Phần 14
Trời thu Hà Nội, một chiều thứ 7 buồn buồn vì những công việc không tên, tôi cùng con ngựa già dọc theo dòng người trên những con đường nhỏ hẹp quá đỗi chật chội, chen chúc nhau, khi qua bờ hồ, chẳng hiểu sao, tôi lại tạt vào đó, chọn một nơi thoáng mát, sạch sẽ ngồi vãn cảnh.
Chiều mùa thu thật là đẹp, nắng vàng dịu chan hòa khắp mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Những chiếc lá vàng lã chã, tung tăng trong gió thu nhè nhẹ, rồi rơi tõm xuống mặt hồ bồng bềnh, kết thúc vòng đời ngắn ngủi, về với cội nguồn mà chúng được sinh ra.
Xa xa bên kia bờ hồ, phía cầu Thê Húc màu đỏ, cong cong, sau lớp bụi mong manh, hàng cây cổ thụ vẫn xanh, thi thoảng điểm những chiếc lá vàng, tỏa bóng thướt tha xuống mặt hồ. Mấy cây phượng già, tháng trước trổ đầy hoa chói lọi, giờ đây chỉ còn màu xanh, và những chùm quả xum xuê đu đưa trước gió. Phía dưới những con đường nhỏ nhắn, uốn lượn điệu nghệ tựa hồ con rắn đang bò trườn giữa vườn hoa tuyệt đẹp, là những đứa trẻ, tay cầm đèn ông sau, hoặc một vài thứ đồ trung thu, cùng bố mẹ chúng tung tẩy ven hồ, đang hạnh phúc hưởng những ngày cuối tuần, và cũng là rằm tháng 8, tết của thiếu nhi, rồi khuất dần vào hàng cây dày đặc bên trong đền Ngọc sơn.
Thấy khách lạ, mấy chị bán hàng rong gầy quắt queo, đen đủi, chắc từ nhà quê lên, đến mời chào, nhưng tôi từ chối, vì thực sự chẳng có thứ gì để mua cả. Đuổi khéo được mấy chị hàng rong, thì lại đến mấy cậu bé đánh giầy, tôi xua tay vì mới đánh trong quán bia trưa nay. Các cậu thấy dầy vẫn bóng lẳng lặng bỏ đi tìm khách khác. Bỗng dưng, tôi chạnh lòng xót xa cho những kiếp nghèo hèn, đang bôn ba cóp nhặt từng xu kẽm để nuôi thân, và phụ giúp gia đình. Trong khi đó, có rất nhiều kẻ ngu như lợn, dẻo mỏ nịnh hót, liếm gót dầy những thượng cấp, và mua bằng, mua chức, hành hạ dân lành, hút máu thiên hạ, đang sống trong những ngôi biệt thự đắt tiền, hưởng lạc sung sướng. Ôi cuộc đời trớ trêu làm sao!!!
Cảnh vật hòa trộn với dòng đời cứ thoắt ẩn, thoắt hiện trước mắt tôi, như bộ phim sống động mà chính tôi thủ vai một nhân vật trong đó. Đột nhiên, có màn biểu diễn của dăm cô gái còn rất trẻ, chừng 17 tuổi, ăn mặc cực kỳ ấn tượng với những chiếc short bò ngắn cũn cỡn đến tận bẹn, lộ ra cặp dò trắng phau, thẳng tắp đến mê hồn. Với những bộ tóc mì ăn liền, xoăn xoăn, vàng vàng làm nổi bật lên khuôn mặt bầu bĩnh, trắng mịn, hết đỗi đáng yêu. Họ vừa đi vừa cười hồn nhiên đến giật mình, lướt qua trước mặt tôi bỏ lại mùi nước hoa thoang thoảng, ngan ngát, và một hình ảnh gợi tình khó quên. Chắc họ đang sống trong những gia đình khá giả, không lo gì đến tiền nong vật chất, tôi nghĩ.
Mùi nước hoa thơm dịu, quen quen nhắc tôi nhớ đến N. A, đã mấy ngày nay không gặp vì công việc bận bịu. Nhân rằm tháng 8 đến thăm nàng và bé Hoài Anh. Ừ nhỉ, phải mua quà cho bé nữa chứ! Nghĩ vậy, rồi tôi gọi chị bán đồ chơi rong đến, mua cho bé một quả bóng hình con gà thật ngộ nghĩnh và một khay trò chơi câu cá. Còn bánh trung thu thì phải đến Tràng Tiền mới yên tâm là hàng thật.
