Phần 117
Căn phòng VIP tai tiếng mà mọi người đang tìm kiếm.
“Cút ngay! Con bà nó… tiếp viên cái kiểu gì hả… ngay cả kéo búa bao là cái gì cũng không biết…”
Tiếng quát tháo của đàn ông vang mạnh ra khỏi cửa, nghe giọng nói đậm mùi cồn có lẽ gã này đã say.
“Bốp…”
Vừa chửi xong hắn ta lại giơ chân đá mạnh vào người của chị tiếp viên xinh đẹp, mặt mũi chị ta trở nên xanh mét, chị cuống cuồng xách váy lên chạy, không kịp khóc.
“Giám đốc! Anh đừng tức giận, để em tìm con khác biết phục vụ tới đây cho anh” tên trợ lý khum lưng cúi đầu, bộ dạng hèn mọn mất sĩ diện.
Nhưng vừa xoay người, hắn lại ngẩn cao đầu, đi thẳng đến chỗ của những tiếp viên nam.
“Trong quán của bọn bây… đứa nào biết chơi kéo búa bao, lôi hết đến đây cho tao”
“Dạ… dạ… a… Để em tìm”
Tiểu Hàn lập tức ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Điều này hắn đã muốn làm từ nửa tiếng trước.
…
Phòng riêng của Phi Yến.
Là một cảnh tượng rất hổn loạn, tiếp viên nữ thì khóc bù lu bù loa. Người có gan thì không rành cái trò kéo búa bao gì đó, còn người rành thì không đủ tự tin để bước vào, đã qua hết tháng bảy, tại sao âm binh côn hồn vẫn còn lởn vởn ở trong quán của họ vậy nè. Đó là tiếng lòng của tất cả những tiếp viên ở đây.
Còn đây là tiếng khóc của họ…
“Hu… u… Không biết chơi thì bị hắn đánh, chơi thua hắn cũng bị đánh… bọn chị không biết làm sao hết”
“Hu… u… Phi Yến, em kiếm người khác… chị không dám vào đó đâu”
“Chị cũng vậy, em có cách nào đuổi người đó đi không…”
Mỗi người một câu, thật đã làm Phi Yến rất khó xử. Nếu đuổi khách sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Đế Vương. Hơn nữa, người này tuyệt đối không thể đuổi đi được, vì hắn có quan hệ mật thiết với Lữ gia.
“Được rồi! Mọi người trở ra ngoài làm việc… chuyện này để em lo”
“Vậy bọn chị ra ngoài…”
Sau khi không còn ai ở trong phòng, Tiểu Hàn lại mặt mày nhăn nhó nhìn Phi Yến.
“Bà chủ! Bà chủ bọn họ đều không muốn đi, thì ai sẽ vẽ vào trong căn phòng đó…”
“Tôi sẽ vào…”
Phi Yến và Tiểu Hàn đều xoay người nhìn ra cửa. Là Dục Uyển.
“Phi Yến! Để mình đuổi hắn đi giùm cậu, cậu cho mình ở nhờ… mình cũng nên làm chút việc cho cậu”
“Dục Uyển! Gã đó không phải là kẻ thiện nam tính nữ, hơn nữa… cậu không nên vào đó, vì gã đó sẽ nhận ra cậu”
“Ý của cậu là mình và gã đó có quen nhau…”
…
Trước cửa phòng VIP.
Mặc dù đã được Dục Uyển thôi miên tư tưởng, nhưng Tiểu Hàn vẫn cảm thấy sợ. Hắn phải hít một hơi thật sâu, mới dám đặt tay lên cửa.
“Hoắc tiểu thư! Tôi vẫn cảm thấy sợ”
“Người bước vào là tôi, tôi không sợ thì anh sợ cái gì… đàn ông con trai, sao lại nhát gan như vậy… tránh ra đi”
Dục Uyển bước đặt hai tay lên cửa, cảm thấy có chút bất tiện với cái điện thoại trên tay. Cô xoay người lại nhìn Tiểu Hàn.
“Anh giữ hộ tôi cái điện thoại, nếu ai gọi đến nói tôi đang bận… lát nữa gọi lại”
“Dạ Tiểu thư”
Dục Uyển hít một hơi dài, rồi đẩy cửa bước vào trong. Thân hình thì nóng bỏng bốc lửa, quyến rũ, ngực, mông, eo đều đạt đến chỉ số hoàn mỹ, phụ nữ ganh tị, đàn ông si mê. Hắn nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt của hắn như tia lửa điện quét dọc khắp người cô, từ dưới lên trên, và dừng ở chiếc khăn trên mặt của Dục Uyển.
“Cô là ai, tại sao lại che mặt lại…”
Dục Uyển đứng hình, không ngờ lại gặp được người quen. Còn có mối quan hệ mật thiết với Hoắc gia. Lữ Phóng, anh họ của ba anh em họ Hoắc, đang giơ tay chỉ thẳng về phía cô.
Cô bước đến gần chỗ của Lữ Phóng, khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng cao ngạo tự mãn với ánh mắt xem thường kẻ khác, còn lời lẽ thì thôi… ngang tàn như dáng đứng của cô lúc này.
