Phần 12
Khi nhóm chúng tôi đang làm những công việc cuối cùng để kết thúc việc thẩm định thì chuông điện thoại reo vang.
– Anh à, con gái em bị sốt, em phải về HN đây. Giọng nàng hoảng hốt như sắp khóc.
– Thế à! Cháu bị có nặng không em? Em về ngay bây giờ à? Tôi bình tĩnh hỏi.
– Vâng em phải về ngay! Nàng cúp máy không nói gì thêm.
Vừa đút con siemens vào túi quần, Kelly tươi cười tiến về phía tôi.
– Who is that? Is she, Nguyệt Ánh? – > Ai gọi cho anh vậy, có phải Nguyệt Ánh không? Nàng nhìn tôi bằng đôi mắt thăm dò, miệng cười thật xinh.
– Yes, she is. Her daughter is ill so she have to return HN immediately. Ờ, Con cô ấy bị ốm nên cô ấy phải về ngay. Tôi trả lời với dọng hơi buồn, thấy thế Kelly không hỏi gì thêm nữa.
Bàn giao công việc xong, chúng tôi trở lại KS lúc 11 giờ. Người mệt nhoài, tôi định gieo mình xuống giường ngủ một mạch, thì Kelly bước vào tươi cười gọi đi ăn cơm.
Bữa ăn toàn những thứ ưa thích, hôm nay không hiểu sao tôi thấy dửng dưng. Cố làm vài chén rượu và mấy bát cơm, tôi xin phép lên phòng trước.
Vừa vào phòng, tôi cởi phăng quần áo, chui ngay vào nhà tắm. Làn nước mát lạnh xối từ đầu đến chân thật dễ chịu. Nó gội rửa gần như hết sạch bụi trần, stress do áp lực công việc và sự mệt mỏi do sex thái quá gây ra.
Chỉ độc chiếc khăn tắm quấn quanh người, đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng thì có tiếng gõ cửa, tôi đoán ngay là Kelly.
Không ngạc nhiên như tối hôm qua, nàng cười bước vào theo lời mời của tôi.
– I have just bathed, it is very good!
– Really! Nàng nhìn tôi từ đầu đến chân bằng con mắt xinh đẹp ánh lên những tia dâm dục. Rồi đến bên tủ lạnh lôi lon coca ra uống ngon lành.
– Now, heading to bed for this afternoon returning to HN, Kelly? – > Bây giờ nghỉ một chút chiều về chứ em? Tôi nhẹ nhàng hỏi.
– Here, on this bed? Nàng nhìn tôi cười rồi liếc sang chiếc giường vừa được thay ga trắng muốt, sạch sẽ.
– Belonging to you! Tôi nhìn nàng trả lời lơi lả.
Vừa uống vừa nói chuyện hồi lâu, rồi chúng tôi đi ngủ. Trưa hôm đó, tôi và Kelly khỏa thân ngủ cùng nhưng không sex. Có lẽ nàng cũng mệt mỏi nên không đòi hỏi gì, ngủ say như “chó con no sữa”. Còn tôi, cũng chẳng thèm, líp một mạch đến tận 15 h. Một giấc ngủ tuyệt vời đã mang lại cho tôi tất cả những gì đã mất trước đó. Con cu lại cửng thượng vật vã.
Con cu được cọ vào cặp mông trắng ngần của Kelly, sung sướng ngúc nga ngúc ngắc cái đầu. Nàng từ từ mở mắt, cười răng cắn một bên môi nhìn thật dâm, rồi xoay người nằm ngửa, gác một chân lên hông tôi. Lúc này, con chim đang chầu chực ngay cửa bím, nàng rướn người, đầu ngẩng cao, khuỷu tay phải chống xuống giường, tay trái cầm thân con chim chà xát vào cà vạt, miệng xuýt xoa sung sướng. Vài giây đầu tôi có cảm giác xin xít do ma sát lớn, không lâu sau đó nó trơn tuột vì nước lìn tứa ra. Rồi nàng lái đầu con cu đúng khe rãnh nhầy nhụa nước, mông lắc lắc, tay chạm đùi tôi ra hiệu “Đẩy nó vào đi anh ơi”.