Đang định đứng lên bỏ mấy thứ vừa mua vào cốp xe thì nghe tiếng gọi thích thú “Anh Hải” từ phía bên, tôi nhìn sang thấy ba cô gái thật xinh, tuổi đôi mươi, trong đó có Hà, em gái N. A, đang nhìn tôi cười sung sướng pha chút ngạc nhiên.
– Chào các em! Hôm nay đi ngắm cảnh cuối tuần à? Tôi đứng lên vừa cười vừa hỏi trong sự ngạc nhiên pha chút hoài nghi.
– Vâng ạ! Ở ký túc buồn quá, không có việc gì làm, chúng em rủ nhau đi chơi. Em giới thiệu với anh: Đây là Thu Huệ, rồi Hà chỉ vào cô gái có khuôn mặt đẹp mê hồn, và đây là Nhật Lệ, bạn cùng lớp của em. Còn đây là anh Hải bạn chị N. A. Chúng em đi xe bus, vừa xuống bến đằng kia. Chắc anh vừa đi làm về qua đây à? Anh mua mấy thứ kia cho con à?
– Không! Hôm nay thứ bảy, anh không về quê vì mai chủ nhật có việc bận, buồn quá đi lòng vòng cho khuây khỏa. Mấy thứ này anh mua cho bé Hoài Anh đó, tôi trỏ vào món đồ, con trai anh lớn rồi không chơi mấy thứ này nữa. Mời các em ngồi xuống đây!
– Các cô không ngại ngùng ngồi xuống ghế. Vì chiếc ghế quá hẹp, nên tôi chỉ ghé mông bên cạnh Nhật Lệ. Mông tôi khẽ chạm vào mông nàng, nhẽ ra nàng phải phản ứng, nhưng kỳ lạ, NL nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả sau cú chạm nhẹ không mong muốn ấy.
Chúng tôi tán gẫu chút xíu, chợt tôi nảy ra ý tưởng đi ăn kem. Tôi đưa ra lời đề nghị và được các cô chấp nhận ngay.
Tạt qua bên đường, chúng tôi vào quán kem bốn mùa. Xem thực đơn, nào là kem Ý, kem Mỹ… thật đa dạng, tôi đưa các cô chọn. Vài phút sau, bồi bàn bê ra một khay bốn cốc kem ý. Chúng tôi vừa ăn vừa thưởng thức vài bản nhạc của Beethoven du dương đến xiêu lòng.
Cũng thật tình cờ, NL ngồi bên phải, Hà bên trái tôi. Các cô vừa ăn, vừa xuýt xoa khen ngon. Tôi thầm để ý thấy NL ăn một cách từ tốn, kiểu thưởng thức, thi thoảng đưa tay vuốt mái tóc duỗi thẳng, hoe vàng, dài suôn mượt qua vai, cùi tay chạm vào người tôi, chẳng biết cố ý hay vô tình nữa. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại nhìn tôi mỉm cười.
Trong ba cô, Hà là người nói nhiều nhất, bởi ba chúng tôi là người quen của cô mà. Thu Huệ thi thoảng chêm vào một câu hóm hỉnh, còn NL thì chủ yếu là cười duyên dáng hù họa, rất ít nói.
Khoảng 7 giờ tối, trời thu vàng ruộm bắt đầu chìm vào giấc ngủ thường ngày. Đường phố đã lên đèn rực rỡ. Dòng người trên những chiếc xe gắn máy đơn sơ đang hối hả về tổ ấm hay bắt đầu ca tối. Tiếng ù ù từ những con phố tấp nập vọng lại thê lương. Xa qua đường phía hồ, ngọn tháp rùa mấy trăm năm tuổi được trang trí những dây đèn hiện đại nhấp nháy, tỏa sáng sáng lung linh xuống mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Xung quanh bờ hồ, người ta bố trí những quả cầu điện chan hòa ánh sáng như ban ngày. Giờ đây, một góc HN thật tuyệt diệu về cảnh đẹp mộng mơ được pha trộn từ hàng nghìn bóng đèn xanh đỏ đủ loại và sự phản xạ mê hồn, rạng rỡ của mặt nước Hồ Gươm. Đẹp thật!
– Bây giờ anh mời các em đi ăn tối nhé? Bất giác tôi đề nghị.
– Ba cô gái trẻ nhìn nhau mỉm cười, rồi cả ba nhìn tôi gật đầu đồng ý. Riêng Hà vui mừng ra mặt.