“Không phải anh đang tìm người biết chơi trò con nít đó sao… chính là tôi…”
Điệu bộ của Dục Uyển lúc này, làm cho Lữ Phóng liên tưởng đến một nhân vật, hắn rất ấn tượng trong bộ phim hắc đạo xem tối qua. Cũng một bộ dạng và giọng điệu y hệt như Dục Uyển lúc này “Có phải mày đang tìm chị đại ở đây sao… chính là tao”.
Lữ Phóng đặt tay xuống, hắn nhếch miệng cười.
“Rất có cá tính… tôi rất muốn xem mặt mũi cô em thế nào mà hống hách như vậy” Lữ Phóng vừa nhào đến ra thế, thì Dục Uyển lại giơ tay lên cản lại, hắn đứng sựng tại chỗ nhìn cô.
“Khoan đã! Nếu muốn tháo cái khăn này của tôi ra… anh vẫn chưa đủ trình độ, nhưng tôi cho anh một cơ hội, có phải anh rất thích chơi cái trò kéo búa bao… vậy chúng ta đánh cược”
“Cược thế nào” Hắn ngờ ngợ nhìn Dục Uyên, cô lại mỉm cười tỉnh bơ.
“Nếu tôi thua, tôi sẽ tháo khăn ra… còn nếu anh thua sẽ phải ăn đấm, thế nào”
“Ha… a… Không ngờ… cô em lại thích bạo lực như vậy” Coi nhẹ lời của Dục Uyển, Lữ Phóng đã dùng tiếng cười hô hô ha ha của hắn, để bộc lô thái độ giễu cợt của mình.
“Mà bàn tay mãnh khảnh nhỏ nhắn như vậy, có đủ sức hay là không… thôi vậy đi, nếu tôi thua sẽ tự đấm vào mặt mình, để cô em khỏi phải làm trầy đôi tay xinh đẹp này, được không”
“Không cần! Cú đấm của tôi có đủ mạnh hay không… đến khi anh thưởng thức nó rồi sẽ biết mà thôi, khi đó đừng có xin chị ơi hãy nhẹ tay…” Dục Uyển mỉm cười, giơ cả đôi tay lên vặn vẹo, khởi động gân cốt để chuẩn bị cho trận chiến.
“Hực… Quá tự phụ… tôi là thương hoa tiếc ngọc, cô em lại không biết tốt xấu… bắt đầu đi” Lữ Phóng nói.
Cả hai đều bước ra giữa căn phòng, bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc giấu tay ra phía sau và…
“Một! Hai! Ba…”
Lần thứ nhất kéo thắng bao.
“Bốp…” Cả người lắc lư, mặt mày choáng váng.
Lần thứ hai bao thắng búa.
“Bốp… p…” Mặt úp xuống sàn, ngẩng đầu lên thì máu mũi chảy từ từ.
Lần thứ ba búa thắng kéo.
“Bốp… p… p…” Lữ Phóng đã nằm bất động dưới sàn, không thể tự mình đứng dậy.
“Giám đốc! Anh có sao không…” Tên trợ lý khẩn trương, vội chạy ào đến đỡ lấy hắn.
“Tao… tao không sao”
Lữ Phóng vung tay đẩy tên trợ lý ra, gắng gượng bám lấy thành ghế mà đứng dậy. Vì quá mất mặt, đường đường là một thằng con trai, nhưng lại không thể chịu nổi ba cú đấm của một đứa con gái, để người ta biết chắc cười chết hắn luôn. Lữ Phóng bước đến chỗ của Dục Uyển đang đứng, giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô.
“Cô em giỏi lắm…”
Lữ Phóng đi lướt qua người của Dục Uyển, rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Trợ lý và đám người của Lữ gia cũng xách áo đi theo sau hắn. Tên Lữ Phóng này đúng là không biết sống chết, cô chính là cao thủ trong cái trò chơi này, chưa từng gặp đối thủ. Dám cược với cô.
Nhìn thấy hắn biến mất khỏi hành lang, Tiểu Hàn mới dám đi vào.
“Hoắc tiểu thư! Cô có điện thoại…” Tiểu Hàn giao trả lại điện thoại cho Dục Uyển rồi thu dọn mọi thứ trong phòng, thức ăn, rượu, ly, đều bị Lữ Phóng quậy nát. Chắc dọn đến nửa đêm cũng chưa xong.
Dục Uyển cầm điện thoại quay lại phòng của cô. Một chút do dự, khi nhìn dãy số quen thuộc hiện trên màn hình, Dục Uyển hít một hơi thật sâu, cố nở một nụ cười rạng rỡ, dù biết người đó có thể sẽ không nhìn thấy, nhưng cô muốn để hắn cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô khi tiếp điện thoại.
“Mới có nửa ngày… đã nhớ đến cô em gái này rồi sao”
“Người đàn ông nghe điện thoại khi nãy là ai”
Câu hỏi của Hoắc Luật làm cho Dục Uyển bất ngờ, giọng điệu của hắn qua điện thoại rất khó chịu và hằn hộc, là do đường truyền điện thoại không tốt làm nhiễu âm, hay là cô suy nghĩ quá nhiều. Cô lại bắt đầu vọng tưởng.