Tôi không chiều theo ý nàng mà chỉ cho con cu ngập đến khấc rồi rút ra. Cứ như vậy, tôi lặp đi lặp lại, dư dứ bên ngoài mép lìn. Nàng không chịu nổi, vặn người kêu răng rắc, đầu xoay tròn như chong chóng, tay đập bồm bộp xuống đệm, miệng rên la ầm ỹ: “Put… it… inside… put… it… inside…”.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, đột ngột nàng ngồi dậy, đè ngửa tôi ra, cầm con chim đút thật lực vào bướm không chút suy nghĩ. Khi con chim trơn tuột ngập sâu trong lồn, đầu chạm cổ tử cung, nàng bắt đầu phi ngựa như ầm ầm. Chiếc giường bằng gỗ lát chắc là thế, cứ rung lên bần bật, cót ca cót két ở các mối liên kết. Còn ở háng, nơi hai ngã ba giao nhau, nguyên nhân gây trận động đất, thì vang vang tiếng kêu “óp ép, óp ép…” với tần suất rất lớn.
Nước lìn tràn ra háng, tôi có cảm giác ngứa ngáy. Tôi trân mông, rướn lên hỗ trợ. Vài phút sau, tiếng hổn hển “oh my god…” Được thay bằng “oh, yes… yes…”. Trận động đất và sóng thần ở biển Sầm Sơn nguôi dần, nguôi dần… rồi kết thúc bằng những tiến hổn hển từ cái miệng xinh đẹp mê hồn ngay cạnh tôi.
Đến lượt mình, tôi dùng cái lưỡi điệu nghệ nhảy múa tại khu trung tâm động đất. Nàng so người lại cam chịu, rồi lật sấp người xuống, mặt úp vào gối, hai chân giang rộng, cặp mông đại tướng, mịn màng lồ lộ khiêu khích. Miệng tôi vừa hôn vừa cắn mông nàng. Mùi thơm từ da thịt ngầy ngậy xộc vào mũi thật dễ chịu. Tay tôi xoa đùi nhẵn thín, rồi đút hai ngón tay vào bím chọc ra vào. Chân nàng cứ duỗi ra rồi lại gập vào theo nhịp đam mê.
Vài phút sau, ngồi xổm dậy, tôi đút con cu vào cái khe đỏ chót, đầy nước, trơn như đổ mỡ, hai tay lồng xuống phía dưới ốp chặt bầu vú khiêu khích, rồi nhấp mông. Tôi nhấp mạnh đến nỗi tưởng chừng vỡ tan mông nàng ra từng mảnh, chỉ nghe tiếng phập, phật… điên loạn.
Kelly thở dốc, giơ tay túm thành giường nhổm người dậy. Tôi không chịu buông tha, hai tay bám hông người đẹp, chim thọc nhanh, mạnh như giãy chết. Khi hai chân nàng thẳng đứng, người cúi gập, tay bám chặt thành giường, tôi cũng đứng lên theo. Lúc này, tôi buông mông nàng ra vòng qua cái bụng thon thon không một chút mỡ, trong khi mông vẫn tiếp tục nhấp điên loạn. Một tay buông thành giường, lần tìm mông tôi trong sự sung sướng cùng cực. Đầu nàng đụng vào tường “cục, cục…” như gõ trống theo nhịp tôi nhắp, miệng không ngớt kêu “oh my god…”
Mươi phút trôi qua, mồ hôi vã ra như tắm, đã thấy thấm mệt, tôi định dừng lại thì Kelly đứng thẳng người lên trong khi con chim vẫn đang ngập trong bướm, vòng tay qua cổ tôi, đầu quay lại tìm môi tôi hôn chùn chụt trong hơi thở lạc thú. Hai tay tôi đã chuyển lên ngực nàng tự lúc nào.
