặt Dục Uyển, cô như bị hóa đá, có cảm giác mặt đông cứng, rồi ai đó dùng búa đập nát, từng vết nứt chạy dài trên mặt cô.
“Là muốn bái sư sao…” Dục Uyển mỉm cười xinh xắn nhìn họ.
“Dạ! Sư phụ”
“Thấy các người thành tâm như vậy… thôi được, chúng ta bàn đến vấn đề học phí”
Không cắt cổ chết các ngươi, thật có lỗi với bản thân.
Mười phút sau…
“Cuối cùng cũng bái được sư phụ… ha… a…”
Bọn họ thì mừng rỡ ra về, trong khi đó…
“Binh… Binh…”
Những âm thanh bình bịch liên tục phát ra, Dục Uyển đang thương tâm khổ sở, tay cầm một sấp tiền, mà đập đầu vào tường, nước mặt giàn giụa, còn bé Bin và bé Bo, mỗi đứa một bên lắc lư chiếc váy đồng phục của Dục Uyển.
“Chị! Đừng tự trách nữa, nếu lần này phạm sai lầm thì lần sau đừng tái phạm nữa là được, các sơ trong cô nhi viện vẫn hay nói với chúng em như vậy” Bé Bin lên tiếng.
“Anh Bin nói đúng! Chị đừng buồn nữa, lần sau chị đừng mắc sai lầm giống như vậy là được” Bé Bo cũng lên tiếng.
Bo kéo, Bin lôi, Dục Uyển sợ chiếc váy mình sớm muộn cũng bị tụi nó kéo tuột, nên quay người lại ôm lấy Bin và Bo.
“Bin, Bo! Hai đứa nói rất đúng nhưng mà chị vẫn tức, sao chị lại có cái suy nghĩ tất cả bọn xã hội đen đều nghèo hết chứ…”
“Hu… hu… sao chị có thể lấy học phí thấp như vậy… chị không muốn sống nữa”