“Anh hỏi với tư cách là bạn trai cũ hay là anh trai của em”
“Có gì khác nhau” Hắn nói.
“Khác ở chỗ, nếu anh hỏi với tư cách bạn trai cũ thì câu trả lời là… người đàn ông đó chính là bạn trai mới của em, còn nếu anh hỏi với tư cách người anh trai… thì anh không phải bận tâm, vì cậu ấy và em không có quan hệ”
Qua điện thoại Dục Uyển có thể hình dung được vẽ đẹp trai, và nụ cười mê hồn của Hoắc Luật lúc này. Đúng vậy, thật sự là hắn đang cười. Vì câu trả lời của cô khiến cho tâm trạng của hắn rất tốt, còn rất vui nhưng không rõ lý do. Vui vì cô đã trở lại bình thường như trước, hay vì người đàn ông nghe điện thoại khi nãy không có quan hệ gì với cô.
“Uyển! Cho anh địa chỉ chỗ em đang ở, sáng mai anh sẽ đến rước em đi học…” Giọng nói của Hoắc Luật đã dịu dàng, nhỏ nhẹ hơn lúc nãy rất là nhiều.
Dục Uyển lại tỏ ra rất khẩn trương…
“Không cần! Chỗ em đang ở rất gần với trường học, anh không cần phải qua rước em… em có thể tự đi”
“Cũng được… nhưng anh vẫn muốn biết chỗ em đang ở, cho anh địa chỉ…” Hắn nói.
Cô không thể nói địa chỉ của mình “91/19 Á Lạp Tân, đối diện quảng trường Thành Phố, quán bar Đế Vương” cho Hoắc Luật được.
Cô phải làm sao đây…
“A… Hình như có người đang bấm chuông… em ra ngoài xem là ai… chúc anh ngủ ngon”
Không biết phải nói gì tiếp, Dục Uyển đã “đánh bài chuồn” viện cớ có khách đến thăm mà ngắt ngang điện thoại của Hoắc Luật, nhưng chúng ta đều biết cô đang làm gì, ở đâu.
“Dục Uyển… anh…” Hoắc Luật còn chưa kịp nói xong thì bên kia đã không còn tính hiệu, hắn cảm thấy có điều gì đó rất mờ ám, có phải Dục Uyển đang che giấu chuyện gì.
Hoắc Luật cất điện thoại đi, rồi xoay người lại. Không ngờ Mạn Ni đã đứng ở phía sau lưng hắn từ khi nào, hắn còn chưa mở miệng, thì Mạn Ni đã lên tiếng trước.
“Em lại vừa gọi điện cho Dục Uyển”
Cô vốn là đến để xin lỗi Hoắc Luật vì chuyện sáng nay, phải nói thế nào cho dễ nghe và giữ được trái tim của Luật. Mạn Ni đều đã nghĩ, nhưng không ngờ vừa bước vào lại nhìn thấy Hoắc Luật gọi điện cho Dục Uyển. Lời lẽ dịu dàng và nụ cười ngọt ngào của hắn làm cô không thể giữ được bình tĩnh. Vì nó giành cho người khác, không phải cô.
“Mạn Ni! Chị đừng như vậy nữa được không, chị làm như vậy em cảm thấy rất mệt mỏi… chúng ta khoan hãy nói chuyện, nếu tiếp tục nhất định sẽ cãi nhau”
Hoắc Luật đi lướt nhanh qua người của Mạn Ni, cô lại từ phía sau đuổi theo, ôm chằm lấy hắn.
“Luật! Chị xin lỗi đã làm em giận… em biết rõ chị đã phải tổn thương thế nào, Dương Phàm và cả Thiếu Hoành, bọn họ đều bị người phụ nữ khác quyến rũ”
“Nên chị cảm thấy rất sợ hãi khi em và Dục Uyển thân thiết, nếu chuyện đó lại tái diễn chị sẽ gục ngã mất”
Mạn Ni gục mặt vào lưng hắn, hai tay cô ôm thật chặt. Hoắc Luật là niềm tin duy nhất của cô vào cuộc đời này, Mạn Ni chỉ biết bám víu lấy nó, mất nó rồi cô sẽ không còn điểm tựa. Hoắc Luật có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của Mạn Ni đang thấm lên áo hắn, và cả tiếng khóc nghẹn ngào của cô. Hắn xoay người lại, đặt tay lên vai của Mạn Ni.
“Mạn Ni! Em không phải là Dương Phàm, cũng không phải Tống Thiếu Hoành… em yêu chị, em phải nói bao nhiêu lần nữa, chị mới tin tưởng em…”
Hoắc Luật đẩy Mạn Ni ra, rồi đi thẳng ra cửa.
“Rầm… m…”
Cửa đóng sập lại đằng sau Mạn Ni lại một mình trơ trội trong phòng. Cô ngã sụp xuống đất, Mạn Ni ơi, mày lại vừa làm chuyện thiếu suy nghĩ gì vậy…