Phần 6
Vừa định quay qua thông bao tin mừng cho hai đứa thì đã thấy tụi nó nổi mặt gian lên:
– Chà, ngọt ghê hen? Anh anh, em em đồ các kiểu! – Toàn phởn vuốt cằm bình loạn.
– Hi, hạnh phúc ghê! – Bé Phương cũng hùa theo.
Tuy nhiên, tôi đã biết cách ứng phó liền phởn mặt:
– Hạnh phúc vậy sao hai đứa không xưng với nhau?
Chỉ bằng một câu nói, tôi đã có cú lật kèo ngoạn mục khi bé Phương thì đỏ mặt không dám nhìn lên. Còn Toàn phởn thì ú ớ chưa biết cách trả lễ lại như thế nào. Tôi biết bé Phương là một đứa khá trẻ con và ngây ngô. Những kiểu xưng hô như thế này sẽ làm cho con bé mắc cỡ và ngượng miệng. Đó là lí do vì sao thằng Toàn và bé Phương tới giờ vẫn chưa thay đổi cách xưng hô như tôi và Ngọc Lan được. (Mà nhờ câu nói này của tôi tụi nó đã dần thay đổi cách xưng hô ấy chứ, hề hề!)
Sau cuộc nói chuyện ở quán trà sữa, bọn tôi đến nhà Ngọc Lan ngay. Hôm nay cũng là một ngày nắng nóng như mọi thường. Nắng trải dài ra khắp mặt đường và biến nó thành một dãy lụa màu vàng rực làm tôi muốn lóa mắt. Nhưng như một tỉ lệ thuận, nắng càng gắt, tiếng ve kêu càng lớn như muốn át đi cái nắng mùa hạ.
Ở những nơi cây cối nhiều, chốc chốc lại có những tiếng ve ngân lên râm rang. Đó là hình ảnh của nhiều năm trước đây. Còn bây giờ, những nơi cây cối nhiều đã được thay bằng nhưng tòa nhà nhiều tầng, những trung tâm mua sắm. Mùa hè bây giờ ở Sài Gòn chỉ có nắng và gió. Không biết tiếng ve râm ran đi đâu mất tiêu!
Đúng như Ngọc Lan nói, khi chúng tôi đến nhà, mẹ của nàng đã ra mở cổng. Bây giờ có cơ hội nhìn kĩ. Ngọc Lan mang rất nhiều nét giống bà, từ mái tóc, màu mắt trước đây và tính cách vô tư lự.
Vẫn với giọng lơ lớ, bà mỉm cười:
– Mấy đứa sang chơi với Lanna phải không, con bé có nói với cô!
– Dạ, vậy tụi con vào nha cô! – Toàn phởn lễ phép đáp.
– Ừ, mấy đứa vào đi, con bé đang ở trong bếp đấy!
Chúng tôi cười chào mẹ nàng rồi kéo nhau vào trong nhà. Do mẹ nàng chỉ mở cổng phụ phía bên hông nên chỉ đủ một người vào lần lượt, thế nên vốn đằng sau Toàn phởn nãy giờ, tôi dĩ nhiên là vào cổng sau cùng.
Đợi đến lượt tôi đi qua, mẹ nàng mới mỉm cười:
– Cô biết chuyện giữa con với bé Lan rồi!
Vừa nghe, tôi liền giật mình:
– Ơ, cô?
Tuy nhiên, cô cười tươi xóa tan cảm giác lo sợ trong lòng tôi:
– Haha, dì không có cấm cản gì đâu, cả bé Lan và bé Mi đủ lớn để quyết định mọi thứ mà!
Nhớ đến chuyện của Ngọc Mi, tôi liền hỏi:
– Vậy cô ơi, có cách nào giúp Ngọc Mi không?
Cô thở dài, gương mặt trầm đi hẳn:
– Cô với bé Lan vẫn đang tìm cách con à! Thôi con cứ vào nhà chơi đi, không sao cả đâu!
Nghe cô nói vậy tôi cũng không muốn hỏi thêm đành cười chào cô rồi đi nhanh vào trong nhà để có thể gặp được người con gái tôi yêu thương.
Với tinh thần sảng khoái do mẹ của Ngọc Lan mang lại, tôi bước đi vào nhà với bộ mặt phởn thấy rõ. Cảm thấy có nguy cơ biệt danh Toàn phởn sẽ về tay tôi, nó bỉu môi nhíu mày:
– Gì đây, lượm được tiền trên đường đi à?
– Bậy, hế hế! Thôi bàn chuyện đó sau, tao vào thăm em yêu của tao đây!
– Xì xéo khỏi mắt bố mày cho không khí nó trong lành! – Toàn phởn bỉu môi xua tay.
