Phần 52
Từ nãy đến giờ mặc cho bao nhiều sóng gió xảy ra nó vẫn cắm đầu ăn lia lịa cứ như đây là bữa tiệc cuối cùng của nó vậy. Nhưng như thế cũng đỡ. Bữa tiệc còn ít người mà đồ ăn vẫn còn nhiều. Tôi biết mấy nường nữ ở đây ăn sức mấy cũng không hết được, chi bằng cứ để cái bụng không đáy đó dọn hết là ổn.
Ấy thế mà nó còn làm tôi một phen giật mình:
– Uầy, tiếc quá, tự nhiên tụi bây giản tuồng hết trơn. Không là tao mang pepsi gia truyền ra rồi!
– Sặc! Mày đem từ Sài Gòn về đây hả?
Chớ sao, đặc sản nhà tao phải đem phát dương quang đại chứ!
Tôi lắc đầu, xua tay:
– Thôi thôi! Phát dương quang đại kiểu mày có nước chết! Lo mà ăn hết đi, nhiệm vụ của mày đó!
Nó quệt mũi cười hền hệt. Trông nó thật phú hậu khi có đồ ăn kề bên:
– Hề hề, gì chứ nhiệm vụ này thì 1 phút 30 giây.
Từ nãy đến giờ, bé Linh cũng như chị hai mình chỉ lẳng lặng nhìn quan sát sự việc mà không hề xen vào một tiếng nào. Đến khi mọi chuyện êm thỏa, con bé Linh mới dợm hỏi tôi:
– Nè! Anh muốn qua cồn Phú Đa giúp anh Long thiệt hả?
Tôi vẫn tỉnh bơ:
– Ừ, đúng rồi! Có gì không em?
Con bé nói bằng một giọng ái ngại:
– Mấy lần trước anh Long có xuống đây chơi, cũng kể về chuyện này! Không hiểu sao em thấy bất an ghê!
Nhỏ Nhung tất nhiên vẫn ruột để ngoài da:
– Kể ổng đi em! Trường cấp 2 cũ mà ổng còn dám ở một đêm thì còn sợ cái giống gì nữa!
Tôi cười xòa gãi đầu:
– Hề hề, chị em nói đúng đó! Anh có hứng thú với mấy chuyện li kì như thế mà!
Con bé nhún vai:
– Tùy anh đó nghen, đừng làm nội lo là được!
– Chắc chắn rồi! Còn có chị Lan nữa mà!
Tôi quay sang nhìn nàng một cách đầy tin cậy. Và nàng đáp lại ánh mắt đó bằng một nụ cười thật xinh xắn khiến lòng tôi trở nên vững tin hơn trước quyết định mà mình đã đưa ra.
Chắc chắn khi ở bên cạnh nàng, tôi sẽ thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, tôi với Toàn phởn ngủ sớm để chuẩn bị sức cho ngày mai lên nhà thằng Long ở bên cồn Phú Đa.
Thằng Khánh lúc chiều đã chạy sang báo với bọn tôi rằng chúng tôi có thể đến nhà thằng Long vào ngày hôm sau với tư cách là bạn dự đám dỗ. Tất nhiên thì nhà thằng Long đang có đám dỗ thật và đó chính là lí do chính đáng để tôi có thể xin phép nội sang bên đó mà không bị bất cứ nghi ngờ gì.
Do vậy, hôm nay nhà tôi đều ngủ sớm. Cả Ngọc Lan lẫn bé Phương cũng thế.
Theo như phân chia, tôi với Toàn phởn, Khanh vẫn ở bên phòng của tôi. Còn Ngọc Lan với bé Phương thì sang ngủ cũng nội.
Đáng lẽ ra hai nường đó có thể dọn sang ở phòng của cậu mợ hai do hai người đó giờ đã bận việc ở Sài Gòn. Nhưng có lẽ vì câu chuyện ma của thằng Khánh kể lúc sáng đã thấm nhuần vào tâm trí của cả hai nên mặc nhiên, chẳng ai dám ngủ ở phòng của cậu mợ cả.
Qua đó ta có thể thấy rõ, dù là người gan dạ, có hứng thú với chuyện ma như Ngọc Lan vẫn phải chùn bước trước những câu chuyện ma nhiều vô số kể ở nơi nhiều kênh rạch, lắm cù lao như quê nội tôi. Và dường như họ càng sợ, lại càng thích nghe kể chuyện ma đấy chứ!
– Ê Phong!
Toàn phởn đột nhiên khều nhẹ làm tôi có chút giật mình:
– Sao mày? Tối rồi không ngủ đi?
– Mày tin là có ma thật không?
