Phần 115
Và Hoắc Luật đang phải đối mặt với một vấn đề mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến…
“Luật! Có phải em còn thích Dục Uyển, đúng không không…”
“Mạn Ni! Em và Dục Uyển đã kết thúc”
Hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa mới bước vào cổng. Mồ hôi còn chưa kịp ráo, Mạn Ni đã đứng trước mặt, chất vấn hắn. Tình cảm của hắn giành cho cô, không đủ làm cho cô tin tưởng sao.
“Vậy tại sao… vừa rồi hai người còn đùa giỡn vui vẻ như vậy, và em cũng chưa bao giờ cười với chị như lúc nãy cả”
“Mạn Ni! Tại sao có thể ghen tuông vớ vẫn như vậy…” Hoắc Luật tức giận bỏ đi, hắn không muốn đôi co với Mạn Ni, nếu tiếp tục chỉ khiến cho cuộc tranh cãi không thể cứu vãn.
“Luật! Em đứng lại đó”
Hoắc Luật đi thẳng vào trong nhà, thì Mạn Ni suy sụp ngã xuống đất. Có phải cô đã làm Luật khó chịu… Mạn Ni vừa rồi mày đã làm ra chuyện thiếu suy nghĩ gì vậy.
…
Ba tiếng đồng hồ sau – Tại công viên thành phố.
“Gâu… gâu…”
“Tâm sự nãy giờ… mày cũng cảm thấy tao là người xui xẻo nhất trên đời, đúng không”
“Gâu… gâu…”
“Tao cũng nghĩ vậy… tao đúng là người xui nhất trên đời này… A… A…”
Còn người đi đường thì họ sao, khi nhìn thấy một kẻ vô gia cư đang gặm bánh mì, ngồi ghế đá công viên, còn mang theo va li, và ngồi lãi nhãi với một con chó suốt cả tiếng đồng hồ.
“Thật đáng thương! Đã xấu mà còn bị điên”
“Đúng vậy! Thời buổi này chuyện gì cũng có, người đáng thương đi đâu cũng gặp được… đi thôi”
“Ừ…”
Nghe họ nói Dục Uyển không thể nào nuốt trôi miếng bánh mì. Cô không thể vừa mới ra khỏi nhà, mấy tiếng sau lại đem hành lý trở về. Khi nãy cô đã dõng dạt nói trước mặt ba Nghị và mẹ Tiêu muốn sống tự lập, không dựa dẫm vào người thân, thì còn mặt mũi đâu mà quay về.
“Ngôi nhà này đã bị ngân hàng rao bán… mấy người đó cũng bị gạt giống như cô, chủ nhà hứa bán nhà cho họ, nhưng sau khi lấy tiền đặt cọc lại bỏ trốn”
Đó là lời của bà hàng xóm sát bên căn hộ mà Dục Uyển chuẩn bị dọn đến sống, lúc vừa mới bước xuống taxi, nhìn thấy giấy niêm phong và mấy người đang bấn loạn qua lại trước cửa căn hộ, thì cô đã nghi ngờ, hỏi thăm mới biết mình là nạn nhân thứ mười bị gạt.
Nhưng Dục Uyển còn thê thảm hơn, không có đặt cọc mà mua trọn căn nhà. Bây giờ chỉ có thể đến khách sạn ở tạm, rồi tìm một căn nhà khác để thuê…
“Dục Uyển…”
Dục Uyển vừa đứng dậy kéo va li đi, thì nghe thấy có người gọi đích danh tên mình. Cô liền xoay người lại, thì ra là người quen.
“Phi Yến…”
…
Nửa tiếng sau…
Đế Vương.
Ở đó còn một căn phòng trống. Trước kia là phòng VIP dùng để tiếp khách, nhưng sau này Phi Yến lại chuyển thành phòng riêng, thật ra chức năng chính của căn phòng này dùng để tránh mặt Tề Hạo. Những lúc cô biết chắc Tề Hạo đang ở chung cư chờ mình, thì đêm đó Phi Yến sẽ ngủ lại ở đây.
“Dục Uyển! Cậu cứ ở lại đây, tới khi nào cũng được… đừng ngại”
Nhưng thật người cảm thấy ngại chính là Phi Yến, bởi vì căn hộ cô đang sống vẫn còn đủ chỗ đến chứa thêm Dục Uyển, chỉ thỉnh thoảng Hoắc Phi sẽ đến chỗ cô, nếu Dục Uyển ở đó sẽ không tiện. Nên Phi Yến mới sắp xếp cho Dục Uyển ở lại căn phòng trống này.
“Phi Yến! Cậu đừng nói chuyện mình đang ở đây cho Hoắc Phi và mọi người biết”
“Ừ! Mình sẽ giữ kín… cậu cứ sắp xếp đồ đạc, có cần thứ gì thì nói cho mình”
“Cảm ơn cậu”
Cô thật may mắn khi có được một người bạn tốt như là Phi Yến. Dục Uyển đặt va li xuống sàn, rồi ngã phịch xuống giường. Thật không ngờ, vòng quay của định mệnh lại khóe như vậy, cô lại ở đúng căn phòng của Dục Cô năm xưa, còn dưới thân phận của Hoắc Dục Uyển.
Cho dù nguyên nhân có khác nhau, thì hiện tại cô đã rời khỏi Hoắc gia và đến Đế Vương. Chuyện gì sẽ tiếp diễn đây…
…
Bệnh viện GOK.
Trong căn phòng VIP, hiện có một người đàn ông đang nằm mê mang trên giường. Bên cạnh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, và sự im lặng trong phòng đã kéo dài hơn mười phút. Người phụ nữ này chỉ đứng đó nhìn người đàn ông trên giường.