Bốn chúng tôi rời quán kem hòa vào không gian náo nhiệt sặc mùi khói xe và thiên đường ánh sáng giữa lòng HN. Để cho tiện, tôi gọi taxi cho ba cô gái đến một nhà hàng trên phố Mai Hắc Đế trước, còn chiếc xe máy cùng tôi sẽ bám theo sau.
Quán này chỉ bán hải sản tươi sống. Thực khách đông nườm nượp. Tiếng nói, cười om sòm. Chúng tôi được anh bồi đưa đến một chiếc bàn còn trống, rộng rãi cho bốn người. Cầm cuốn thực đơn, tôi đề nghị “mỗi người thoải mái chọn một món mà mình thích nhất, bắt đầu từ Hà”. Tôi đẩy cuốn menu màu mận chín in hình mấy con ghệ rất đẹp về phía Hà. Cô tươi cười, lật lật qua lại bằng những ngón tay thanh tú, trắng ngần giống y hệt những ngón hồng của N. A. Dừng lại dây lát, cô chọn món ghẹ hấp bia. Đến lượt Thu Huệ, cô chọn món tôm, Nhật Lệ chọn món ngao, cuối cùng tôi chọn món ngọn xu xu luộc ăn cho đỡ ngán.
Trong khi chờ đồ ăn, tôi gọi mấy chai bia heineken. Các cô gái trẻ không uống bia, cả ba thích bò húc. Mươi phút trôi qua, sự sốt ruột và cái đói cồn cào của chúng tôi cũng được bù đắp. Mùi thức ăn thơm phưng phức từ các món bồi bàn vừa mang đến làm tôi phải làm mấy ngụm bia để che đi sự háu đói của mình. Chúng tôi ăn uống vui vẻ, chuyện tào lao hết xã hội rồi đến học tập của các cô… cho đến bây giờ, sự xa lạ giữa chúng tôi gần như không còn nữa, thay vào đó là sự thân mật và những câu nói không cần ý tứ. Tiếp xúc với các cô gái trẻ, là những sinh viên, hồn nhiên, vô tư làm tôi hồi ức lại một thời cuồng dại đã qua không bao giờ quay lại.
Khoảng 8. 30 kết thúc bữa ăn trong không khí thân mật, vui vẻ, chúng tôi chia tay nhau. Tôi lại gọi taxi đưa ba cô về. Công việc còn lại trong tối nay là đến nhà N. A tặng quà trung thu cho cháu Hoài Anh.
Đến nhà N. A khoảng 21 giờ, N. A trong bộ váy ngủ màu sữa khêu gợi ra mở cửa đón tôi. May quá bé H. A chưa ngủ, tôi lấy quà đưa cho bé. Cô bé thích thú nhận quà.
– Con ạ bác đi, N. A tươi cười dục con gái, trong khi đang rót nước mời tôi.
– Ạ… Cô bé ngây thơ làm theo ý mẹ, rồi đưa gói đồ về phía tôi, miệng bi bô “Bóc, bóc…”
– Cô bé ngồi xuống sàn cùng món quà, có lẽ thích thú lắm, sau khi tôi bóc hộ.
Tôi bên cạnh N. A, đang định nịnh khéo nàng mấy câu thì nàng nói:
– Hôm nay bố em đến chơi, cụ làm mấy chén rượu trong bữa tối, giờ đang ngủ trên gác.
– Cụ vẫn khỏe chứ em? Tôi bắt nhịp với câu chuyện của N. A. Thực tế, tôi đã uống rượu cùng cụ vài lần. Cụ là người vui tính, rất mến tôi. Đôi khi hứng chí cụ bày tỏ “Tôi mà được cậu con rể như anh thì tuyệt”. Lúc đó tôi chỉ cười và thầm nghĩ “Con là con rể của cụ còn gì nữa, chỉ chờ dịp nói ra điều đó thôi bố ạ!”
– Bố em vẫn khỏe! Cụ nhắc đến anh luôn. Chiều nay, anh không bận việc thì về đây ăn cơm. Tiếc quá! Nàng nũng nịu.
– Thì ra lúc N. A gọi điện, trước lúc gặp ba thiếu nữ, thì tôi đang một mình trên bờ hồ và nói dối là bận, tối mới về.
Nhìn N. A khêu gợi quá chừng, tôi vòng tay ôm vai nàng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn đắm đuối vào má nàng.
– Anh lại uống rượu rồi phải không? N. A nghiêm giọng hỏi, làm tôi cụt hứng.
– Ừ ban nãy anh tiếp khách.
– Anh uống ít thôi kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe đó!