Đang trong bóng tối tĩnh lặng, bỗng nghe câu hỏi của Toàn phởn tôi chợt tỉnh ngủ. Lúc này, nhớ đến những chuyện kì lạ xảy ra ở trường cấp 2 cũ, tôi không dám đáp thẳng, chỉ cầm chừng:
– Tao cũng không biết nữa! Tùy từng người thôi!
Toàn phởn vẫn hỏi tình ruồi:
– Vậy mày nghĩ chuyện ở chỗ của thằng Long có thật không, tao muốn biết ghê!
Tôi nhún vai gát tay lên trán:
– Cái đó thì tao thua! Không nói trước được! Muốn biết thì phải lên đó tìm hiểu thôi!
Toàn phởn đột nhiên phởn giọng:
– Ê! Mà thiệt là mấy tuần nay mày với con Lanna không có gì hết hả?
Tôi chưng hửng:
– Có gì là có gì?
Nó chẹp miệng:
– Tụi bây ở đây có hai đứa mà không được riêng tư một chút nào hả?
Tôi vuốt cằm suy nghĩ:
– Cũng có! Ngày nào tao cũng dẫn ẻm lên cây me trước nhà ngồi ngắm cảnh hết!
Toàn phởn lắc đầu nhăn trán:
– Không phải! Ý tao là có ôm ngủ lần nào chưa?
Nhớ đến mấy lần Ngọc Lan lén sang phòng tôi ngủ – thêm – một – xíu vào mỗi sáng mỗi khi nội có dịp đi đâu vào sáng sớm, tôi lại cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng cùng mùi hương quyến rũ cứ lâng lâng trong đầu cứ làm cơ thể tôi rạo rực cả lên.
Đây có lẽ là những gì Toàn phởn muốn nhắc đến. Tất nhiên là tôi cũng muốn nói cho nó cảm giác ấy lắm, nhưng chỉ là một chút vào buổi sáng thì chắc là không cảm nhận được hết để mà diễn tả cho nó nghe được.
Thế nên, tôi lắc đầu:
– Chưa mày ơi! Nội tao khó lắm!
Đúng như tôi dự đoán, nó liền phởn mặt lên:
– Hề hề, vậy mày bái tao làm sư phụ đi, tao chia sẻ cho kinh nghiệm nè!
Tôi giả bộ diễn tới:
– Đù, lúc nào vậy? Trên đó là nhà mày mà!
– À lúc đó tụi tao lên nhà bà dì chơi, rồi giữ nhà cho ổng bả một buổi sáng! Lúc trời lạnh, tao với bé Phương nằm trên sofa ôm nhau ngủ đã ghê mày ơi, ấm như cái máy sưởi ấy, hế hế!
– Ờ hờ, sướng thiệt!
Nghe thằng Toàn kể, tôi muốn phì cười thành tiếng. Nhưng vì không muốn làm nó quê nên tôi phải rán bụm miệng nhịn cười mà đau hết cả bụng.
Tưởng gì ghê gớm. Nếu như chỉ có nhiêu đó thì còn thua xa cảm giác tôi ôm Ngọc Lan vào mỗi sáng. Chiếc sofa kia làm sao hơn được chiếc giường của tôi, không khí se lạnh ở Đà Lạt không biết có hơn không khí yên tĩnh buổi của sớm mai trên quê nội tôi không?
Mùi tóc, hơi ấm và làn da của Ngọc Lan tôi đều cảm nhận rất rõ. Nhất là với mái màu tóc vàng kim mà nàng may mắn sở hữu. Ở cạnh nàng lúc nào tôi cũng cảm thấy thật bình yên và thư thái. Chỉ cần được ôm nàng một lần thôi là tôi có thể chìm vào một giấc ngủ thật ngon lành ngay.
Đó chính là lí do vì sao tôi cứ ước thời gian ngừng trôi khi ở bên cạnh nàng. Nhưng đâu có được, phải không?
Thấy thời gian không còn sớm nữa thằng Khanh khờ thì đã ngủ từ lâu, tôi thúc thằng Toàn:
– Thôi, ngủ đi mày! Còn chuẩn bị tinh thần cho ngày mai nữa!
Toàn phởn chẹp miệng:
– Xời! Ba cái thứ đó mà sợ làm gì!
– Bụp…
Đột nhiên từ đâu có một tiếng động nhỏ vang lên từ bức vách ngay phía chỗ cửa sổ. Tiếng động đó như thể ai vừa chọi đá vào vậy.
Tất nhiên sau tiếng động lạ lùng đó, tôi và thằng Toàn nín bặt. Dù sau đó chẳng có thêm một động tĩnh nào nữa nhưng chẳng thằng nào dám nói với nhau câu nào nữa.
Và hai ông ôn con tập tành làm thám tử chúng tôi ngủ luôn lúc nào không hay…