Phần 111
Dưới đó hai tầng lầu.
“Két… t…”
Đây là lần đầu tiên Hoắc Khiêm mở cửa phòng ra mà không nhìn thấy một ai. Hai chiếc giường vắng chủ bên cạnh hắn, hoàn toàn lạnh tạnh, chăn gối vẫn được xếp ngay ngắn trên đầu giường. Cho thấy chủ nhân của nó chưa từng bước vào đây.
Trước giờ, người đi sớm về muộn, thậm chí không về phòng ngủ luôn là hắn. Lần đầu tiên, có kẻ đã vượt mặt hắn, còn là hai người cùng lúc.
“Hai đứa này rốt cuộc đang giở trò gì…”
Trong lúc Hoắc Khiêm đang thắc mắc không biết hai thằng em của hắn đang ở đâu, thì Hoắc Luật vẫn đang vui vẻ với Mạn Ni và Hoắc Phi đang vất vả ôm Dục Uyển về phòng.
“Uạ… ụa…”
Hoắc Phi vừa đầy cửa ra thì Dục Uyển đã “Uạ” hết thức ăn chưa kịp tiêu hóa lẫn đã tiêu hóa rồi lên người hắn, một chất lõng sền sệt tanh hôi và khó ngửi dính khắp quần áo, đã vậy Dục Uyển còn ôm chặt lấy hắn không chịu buông.
“Luật! Em xin lỗi… em xin lỗi… có phải anh rất thất vọng về em đúng không… Luật, em xin lỗi…” Dục Uyển vừa khóc vừa ôm lấy Hoắc Phi, mà tưởng là Hoắc Luật.
Liên tiếp nghe Dục Uyển nói hai từ “xin lỗi” mà cơn giận của Hoắc Phi lại càng nhiều hơn. Hắn bóp chặt lấy cằm của Dục Uyển, kéo cả khuôn mặt cô ngẩng đầu lên.
“Mày mở mắt ra đi… con ngốc này, mày không có lỗi gì hết… người đang làm chuyện có lỗi là Luật chứ không phải mày” Hoắc Phi to tiếng hét vào mặt Dục uyển, nhưng thật là công dã tràng.
“Luật! Sao anh lại lớn tiếng với em như vậy, anh giận sao… em xin lỗi… hic… hic…”
Hoắc Phi tức giận hết lời, hắn thật không biết làm gì để thôi ngay cái hành động ngu ngốc của cô, nên quyết định bỏ mặt. Vì hiện tại hắn không thể nào chịu nổi mùi thức ăn thối trên người mình, thật kinh tỏm.
Hoắc Phi đi thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong hắn mới biết đây là của Dục Uyển, nên sẽ không có áo choàng tắm xếp ngay ngắn trong kệ như phòng hắn vẫn hay để. Hoắc Phi chỉ có quấn chiếc khăn tắm đi ra ngoài, và giải quyết con ma say khướt, đang khóc lóc trên giường.
Mùi hương xà phòng thơm lan tỏa khắp người hắn sau khi tắm xong, cũng phải chào thua với mùi hôi thối trên người của Dục Uyển, hắn trèo lên giường lột sạch sẽ quần áo trên người cô, không chần ném ngay vào sọt rác.
“Két… t… t…”
Hoắc Phi kéo hết tất cả cửa sổ trong phòng ra cùng lúc, bây giờ thì không khí đã trong lành hơn. Hắn trèo lên giường bồng Dục Uyển vào nhà vệ sinh. Nhưng khi nhìn thấy thân thể trần truồng xinh đẹp của cô, lại bị một cơn đại chấn động ập đến bất ngờ. Khốn thật, anh bạn nhỏ của hắn chỉ vô tình chạm vào cặp đùi non mềm của cô, đã dựng đứng. Hắn thật không ngờ, thân thể của Dục Uyển lại có sức ảnh hưởng ghê gớm như vậy.
Hắn bị cám dỗ hoàn toàn, thật rất muốn…
Không được, nếu nhân cơ hội này mà chiếm đoạt cô. Sáng thức dậy, với tính khí của Dục Uyển nhất định sẽ vác gậy lên rượt hắn. Kiềm chế… hắn phải kiềm chế vì an toàn của bản thân, cũng như hình tượng tốt đẹp trong lòng Dục Uyển.
Nhưng cho dù hắn cố gắng làm chính nhân quân tử như thế nào thì…
…
Sáng hôm sau.
