Phần 67
Khi Ngọc Lan dắt tay bé Phương cùng đi vệ sinh, thằng Toàn liền khều tôi với bộ mặt phởn pha một chút lắm lét:
– Ê, lúc sáng nhỏ Lanna có xử mày không?
Tôi điềm nhiên:
– Có!
Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi kinh ngạc:
– Có mà mày còn lành lặn như vậy hả?
Tự nhiên nãy ra ý định trêu thằng Toàn phởn, tôi nhướng mày:
– Có xử nhưng mà xử… trong phòng…
Toàn phởn liếm môi:
– Gì? Trong phòng?
– Ờ!
– Rồi tụi bây làm gì trong đó?
Mặt tôi càng phởn hơn:
– Thì chuyện… hai người…
Toàn phởn khoái chí vỗ vai tôi bồm bộp:
– Đù đù, Phong nhà ta đã lớn rồi! Hay lắm chàng trai!
– Hay nào? Hay gì?
Toàn phởn khựng người:
– Thì mày nói làm chuyện hai người trong phòng?
– Thì nói về chuyện của Lam Ngọc trong phòng thôi!
Nó trố mắt:
– Chỉ có vậy?
– Ừ, thì chỉ có vậy.
– Tổ bà mày làm tao mừng hụt!
Toàn phởn tức tối cốc vào đâu tôi một cú chát chúa. Tất nhiên thì tôi không có cớ gì để đánh lại nó, chỉ xoa đầu cười hềnh hệch:
– Hế hế, tao yêu trong sáng mà! Làm gì có mấy chuyện đó!
Toàn phởn đột nhiên nhìn xung quanh rồi ghé sát tôi hỏi nhỏ với cặp mắt còn lấm lét hơn cả lúc nãy:
– Ê, hỏi thiệt! Mày với Lanna có làm gì chưa?
Tôi nghệch mặt:
– Làm gì là làm gì?
– Thì chuyện mấy cặp đôi hay làm đó!
– À có! Nắm tay!
Nó nhíu mày:
– Xì, nắm tay thường quá!
– À, có ôm nữa!
– Tầm thường, tao ôm suốt!
– Chứ mày hỏi gì, ngoài mấy cái đó ra nữa?
Nó tặc lưỡi:
– Thếmày đã hôn chưa?
– Vẫn chưa, vì là nụ hôn đầu đời nên ẻm vẫn để dành!
Toàn phởn gật gù:
– À, ra vậy! Cũng đúng! Mà chỉ có thế thôi hả?
Tôi trợn mắt:
– Gì? Mày còn đòi gì nữa?
– Trời! Mày với con nhỏ lúc nào cũng kè kè với nhau, tao tưởng tới cái gì rồi chứ?
– Bậy đi! Anh mày trong sáng lắm nhé!
Nó bĩu môi:
– Úi xời! Đúng là gà mờ, mày phải học hỏi với với bé Phương nè…
– Học hỏi sao đó Toàn?
Giọng của bé Phương cất lên từ phía sau khiến thằng Toàn im bặt ngay lập tức.
Thực ra tôi đã phát hiện Ngọc Lan và bé Phương đã tiến đến từ lâu. Nhưng vì Toàn phởn cứ luyên thuyên cái miệng và cũng vì nó đã chơi tôi một vố hồi sáng nên tôi cứ làm im để bé Phương nghe hết những gì nó nói.
Và giờ thì nó đang méo miệng trả lời bé Phương sau khi bị giẫm một cú nhá lửa vào chân:
– À hề hề, đâu có gì đâu mà Phương, chuyện của con trai ấy mà!
– Không biết! Tụi giận rồi, đừng có nói chuyện với tui!
– Bậy quá! Đừng giận mà!
Thấy thằng Toàn bị hành cho đổ mồ hôi hột như thế tôi cũng lấy làm mát dạ. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện vặt xảy ra thường ngày với hai đứa tụi nó mà tôi biết chắc rằng, chỉ sau 5 – 10 phút là mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy với bộ mặt tươi như hoa của bé Phương mà thôi.
Điều đáng lo ngại nhất là thằng Khanh khờ. Đa số những tiệc tùng ở quê người ta chủ yếu đãi rượu. Thăm dự lễ cưới này như chuột sa hũ nếp. Thế nên cứ suốt ngày chén chú chén anh với khắp bàn xung quanh mà tôi nhìn xám cả mặt.
Và tôi thì cũng không nằm trong ngoại lệ của nó, chốc chốc nó lại đặt ly rượu trước mặt tôi:
– Dô mày! Không say không về!
– Uống ít thôi thằng quỷ! Chiều còn đi thả diều với tụi thằng Khánh!
– Ủa, vậy hả? Thế bỏ ly nguyên chuyển sang uống ly nửa!
– Uầy, thua mày rồi đó!
Hoàn toàn không để tâm đến lời phàn nàn của tôi. Khanh khờ cứ mời cả bàn hết ly này đến ly khác làm ai nấy cũng đều xám mặt. Chỉ có mấy nường thì vu vi được nó bỏ qua cho còn lại mấy nam nhân trên bàn nó mời không xót một tên.