– You make me too pleasure… You cum. I couldn’t stand anymore!’ Nàng vừa hôn vừa nói.
– Let me love you more some minutes. Tôi đùa.
Nàng nằm ngửa ra, một chân gác lên vai tôi lộ rõ cái lìn đỏ ỏn đang phòi bọt trắng xóa hai bên mép. Một tay ôm chặt chân nàng, tay kia cầm cu đút vào lìn, chúng tôi chơi kiểu vác cày qua núi. Giờ đây, mắt nàng nhắm nghiền, đầu lắc lắc, miệng chỉ rên khẽ. Biết nàng đã mệt, không còn cảm giác sung sướng nữa, tôi thóp bụng, trân mông lại dập thật mạnh mấy phát quyết định. Cuối cùng, như có dòng điện chạy khắp người, tôi dừng lại không nhấp nữa, tay ghì chặt chân nàng để tận hưởng giây phút huyền ảo mà chúa trời ban phát.
Mọi hôm, ngay khi con chim thoát ra khỏi bướm, đã thấy một dòng tinh trắng đục tứa ra rớt xuống giường. Nhưng lần này thì khác, chỉ thấy cái lỗ đỏ hỏn, rộng hoác, xung quanh được trang điểm vài cái lông lơ thơ, vàng óng phía trên là cà vạt căng phồng hồng hào khêu gợi. Có lẽ hôm nay cho vào sâu quá, chúng không chui ra được, tôi nghĩ thầm.
Nằm xuống thư giãn, nàng âu yếm gối đầu lên tay tôi, mắt lim dim, trong hơi thở nhè nhẹ nàng nói.
– I couldn’t believe I have good times like that. I’m very happy! – >Em không ngờ lại có những phút hạnh phúc như vậy.
– Tôi nhìn nàng, vuốt vuốt mấy sợi tóc lơ thơ trước mặt nàng một cách trìu mến và nói Me too!
Chúng tôi nằm im cảm nhận hết những phút giây sung sướng, hạnh phúc trước khi tắm rửa và chuẩn bị cho chuyến trở lại HN.
Về đến nhà vào khoảng 19 giờ, mở cửa phòng, tôi phát hiện có mùi thơm dịu quen quen. Nhà cửa thì sạch sẽ như có một bàn tay vô hình nào đó vừa dọn dẹp sáng nay. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi tắm qua loa rồi đi ăn tối ở cái quán quen thuộc gần nhà, chuyên dành cho những người độc thân. Bữa cơm chẳng có gì ngoài khúc cá kho, mấy quả cà, bát canh cua nấu rau đay lẫn mồng tơi, mà sao tôi thấy ngon lạ.
Ăn xong, vừa trở về định bật vô tuyến xem thì Nguyệt Ánh gọi đến với giọng buồn buồn.
– Chào anh! Anh về HN chưa?
– Anh về rồi! Cháu thế nào rồi em?
– Em đưa cháu đến bệnh viện nhi lúc giữa chiều. Cháu sốt ghê quá! Được truyền nước và uống thuốc cháu cũng đỡ rồi, nhưng bs bảo phải ở lại mấy hôm nữa để theo dõi. Họ sợ sốt dịch.
– Ai đang ở đấy với em?
– Chỉ hai mẹ con thôi, Bố mẹ em và cái Hà đã về lúc chập tối. Anh đến đây với em.
– Ừ anh đến ngay, thế cháu có ăn được gì không để anh mua?
– Anh không phải mua gì cả. Cháu có đầy đủ rồi.
Vượt qua 5 – 6km đông nghịt người xe, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến cổng bệnh viện nhi. Những khuôn mặt đầy lo âu, tất bật ra vào cổng nhiều như trẩy hội. Thi thoảng có vị mặc blu trắng, tay bê cái đĩa men vuông, miệng bịt khẩu trang thoắt ẩn, thoắt hiện vào tòa nhà hắt ra thứ ánh sáng mờ ảo, thê lương.