Những tia nắng sớm đang bắt đầu chiếu cố căn phòng, từ mọi ngõ ngách đều bừng lên ánh sáng. Rèm cửa phiêu dật bay bồng, gió mát lùa vào phòng. Dưới đất mãnh vỡ thủy tinh vẫn còn nguyên, và quần áo nằm lạnh lẽo trên sàn suốt một đêm. Trên chiếc giường trắng muốt, một nam một nữ đang ôm lấy nhau, cảnh tượng thật là lãng mạn.
Người nam ôm chặt người nữ trong lòng, người nữ e ấp ném sát vào ngực của người nam. Trên mặt họ là nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng xuân. Hắn nhẹ nàng cúi xuống hôn lên tóc và vuốt ve cánh tay thon mềm mại của cô.
Hoắc Mạn Ni bất ngờ xoay trở người lại, hai tay vòng qua người Hoắc Luật ôm chặt, như một con mèo nhỏ đáng yêu nép sát vào vòm ngực của hắn. Hoắc Luật cũng đáp trả lại, siết chặt lấy cô. Cả hai đã có một đêm thật cuồng nhiệt và hoang dã, dư âm của cuộc vui vẫn còn kéo mãi đến tận sáng nay, khiến họ không muốn tách nhau ra.
“Luật! Chuyện xảy ra tối qua, chúng ta hãy quên đi… em cũng đừng có nghĩ tới” Lời lẽ dù nhẹ nhàng êm tai, nhưng lại khiến cho hắn khó mà tiếp nhận được.
Hoắc Luật đang đắm chìm trong hạnh phúc, giấc mơ suốt nhiều năm của hắn đã trở thành hiện thực, hắn đã có được Mạn Ni lẫn tình cảm của cô, thì ngay lúc này Mạn Ni lại nói với hắn, chuyện tối qua hãy quên hết đi, có phải cô đang bỡn cợt hắn.
“Chị hối hận…” Hắn cúi người xuống nhìn Mạn Ni.
“Không! Chị chỉ không muốn em phải khó xử, chị biết em và Dục Uyển đang quen nhau, chị không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của hai đứa”
Mạn Ni là người con gái hắn yêu, đêm qua hắn đã có được cô thì hắn phải có trách nhiệm. Hắn có cảm giác với Dục Uyển chỉ là sự ham muốn nhục dục về thể xác, cảm giác mới mẽ, tất cả chỉ có vậy. Qua thời gian, sự mê luyến đã sẽ dần nhạt phai, còn tình yêu giành cho Mạn Ni mới là chân chính.
“Chuyện của Dục Uyển em sẽ xử lý, hãy ở bên cạnh em.” Hắn ôm chặt lấy Mạn Ni.
Nhưng có điều mà Hoắc Luật không hề nghĩ đến, cho tới ba mươi phút sau. Hắn mới biết cảm giác mà hắn giành cho Dục Uyển đã vượt qua sự ham muốn về thể xác mà hắn nghĩ.
Nghe được điều muốn nghe nhất từ Hoắc Luật, Mạn Ni phấn khởi vô cùng, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Luật! Em nói thật sao?”
“Ừ…”
…
Cùng thời điểm, cách đó một bức tường.
“Á… a…”
Vừa mở mắt ra, Dục Uyển thấy thân thể mình trần truồng không mặc gì hết, bên cạnh là Hoắc Phi cũng trần như nhộng, anh bạn nhỏ của hắn đang ngẩn cao đầu chào buổi sáng với cô. Nó khí thế bừng bừng như vậy, chắc tối qua rất là thỏa mãn. Hu… u… vậy là tối qua cô đã cùng hắn ấy ấy rồi sao.
“Hoắc Phi! Anh là đồ đàn ông thúi đáng chết… sao anh có thể làm như vậy với tôi… hu… u… anh đồ xấu xa…”
Dục Uyển vừa nói vừa ném tới tấp vào mặt hắn.
“Bốp…”
“Mày bỉnh tĩnh lại… nghe tao nói trước…” Hắn vừa mở miệng thì ăn nguyên cái gối vào mặt.
“Bốp…”
Tiếp theo hàng loạt vật thể lạ, bay tới tấp vào mặt hắn, không cho Hoắc Phi cơ hội mở miệng. Thân thủ dù có linh hoạt thế nào, cũng không thể tránh khỏi chiêu liên hoàn ném của Dục Uyển. Tất cả những thứ có trên giường đều bị cô ném bay.
“Đồ khốn! Anh nghĩ tôi sẽ tin vào lời nói của anh sao… đồ háo sắc, đồ biến thái… uổng công tôi xem anh là bạn, tâm sự và tin tưởng anh, anh lại làm vậy với tôi…”
“Hu… u…”
Không còn cách nào khác, Hoắc Phi nhảy lên giường, lấy tay bịt miệng Dục Uyển lại, có như vậy thì cô mới chịu im lặng, mà cho hắn cơ hội mở miệng.
