Phần 120
Sau màn chào hỏi của Hoắc Mạn Ni thì buổi lể cũng đã kết thúc. Hàng loạt những âm thanh lao xao, nhốn nháo phát ra khi đám người bên dưới cùng lúc kéo ghế ra đứng dậy, họ chen chút nhau rời khỏi hội trường.
“Cộp… cộp…”
Nhưng trong đám đông vẫn có người không chịu di chuyển, chính là Hoắc Luật. Hắn đang đứng yên như tượng nhìn Hoắc Mạn Ni trên khán đài.
“Á… A…”
Và cũng chính trong đám đông hổn độn đó, lại có một khối thịt mềm mại không báo trước ngã vào người của hắn. Cặp kính cận rơi xuống đất, khiến cho cô nàng xinh đẹp càng thêm bối rối, vì không thể nhìn thấy đường chỉ biết bám chặt lấy hắn, xem như là phao cứu hộ. Đám đông cứ chen đẩy nhau ra, ai cũng muốn đi trước. Vô tình lại đẩy gần khoảng cách giữa Hoắc Luật và cô gái xa lạ dính sát vào nhau.
“Có sao không?” Hoắc Luật hỏi.
“Tôi không sao… nhưng tôi không nhìn thấy gì hết, anh có nhìn thấy kính của tôi đâu không?”
“Rắc… c…”
Không biết thủ phạm là ai, nhưng cặp kính của mỹ nhân kia đã bị ai đó dẫm nát và gãy đôi. Trước khi Hoắc Luật kịp cúi người xuống, xem thử nó nằm ở đâu. Lúc này, cả hắn và người đẹp đều nghe thấy âm thanh giòn giã đó. Hai người nhìn nhau, im lặng không nói gì.
“Anh gì đó ơi… anh còn ở đó không.” Cô gái xa lạ mở miệng lên tiếng.
“Cô đang nắm chặt tay tôi thì tôi có thể đi đâu?” Hoắc Luật lên tiếng.
“Tôi xin lỗi… nhưng không có kính tôi chẳng khác nào người mù, tôi lại không quen thuộc với nơi này.” Cô nàng lên tiếng nói, rồi giật tay khỏi người hắn.
“Cô là học sinh mới”
“Phải! Tôi là từ thành phố khác chuyển đến, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường… bây giờ không có kính tôi không biết làm sao ra khỏi đây, anh có cảm thấy phiền nếu tôi nhờ anh dẫn tôi ra khỏi đây, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến rước.”
“Đi thôi!”
Hoắc Luật miễn cưỡng tiếp nhận rắc rối từ trên trời rơi xuống này. Hắn nắm lấy tay cô nàng xa lạ dẫn ra khỏi hội trường.
Nàng nép sát vào chàng vì sợ lạc đường, còn chàng nắm lấy tay nàng vì đã hứa sẽ dẫn nàng ra khỏi đây. Nên hai người họ dính nhau như sam. Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ không tin hai người này là mới biết nhau, mà cho rằng họ là một đôi.
Đó cũng là lý do Hoắc Mạn Ni chưa từng rời mắt khỏi họ.
…
Bên ngoài hội trường.
“Dục Uyển! Đứng lại… Dục Uyển.”
Vừa ra khỏi hội trường, Dục Uyển đã nhắm đường thẳng mà chạy. Hoắc Phi thì phía sau mãi đuổi theo. Lúc hắn vừa bước vào phạm vi sân trường, thì một quả bóng bay với tốc độ nhanh, đập thằng vào mặt hắn, cũng may là hắn chụp được.
“Bốp!”
Thật không ngờ…
Cầm quả bóng trên tay, Hoắc Phi chỉ muốn ném nó vào vũ trụ thật xa. Còn tưởng hắn là người duy nhất trong trường không học nội quy, không ngờ có kẻ còn vượt mặt hắn. Ít nhất trong 1000 điều lệ bắt buộc và 500 điều không bắt buộc, thì hắn còn nhớ được một quy định “không được chơi bóng trong phạm vi sân trường”. Vậy đó là kẻ nào.
“Trả quả bóng cho tôi”
Một dáng người nhỏ nhắn, mặc quần short, áo polo, lon ton chạy đến trước mặt Hoắc Phi, chìa tay ra, còn lên giọng đại thiếu gia.
“Là nhóc sao?”
Hoắc Phi nhếch môi cười, vì nhận ra người quen. Tam thiếu gia của Tề gia, em trai của Tề Hạo và Tề Dịu. Dù chỉ mới có sáu tuổi, những tất cả tính xấu, sự xấc xược, và ngang tàng của hai ông anh lớn, thằng nhóc này được thừa hưởng rất tốt.
“Nhóc con! Không được ném bóng trong phạm vi sân trường, chú em không học nội quy sao?”
“Tôi muốn chơi bóng ở đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến anh… mau trả bóng cho tôi”
Nếu tử tế may ra hắn còn suy nghĩ lại, còn bằng cái giọng điệu này thì… Hoắc Phi bước tới trước mặt cậu nhóc, giơ quả bóng ra. Lúc thằng nhóc và Dục Uyển nghĩ, hắn sẽ đặt quả bóng lên tay chủ nhân của nó, thì hắn lại ném cao vút lên trời.
“Trả rồi đó… lên đó mà lấy.”