Người đàn ông này chính là Dương chủ tịch của Dương thị. Người đã hô phông hoán vũ trên thương trường suốt nhiều năm. Bây giờ lại như một ông già vô dụng, xung quanh được bao bọc bởi những máy móc y học hiện đại, những ống dây và kim tiêm cắm quanh người, chỉ để duy trì mạng sống. Đây có phải là quả báo của ông ta…
“Dương Thăng! Ông khỏe không…”
Là câu nói đầu tiên của Mộc Thanh sau mười phút đứng yên trong phòng. Mặc dù Dương chủ tịch đã nằm đây hơn một tháng, từ lúc ông ta bị Mộc Thanh chọc tức đến lên cơn đau tim chuyển vào bệnh viện, thì đây là lần đầu tiên cô đến gặp ông ta.
Cô đã chờ cái ngày này suốt mười năm, nhưng khi nhìn thấy Dương chủ tịch nằm trên giường bệnh, như một người sắp chết. Mộc Thanh lại không cảm thấy vui mừng như cô nghĩ. Trả thù cha mình, khiến cho ông ta mất hết tất cả, là mục tiêu cô luôn phấn đấu, cũng là tâm nguyện lớn nhất đời của Mộc Thanh.
Nhưng sau khi đạt được điều đó, Mộc Thanh lại cảm thấy mất hết phương hướng, hiện tại cô không còn hứng thú với bất kỳ điều gì. Phân vân không biết mình sống vì điều gì…
Thành thật nói thì ông ta đối xử với cô rất tốt, đào tạo, nâng đỡ cô trong công việc. Từ khi đứa em trai cùng cha khác mẹ của cô, Dương Phàm gặp nạn thì ông ta đã gần như giao toàn bộ công ty cho cô quản lý. Mộc Thanh không biết điểm xuất phát là từ sự ăn năn cảm thấy có lỗi với mẹ cô, hay bắt nguồn từ tình thương cha con.
Nhưng cô không được mềm lòng, vì ông ta đáng bị như vậy.
“Dương Thăng! Cho dù ông đang nằm đây, tôi cũng không cảm thấy mình có lỗi với ông… ông khiến mẹ tôi phải ôm hận mà chết, tôi làm ông thân bại danh liệt, mất hết tất cả… xem như chúng ta không nợ ai”
“Tôi đến để nói lời tạm biệt với ông, có thể một thời gian dài nữa tôi sẽ quay về đây…”
Cô bước tới gần Dương chủ tịch hơn.
“Dù ông có nghe được những lời này hay không, tôi vẫn muốn nói… cha, tôi mong ông sẽ mau tỉnh lại…”
“Tạm biệt” Cô xoay người kéo va li rời khỏi phòng.
“Rầm… m…”
Sau khi cánh cửa phòng khép lại, thì trên khuôn mặt nhợt nhạt của Dương chủ tịch xuất hiện giọt nước mắt. Có lẽ là giọt nước mắt vui mừng của người cha, vì được con gái mình tha thứ. Đây là một chuyện hy hữu hiếm khi xảy ra, y học gọi đó là kì tích.
…
Trước cửa bệnh viện.
“Ping… ping…”
Mộc Thanh vừa định bước lên taxi thì một chiếc xe limousine sang trọng đứng đối diện, đang nhấn kèn. Một bạch mã hoàng tử lung linh hơn nắng mai, hắn đang mỉm cười vẫy tay về phía cô.
“Xin lỗi bác tài… tôi không đi nữa”
Mộc Thanh đóng cửa taxi lại, rồi kéo vali đi qua bên kia đường.
“Sao cậu biết tôi ở đây” Cô nói.
“Nếu tôi không đến đây, có phải chị sẽ như vậy mà đi…” Hắn nhếch miệng cười.
“Cậu không nhìn thấy lá thư tôi đặt trên bàn làm việc của cậu sao” Cô tỏ ra kinh ngạc.
“Chị nói đến lá đơn từ chức này” Hoắc Khiêm lấy trong túi áo ra một phong phong thư, rồi xé trước mặt của Mộc Thanh.
“Roẹt… t…”
“Cậu…” Mộc Thanh có phần giận dữ nhìn Hoắc Khiêm.
“Tôi chưa tìm được người thay thế vị trí chủ tịch của chị, cho tới lúc tôi tìm được ngườithích hợp, chị không được từ chức, nhưng tôi có thể cho chị nghỉ phép… tôi cũng đã nghĩ ra một nơi rất tốt cho chị đi du lịch, là nước Ý…”
“Vào xe đi! Ngoài này rất nắng… không phải chỉ rất chú trọng làn da của mình sao”Hoắc Khiêm mỉm cười, kéo cửa xe ra chờ Mộc Thanh.
Tên nhóc này vẫn độc đoán và kiêu ngạo như trước, làm gì cũng chỉ theo ý mình. Nhưng cô lại không thể không nghe lời hắn, đó đã là bản năng. Hoắc Khiêm vừa là ân nhân vừa là người thân của cô. Nếu mười năm trước không gặp được hắn trong bệnh viện, thì cô sẽ không có được hai năm sống hạnh phúc bên mẹ mình, dù là ngắn ngủi nhưng cô đã rất chân trọng thời gian đó, mẹ cô đã khổ cực cả đời, chỉ những có những năm tháng đó mới hưởng thụ được cuộc sống sung sướng mà cô không thể cho bà. Cô mang ơn hắn rất nhiều.
“Thiếu gia! Bây giờ đi đâu…” Bác tài xế quay lại hỏi Hoắc Khiêm.
“Đến sân bay…”