Theo chỉ dẫn của Nguyệt Ánh thì con nàng nằm ở phòng 302. Không cần phải tìm nhiều, tôi đến thẳng phòng một cách dễ dàng. Mùi bệnh viện, mùi chất khử trùng nồng nặc làm tôi thấy khó chịu.
Nguyệt Ánh với khuôn mặt buồn buồn nhưng không mất đi sự duyên dáng thường ngày ra đón tôi. Tôi vào phòng, đến bên bé gái có khuôn mặt bầu bĩnh, rất giống mẹ, đang ngủ ngon lành. Tôi im lặng để không đánh thức cháu.
– Cháu đã ăn cháo, uống sữa, vừa ngủ xong đấy anh ạ. Nguyệt Ánh nói khẽ.
– Tôi nhìn nàng gật đầu.
Thấy ở trong phòng có hai giường inox, nhà cửa, tường sơn ve sạch sẽ và được trang bị điều hòa, tôi ngạc nhiên hỏi.
– Bệnh viện bây giờ lịch sự nhỉ!
– Đâu anh! Đây là phòng em thuê riêng cho cháu đó, chứ để cháu bên các phòng bình dân thì không chịu nổi. Phòng này có hai bn, cháu ở giường bên đã được ra viện chiều nay. Nàng buồn buồn đáp.
– Anh ngồi xuống ghế đi, nàng ân cần.
– Tôi không nói gì thêm, nhìn đứa trẻ, rồi nhìn nàng và ngồi xuống.
– Có lẽ chỉ điều trị khoảng 2 hoặc 3 ngày là cháu xuất viện được, nàng nói.
– Ừ, nếu ở nông thôn thì họ cho uống mấy ngọn lá nhọ nồi là khỏi ngay, tôi thêm vào.
– Nàng nhìn tôi cười. Anh mà cũng biết mấy bài thuốc ấy à?
– Dĩ nhiên ngày xưa anh thường xuyên phải uống, ít khi phải đi viện lắm.
Chúng tôi đang nói chuyện thì cô y tá vào thăm bệnh nhân và cặp nhiệt độ cho cháu. Cô này có cái răng vẩu, khuôn mặt phèn phẹt, hai mắt sát nhân nhỏ tí teo. Tôi lịch sự chào nhưng cô ta không nói gì mà tiến thẳng đến giường bệnh. Làm một số việc chuyên môn xong, cô nói giọng sin sít.
– Cháu nó đã ổn rồi, mai hoặc ngày kia có thể xuất viện được, chị đừng lo. Thế anh nhà đây à? Cô ta nhìn vào tôi hỏi.
– Không, Anh ấy là bạn tôi, cùng cơ quan, Nguyệt Ánh đáp.
Cô y tá cười khẩy và đi khỏi phòng để lại câu “Chào anh chị nhé.”
– Cô này ghê lắm! Em đã đưa cho cô ta 500k rồi nên cháu mới được chăm sóc kỹ càng thế đấy!
– Tôi chỉ gật đầu vì không lạ gì mấy cái trò mèo của người việt.
Gần 22 giờ, cô y tá nọ quay lại xem nhiệt độ, miệng lẩm bẩm ổn rồi, cứ để cháu ngủ nhé rồi đi ra ngay.
– Anh cũng về thôi, muộn rồi, tôi nhìn nàng nói.
– Nàng cúi mặt giây lát rồi ngước nhìn tôi nói vẻ van nài anh ở đây với mẹ con em. Đêm ở đây dài lắm.
– Tôi đưa tay khẽ vuốt mấy lọn tóc xõa xuống khuôn mặt yêu kiều, thủ thỉ chỉ ngại cho em thôi.
Nàng không nói gì thêm, cầm tay ấn phứa tôi xuống ghế, rồi đi ra đóng cửa…