Phần 118
Thật là căn thẳng, nếu lúc nãy cô không nhanh trí mà ngắt điện thoại, thì với sự thông minh của Hoắc Luật, anh ấy nhất định sẽ cảm nhận được sự bất ổn. Bây giờ thì đã không sao rồi.
“Phịch…”
Dục Uyển ngã lưng xuống giường, cảm giác thật quá tốt, ôm lấy chiếc gối mềm mại và nhắm mắt lại. Thật sự cô đã quá mệt cho một ngày dài như hôm nay.
Nhưng mộng đẹp còn chưa bắt đầu, hai mí mắt chỉ vừa chạm vào nhau thì vật dụng nhỏ nhắn trước mắt cô lại phát sáng và rung mạnh dữ dội. Cách cả mấy gang tay, tác động rung với tần suất liên tục đó, đang ảnh hưởng trực tiếp đến giấc ngủ của cô.
“Reng… reng…”
Là ai không biết điều lại gọi điện vào ngay lúc này. Dục Uyển với tay cầm lấy điện thoại, mơ màng mở mắt ra thì hai chữ “Hoắc Phi” to tướng đã hiện ở giữa màn hình. Không hề nhìn tiếp mà ném ngay điện thoại xuống giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Hơn mười phút sau thì điện thoại mới chịu ngừng đổ chuông. Xem ra Hoắc Phi đã bỏ cuộc. Trong cuộc chiến kiên nhẫn này, cô là người chiến thắng.
“Tại sao không nghe máy”
Dục Uyển vẫn đang nhắm nghiền mắt lại, cô thầm nghĩ. Sóng ở đây tốt thật, giọng của Hoắc Phi qua điện thoại nghe cứ như thật, còn rõ đến từng chữ một, ngay cả thái độ khó chịu của hắn, cũng được truyền tải rất tốt.
Không đúng, cô chưa từng mở điện thoại “Alo” thì làm sao có thể nghe được giọng của hắn. Vậy giọng nói vừa rồi là ở đâu ra. Dục Uyển giật mình mở mắt ra, đang nằm sấp cô lật người dậy. Hoắc Phi đang đứng trước mặt cô, với khuôn mặt hầm hầm.
“Tại sao anh biết tôi ở đây”
Nhưng vừa hỏi xong thì Dục Uyển tự đã có đáp án. Bên cạnh Hoắc Phi chính là bạn tốt của cô. Phi Yến. Nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Phi Yến đã biết cô muốn nói gì.
“Dục Uyển! Không phải là mình nói…”
Nếu không phải là Phi Yến, thì chỉ còn một người duy nhất biết được cô đang tá túc ở Đế vương. Cùng lúc đó ở Bạch gia, Lý Nhã đang âm thầm tự trách “Tiểu Uyển! Mình xin lỗi… hic… c…”
Hai… i… za… a!!! Dục Uyển thở dài mà lắc đầu. Cô quên mất, Lý Nhã là người nói dối rất là dở.
“Anh có chuyện muốn nói với riêng với Dục Uyển” Không hề nhìn đến Phi Yến, chỉ có Dục Uyển.
Phi Yến biết rõ vị trí của mình trong lòng Hoắc Phi hiện tại là thế nào, cũng có thể cô chưa từng đặt tham vọng muốn độc chiếm Hoắc Phi, cô chỉ muốn lăng lẽ ở bên cạnh hắn, làm tất cả cho hắn. Cho nên lúc Phi Yến biết Hoắc Phi có người người phụ nữ mình thích, cô đã không quá đau lòng.
Phi Yến nhẹ nhàng khép cửa lại, không để tạo ra tiếng động. Cửa vừa đóng lại thì Hoắc Phi bước tới, túm lấy Dục Uyển.
“Lập tức thu dọn đồ đạc, theo tao về nhà”
Dục Uyển nhếch nửa môi cười, rồi hất tay hắn ra.
“Không về! Mà tại sao tôi phải quay về…
Khó khăn lắm thuyết phục được mẹ Tiêu, chấp nhận cho cô ra ngoài ở riêng. Bây giờ theo hắn về mọi công sức của cô không phải đã uổng phí. Dục Uyển ngồi phịch xuống giường, lẫm bẫm một mình, Hoắc Phi có nghe hay không cô cũng không để tâm.
“Không có tôi ở đó, chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy vui mừng, dì của anh, anh trai của anh, còn có anh nữa…”
“Ai nói mày là tao muốn mày rời khỏi” Hoắc Phi phẫn nộ nhìn Dục Uyển.
“Không phải sao” Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Đúng vậy! Tao không muốn mày đi…” Hắn từng bước chỗ Dục Uyển đang ngồi và cô đang còn ngơ ngác nhìn hắn.
“Khuôn mặt xấu xí… bộ dạng đanh đá dữ dằn… và cả tiếng mắng chửi chói tai của mày, mỗi ngàytao đều muốn được nhìn thấy” Cho tới khi mũi giày thể thao chạm vào chân của Dục Uyển, Hoắc Phi mới dừng lại.
Đúng là Hoắc Phi, cách giữ người của hắn cũng đặc biệt khác thường. Nghe nãy giờ Dục Uyển không phân biệt được là hắn đang khen hay chê cô, hắn làm cho cô bị lẫn lộn giữa hai khái niệm “Khuyết điểm” và “Ưu điểm”.