– Ừ! Anh vẫn giữ gìn sức khỏe để…
– Để làm gì? Nàng trừng mắt nhìn tôi.
– Để… yêu em…
– Hix, đâu phải chỉ mình em, nàng xị mặt, làm dỗi.
– Chỉ yêu mình em thôi! Tôi vừa nói vừa ôm eo nàng, nâng lên đặt vào lòng mình.
– Xạo, Chẳng tin! Nàng trả lời thủng thẳng.
– Sự thật vẫn là sự thật, tôi nhẹ nhàng nói trong khi hai bàn tay ôm rịt vú nàng, môi đặt vào cổ, đầu thầm nghĩ chẳng nhẽ nàng phát hiện ra điều gì rồi chăng?! Vả lại tôi yêu nàng thực sự, còn những chuyện make love kia chỉ như cơn gió thoảng, tự đến rồi tự đi, không gợi chút vương vấn nào trong trái tim hực hực của tôi.
– Nàng ngửa mặt lên trần, tay vòng ra sau ôm đầu tôi, miệng thì thào “Anh nhớ em nhiều không?”
– Chớp cơ hội, tôi lái đầu nàng sang bên, hôn vào bờ môi đang khát tình của nàng và nói trong hơi thở “Anh yêu em điên dại, anh sẽ cưới em làm vợ”.
Nàng sung sướng xoa xoa con chim cứng nhắc đang chọc vào mông mình. Rồi cả hai chúng tôi đứng lên. Tôi lôi con chim đang khao khát ra khỏi nơi trú ngụ, tiếp theo run run tách đáy quần lót nàng sang bên. Nước bướm đã chảy tràn trề tự lúc nào, thấm qua lớp slips mỏng manh, nhầy nhụa tay tôi. Tôi ngồi xuống, một tay cầm thân con chim, tay kia kéo nhẹ mông nàng. Con chim từ từ ngập sâu trong bím ướt át. Nàng bắt đầu hổn hển theo nhịp lắc mông, đầu ngửa ra sau tận hưởng giây phút khoái lạc vô bờ.
Hôm nay sao hứng tình thế, tôi phải cố kìm nén mấy lần nếu không thì… đã kết thúc cuộc vui rồi. Nàng cũng không kém, bên trong tử cung co bóp liên hồi, mạnh mẽ, nước bướm xối ra khắp cửa quần, phát ra tiếng kêu óc ách sau mỗi cú hẩy mông.
Thực sự chưa bao giờ yêu nàng lại có cảm hứng như hôm nay. Tôi thì thầm vào tai nàng “em cúi xuống anh yêu nhé!”. Nàng cúi gập người, hai tay chống vào thành ghế. Tôi bắt đầu thốc mạnh. Nàng sung sướng không dám rên to như mọi hôm, chỉ đưa tay bấu vào mông tôi ra hiệu. Chơi kiểu này được một lúc khá lâu, có lẽ nàng đã phê, đầu gục xuống bàn, hai đầu gối từ từ chùng xuống, mông khép lại ôm chặt con chim nhầy nhụa.
Đan hai tay vào nhau dưới bụng thon nhỏ của nàng, tôi lôi nàng lên, hẩy mông thêm mấy cái thật mạnh. Như có thiên thần rần rật khắp người, tụ tại đầu con chim, vỡ òa, ào ạt phóng từng đợt, từng đợt dòng tinh quý giá vào sâu trong nàng. Nàng trân mông lại tận hưởng lạc thú. Khi lần co giật cuối cùng kết thúc, chúng tôi để trong trạng thái đó đôi chút, rồi nàng thẳng người dậy. Tôi từ từ rút chim ra khỏi bướm. Vừa thoát khỏi con bướm xinh đẹp, bỗng nghe ‘bẹt’, nhìn xuống nền nhà, tôi thấy một vũng tinh trùng trắng ởn, đặc quánh vừa rớt xuống. Chút còn lại chảy thành dòng từ háng nàng dọc theo hai chân tuyệt mỹ xuống tận mắt cá.
Nàng sung sướng ôm chặt tôi hôn như mưa trút nước trong khi bàn tay xinh đẹp cầm con chim vẫn cứng đét tuốt tuốt lên xuống khôn nguôi.
– Bế con vào nhà đi em, anh về đây!
– Nàng nhìn tôi buồn bã, không nói gì và chúng tôi lại hôn nhau thêm một lúc nữa.
Tôi rời khỏi nhà nàng lúc đó khoảng 22 giờ 30 phút.