“Mày đừng có khóc nữa… tối qua chúng ta vẫn chưa làm gì, mặc dù tao rất là muốn làm…”
“Ưa… ưa… ưa…” Bởi vì bị hắn chặn lại miệng, những tiếng mắng chửi phong phú của Dục Uyển chỉ có thể một âm thanh “ưa… ưa…” duy nhất.
Đồ khốn, anh rất muốn làm gì hả… Cô trợn to mắt nhìn hắn.
Thấy Dục Uyển không còn la hét nữa, Hoắc Phi mới chịu buông tay ra.
“Vậy tại sao chúng ta đều không mặc gì” Xem như là cô tin lời vào nói của hắn đi.
“Mày không nhớ gì… tối qua mày say xỉn ói hết lên người tao, nên tao phải cởi đồ ra…”
Nghe thì cũng có lý, nhưng…
“Tại sao tôi lại không mặc gì, nếu không phải anh có ý xấu… thì tại sao lại không mặc quần áo vào cho tôi”
“Cái đó…” Hoắc Phi cứ ấp a ấp úng không giải thích được.
Bởi vì Dục Uyển nói đúng, hắn có thể mặc quần áo vào cho cô. Nhưng hắn lại muốn nhìn thấy thân thể trắng muốt của cô nhiều hơn, ôm cô suốt cả đêm ngủ, thỉnh thoảng cũng sờ mó chút ít, nắn trên sờ dưới, cảm giác thật rất sướng tay, cũng là an ủi anh bạn nhỏ củ hắn chút chút, nhưng hắn thật sự không làm gì khác.
“Hoắc Phi! Anh cút ra ngoài cho tôi…”
Dục Uyển giận giữ đẩy Hoắc Phi ra khỏi cửa, cùng lúc đó…
“Két… t…”
Cánh cửa phòng của Mạn Ni cũng vừa mở ra.
Hoắc Luật bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hoắc Phi đang bị Dục Uyển đẩy tới cửa. Trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm, lưng trần trắng hồng mịn màng dù không đủ rắn rổi nhưng cũng đủ làm tối mặt của Hoắc Luật, nhất là bộ dạng của Dục Uyển lúc này.
“Đi ra mau! Đồ háo sắc”
Mái tóc dài đen mượt đang rối bời trên vai, trên người cũng không mảnh vải chỉ quấn chăn, vừa chửi vừa cầm cái gối ôm đánh túi bụi vào người của Hoắc Phi.
“Bốp… bốp…”
Suốt cả một buổi tối, hắn phải kiềm chế cực khổ thế nào. Để sáng ra bị cô vừa đánh vừa đuổi ra khỏi cửa sao. Có lý nào, làm tiểu nhân thì bị phỉ nhổ, đến lúc hắn muốn làm chính nhân quân tử, lại có kết cuộc này…
“Ai mới là đồ háo sắc… tối qua người nào đã ôm chặt lấy tao khóc lóc, tiện nghi của tao mày chiếm hết, nghĩ xem ai mới là sắc lang” Hoắc Phi tức giận, túm lấy cái gối của Dục Uyển nép xuống đất, bắt lấy hai tay, còn cô ép lên cửa.
“Tôi không có…” Dục Uyển tức giận nhảy nảy lên, lúc xoay người ra qua hướng phòng của Mạn Ni, thì mới phát hiện ra Hoắc Luật đang đứng trước mặt cô, không nói được lời nào, ngoại trừ sửng sốt kinh hãi gọi tên hắn.
“Luật.”
Xong rồi, hoàn cảnh của cô lúc này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội thông gian. Nhất định Luật sẽ nghĩ cô và Hoắc Phi có gì đó.
Dù Luật có tin hay không, nhưng cô là vô tội. Trong mắt Dục Uyển lúc này chỉ có mỗi Hoắc Luật, và việc cô muốn làm duy nhất là giải thích cho hắn hiểu. Dục Uyển đẩy ngã Hoắc Phi sang một bên, ôm chăn quấn quanh người, chạy đến trước mặt Hoắc Luật.
“Luật! Anh phải tin em… anh nghe em nói, thật ra mọi chuyện không như những gì anh đang nhìn thấy, thật ra…” Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì…
“Chúng ta chia tay”
Không gian như ngưng động lại, Dục Uyển chết lặng tại chỗ không nói được gì khác. Còn Hoắc Luật lạnh lùng đi thẳng qua người cô, Hoắc Mạn Ni cũng đuổi theo sau.