Bỏ qua Toàn phởn ở phòng khách. Tôi ung dung đi vào căn bếp phía trong nơi Ngọc Lan và bé Phương đang chế biến món ăn ngon lành trong ấy. Mà tôi không chắc đó là món ăn nữa, giống như một món bánh ngọt hơn.
Thấy tôi bước vào, Ngọc Lan đã mỉm cười tươi tắn:
– Hì, chờ anh nãy giờ nè! Anh thử một miếng đi!
Nhìn gần hơn, tôi có thể thấy rõ, đó là một chiếc bánh flan màu vàng tươi được phủ một lớp cà phê nâu đậm ở bên trên. Dù đã chuẩn bị tinh thần rằng chiếc bánh đó sẽ rất ngon, nhưng tôi vẫn không thể không trầm trồ cái vị đắng béo của nó. Quá ư là tuyệt vời! Dường như nàng làm chiếc bánh này cho riêng một mình tôi vậy.
Tôi bật ngón tay cái lên tấm tắc:
– Quá ngon! Chưa đầy một tiếng mà em đã làm được món ngon thế này rồi!
Nàng lắc đầu cười:
– Hì, hông phải đâu! Cái này em làm từ hồi tối hôm qua còn một hũ thui! Cái em đang làm vẫn còn đang trong nồi hấp đó!
Bé Phương đang đập nhuyễn đá kế bên nhìn thấy hũ bánh flan tôi đang ăn liền phồng má:
– Ư, sao hông cho Phương ăn? Hông chịu đâu!
Ngọc Lan cười phởn hỏi tôi:
– Nè Phong! Có phải bé Phương là em kết nghĩa của anh hông?
Tôi nghệch mặt gật đầu:
– Đúng rồi!
Và nàng cười tinh nghịch quay sang xoa đầu bé Phương:
– Hì hì, vậy từ nay phải gọi Lan bằng chị hai luôn nghen!
Bị Ngọc Lan chọc, bé Phương giẫy chân đành đạch:
– Ư, hai người ăn hiếp em, hông chịu!
Và cũng như tôi, Ngọc Lan thừa biết cách dỗ dành bé Phương. Nàng lấy trong tủ lạnh ra một hũ bánh flan nữa:
– Hì hì, đùa thôi! Lan vẫn còn một hũ nữa, cho Phương nè!
Khỏi phải nói, bé Phương cười tít mắt:
– Hi hi, thương chị hai nhất!
Ngọc Lan cười tươi bẹo má con bé:
– Hì, chịu kêu chị hai rồi hen?
Bé Phương dịu giọng ôm chằm lấy Ngọc Lan. Và với chiều cao khiêm tốn của mình, con bé lọt thỏm trong lòng nàng:
– Nói thật chứ em chờ ngày này lâu lắm rồi! Cũng tại anh Phong lề mề quá!
Tôi chẹp miệng chống chế:
– Uầy, cũng phải có một quá trình chứ, đâu phải cứ muốn là được!
Bé Phương phồng má cự lại:
– Xí, chứ hông phải tại anh cứ lưỡng lự hả?
Tôi chấp tay thở dài thí đều muốn van xin con bé:
– Thôi thôi, anh lạy em luôn, chuyện qua rồi mà!
Thấy bộ dạng thất thiểu như bị ai dựt hụi của tôi, con bé cũng niệm tình:
– Ừm, cũng may là cuối cùng anh cũng quyết định được nên em bỏ qua đó!
Ngọc Lan cũng thuận theo ý bé Phương cười tươi:
– Hì hì, anh thấy rồi đó! Từ nay em có bé Phương là đồng minh rồi!
– Trời sao số tui khổ vậy nè!
Bé Phương lại một lần nữa cau mày:
– Có chị Lan rùi mà than khổ! Giờ em coi anh và chị Lan như anh chị ruột của em rùi, phải cố gắng chăm sóc cho chỉ đó!
– Ừa, anh biết rồi mà! Em yên tâm! – Tôi mìm cười bẹo má bé Phương, đồng thời cũng nhìn Ngọc Lan với ánh mắt chân thành nhất.
Câu nói đó tôi trả lời cho cả hai.
Đối với bé Phương, người thân duy nhất của em bây giờ chính là ba của con bé và Toàn phởn mặc nhiên không còn một anh chị em nào khác. Do thế, tôi và Ngọc Lan bây giờ không khác gì anh chị ruột của con bé. Chắc chắn có chuyện gì, tôi sẽ giúp đỡ con bé hết mình như khi nó giúp đỡ tôi.
Đối với Ngọc Lan, nàng bây giờ đang là bạn gái của tôi. Vì thế quan tâm, chăm sóc và thương yêu nàng là là những gì tôi phải làm để bù đắp lại những chuyện tôi đã làm nàng buồn trước đây. Và chắc chắn tôi cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng trong quãng thời gian sau này.