Nhưng lời nói của hắn có một cái gì đó ám muội…
“Sao tôi nghe thấy… giống như là anh đang tỏ tình với tôi vậy…” Dục Uyển không phải tự cho thông minh, nhưng bởi vì hắn làm cho cô suy nghĩ như vậy.
“Phải! Anh thích em”
Cả người Dục Uyển đều bị đóng băng…
…
Sáng ngày hôm sau – Trường Dahila.
Hàng loạt những chiếc xe sang trọng đang nối đuôi nhau chạy vào cổng chính. Hết chiếc này đến chiếc khác, giống như là hội triển lãm xe. Loại nào, màu nào cũng có, nhưng không phải ngày nào cũng đông đủ như hôm nay.
Bởi vì các cậu ấm cô chiêu này ít khi dậy sớm. Chuông chưa reo là chưa thấy mặt họ, nhưng hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, nên họ phải đến sớm ba mươi phút để sắp xếp chỗ ngồi.
Là ngày cuối cùng của học kì một. Mỗi năm học chia làm bốn học kì, một học kì kéo dài khoảng ba tháng. Sau mỗi một học kì thì nhà trường sẽ cho nghỉ xả hơi một tuần, trước khi bắt đầu vào học kì mới. Cho nên hôm nay họ phải có mặt đông đủ.
“Đại thiếu gia! Đó không phải là tam thiếu gia sao… còn Dục Uyển tiểu thư nữa” Bác Trần vừa lái xe tới cổng thì nhìn thấy Dục Uyển và Hoắc Phi đang đi tới.
“Hình như hai người họ đang cãi nhau…”
Cả Hoắc Khiêm và Hoắc Luật đều ngẩng đầu lên nhìn. Dục Uyển thì vội vã đi trước, giống như là đang lẫn tránh ai đó. Hoắc Phi thì mặt dày cứ bám theo sau, cắt không đứt mà bứt không rời, dính như sam.
Dục Uyển xoay người lại sạc cho một trận, tại vì hắn quá đẹp trai, khiến cho mọi người xung quanh chú ý, họ cứ chỉ trỏ vào cô suốt dọc đường đi.
“Hoắc Phi! Sao anh cứ đi theo tôi mãi, không phải tối qua tôi đã nói rất rõ rồi sao… anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi là không thích anh…”
Dục Uyển đã dùng hết cả thời gian buổi tối để nói cho Hoắc Phi hiểu điều đó, cô không có cảm giác với hắn, không có chút xíu rung động nào cả. Nhưng xem ra cách truyền đạt của cô có phải là quá khó cho một người thông minh như Hoắc Phi.
“Em không thích anh… thì đã sao…” Có người nghe mà cố ý không hiểu.
“Thì… thì là…” Dục Uyển không còn lời gì để nói, lời đơn giản nhất, trực tiếp nhất là “tôi không thích anh” cũng nói rồi mà hắn nghe lại không hiểu thì cô còn lời gì để nói đây.
“Ây… y… za…” Dục uyển bó tay kêu trời, cô xoay lưng đi vào trong.
Hoắc Phi cười tủm tỉm, rồi tò tò đi theo sau cô. Dục Uyển, anh đã chọn em thì em đừng hòng chạy thoát. Anh tin tưởng, sẽ có ngày em yêu anh như anh đang yêu em.
“Dục Uyển! Đợi anh với”
“Tránh ra! Anh nắm tay tôi làm gì hả… buông tay ra, tôi với anh không thân thiết đến mức nắm tay nhau đến trường” Hoắc Phi vừa sáp tới gần thì cô lại đẩy hắn ra.
Trong xe Hoắc Khiêm và Hoắc Luật vẫn còn đang nhìn Dục Uyển và Hoắc Phi.
Mặc dù Hoắc Khiêm không nghe thấy hai người đó nói gì, nhưng hắn đã quá hiểu tính khí của em trai mình, Hoắc Phi là người yêu ghét rất rõ ràng, mọi cảm xúc đều thể hiện ra mặt. Nên khi Hoắc Phi yêu hay ghét ai đó, mọi người xung quanh dễ dàng nhận ra. Vì điều đó mà Hoắc Khiêm đang lo lắng.
“Trò chơi giữa em và Dục Uyển kết thúc rồi sao” Hoắc Khiêm quay sang nhìn Hoắc Luật.
“Đó không phải là trò chơi, em và Uyển thật sự đã từng hẹn hò… nhưng đó là chuyện của quá khứ, bọn em đã chia tay”
Hoắc Luật không hề nhìn Hoắc Khiêm khi nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn đang đặt trên người Hoắc Phi và Dục Uyển, từ nãy giờ chưa từng rời đi.
Tối qua Phi không về nhà ngủ… có phải, nó đã ở chỗ của Dục Uyển.
Lời lẽ thẳng thắng và thái độ này của Hoắc Luật, đã gia tăng thêm nổi lo cho Hoắc Khiêm. Bất hòa xảy ra giữa Phi và Luật gần đây, chắc chắn có liên quan đến Dục Uyển. Trước giờ tình cảm anh em họ rất là thân thiết, chưa từng tồn tại bất kỳ một xích mích nào, nhưng bây giờ… là anh lớn, hắn không để chuyện này tiếp tục, tình cảm anh em giữa họ không thể bị chen ngang bởi một người phụ nữ.
Ánh mắt của Hoắc Khiêm trở nên sắc bén khá thường, không biết hắn đang toan tính điều gì…