Nhìn trái bóng vướng trên tận ngọn cây, thằng nhóc nhìn Hoắc Phi rồi lại nhìn quả bóng của nó, sau cùng là vỡ òa lên khóc.
“Hu… u… Bóng của tôi… tôi bắt đền anh… hu… u… anh trả bóng lại cho tôi” Nó chạy tới đánh túi bụi vào người Hoắc Phi, cào bấu, vung tay đá chân, nói chung là tùm lum kiểu.
“Nhóc con! Muốn chết sao.” Hoắc Phi kéo nó ra, chỉ vô tình đẩy nhẹ một cái, thì nó đã nằm dài dưới đất ăn vạ.
“Hu… u… Tôi không biết đâu, anh phải lấy lại quả bóng cho tôi… hu… u… lấy lại bóng cho tôi.”
Nó khóc còn ghê gớm hơn khi nãy, khiến cho tất cả mọi người xung quanh sân trường đều nhìn sang. Nếu thằng nhóc này còn khóc nữa, không biết chừng lại lôi thêm hai ông anh của nó ra thì lại thêm rắc rối. Dục Uyển ngại nhất chính là phiền phức, nên cô mới bước đến dỗ ngọt thằng nhóc.
“Nhóc con! Em đừng khóc nữa… em muốn quả bóng đó sao, chị sẽ lấy cho em.”
Cậu nhóc dụi hai mắt nhìn Dục Uyển. Âm lượng tiếng khóc cũng giảm dần. Bởi vì có người hứa sẽ lấy bóng về cho nó, mục đích đã toại nguyện thì còn khóc cho ai nghe.
“Bà chị nói thật sao?”
“Ừ” Dục Uyển mỉm cười với cậu ba Tề gia, rồi quay sang nhìn Hoắc Phi.
Hắn hiểu cái nhìn của cô là có ý gì, bởi vì hiểu nên Hoắc Phi mới xoay mặt đi chỗ khác, lẫn tránh tầm mắt của cô. Nhưng hắn không ngờ, Dục Uyển sau khi nắm kĩ vị trí, liền tháo giày ra, đã trèo lên cây, để lấy bóng cho tên nhóc đó.
Đến lúc hắn nhận ra, thì cô đã đung đưa trên cây. Sức ném của Hoắc Phi cũng không phải đơn giản, lựa đúng chỗ cao và hiểm nhất trên cây mà nén.
Hoắc Phi bên dưới cũng đứng ngồi không yên, bởi vì cái cây này khá cao. Tim hắn cứ đập thình thịch, nhìn Dục Uyển đang nằm trên cành to, một tay ôm lấy nhánh cây, một tay chòm về phía trước, cố gắng chạm vào quả bóng.
“Cẩn thận đó!” Hoắc Phi hét lên.
Thật không an toàn chút nào, cô vừa nhích người một cái, thì nhánh cây lập tức quằn xuống, Hoắc Phi hốt hoảng chạy đến, chuẩn bị chụp lấy vì sợ Dục Uyển sẽ ngã xuống.
May cho Dục Uyển là không sao, khi cô đã chạm tay vào quả bóng, và từ từ kéo về phía mình.
“Nhóc con! Bóng của em đây… chụp lấy.” Dục Uyển ném quả bóng xuống đất.
“Bộp! Bộp…” Qủa bóng tưng lên vài cái rồi lăn đến dưới chân của nó.
Không nói lời cảm ơn hay tỏ thái độ biết ơn với Dục Uyển, vừa ôm được bóng trên tay là nó đã đi thẳng một đường, không thèm nhìn đến ai.
Dục Uyên cũng không để tâm đến nó có cảm ơn cô hay là không, vì cô đang loay hoay tìm cách xuống.
“Luật! Thái độ của em như vậy là sao?”
“Ở đây là trường học… em không muốn tiếp tục phải cãi nhau”
Cô vừa chuẩn bị tuột xuống thì nghe thấy tiếng cãi vã gần đó. Dục Uyển nhìn ngó xung quanh, thì ra là ở phía trước mặt cô. Nhưng đâu có cần khéo đến vậy. Trong trường có bao nhiêu cái cây, cô lại chọn ngay cái cây ở cạnh phòng y tế.
“Em nói rồi hãy đi, cô gái khi nãy có quan hệ gì với em… tại sao hai người lại thân mật như vậy, cô ta còn hôn em trước cổng trường.” Hoắc Mạn Ni lớn tiếng chất vấn Hoắc Luật.
Hoắc Luật cũng rất bất ngờ vì nụ hôn của cô gái lạ, không biết làm sao giải thích.
“Mạn Ni! Em và cô gái đó chẳng có quan hệ gì cả, chị tin hay không thì tùy chị” Hoắc Luật thật sự đã quá mệt mỏi vì sự ghen tuông của Hoắc Mạn Ni, hắn xoay người đi ra khỏi cửa thì Mạn Ni vội chạy đến chắn trước cửa, cùng lúc đó.
“Rắc… c…” Tiếng cành cây bị gãy, bởi vì nó không thể nào chịu nổi trọng lượng của một người.
“Á… a…”
Hoắc Luật và Mạn Ni đều giật mình vì tiếng hét, lúc họ quay người lại thì chưa kịp nhìn thấy gì, nạn nhân đã nằm đẹp dưới đất.