Phần 10
Sáng hôm sau tôi lại đi một mình đến trường. Ngọc Lan nói hôm nay nàng sẽ qua bên nội phụ Ngọc Mi thu xếp đồ đạc và mua vài thứ lưu niệm cho con bé để nó đỡ nhớ quê hương.
Tôi không biết những vật lưu niệm đó có khiến nó đỡ nhớ hơn hay không, hay lại làm nó thêm nhớ quê hương, nơi đã cho nó biết bao nhiêu kỷ niệm tươi đẹp này. Tuy vậy, có một vật nào đó để kỷ niệm vẫn tốt hơn là không có gì. Trong buổi tối trước khi tôi và Ngọc Lan quen nhau, nếu không có chậu lan, tôi cũng không biết ôm cái gì để mà vùi mặt khóc nữa.
Không được ở lại mảnh đất quê hương này, chắc con bé buồn lắm. Hẳn nó đã khóc ròng mỗi đêm khi bị nội bắt về bên Pháp. Và nội của con bé sẽ không bao giờ biết được điều đó, cũng giống như tôi chỉ biết ngồi đây tưởng tượng đủ những chuyện có thể xảy ra với nó.
Tôi thở một hơi thật dài để trút hết nhưng suy nghĩ mông lung rồi bước từng bước vào lớp. Thật ra thì cũng không đến mức nghiêm trọng như thế. Lớp tôi vẫn nhốn nháo như mọi thường. Dù cho tôi có tâm trạng cỡ nào, cũng chẳng có ai để tâm đến ngoài những đứa trong đội bóng và đặc biệt là bé Phương.
Có lẽ tôi vẫn thở chưa đủ dài để trút hết những mông lung trong lòng, vẫn còn một chút gì đó vấn vương trong lòng tôi. Và nó khiến bé Phương phát hiện ra những biểu hiện bất thường của tôi một cách dễ dàng khi tôi vừa ngồi xuống ghế:
– Anh lại gặp chuyện buồn hả?
Thấy gương mặt lo lắng của con bé, tôi cũng mủi lòng muốn kể cho nó nghe. Dù gì tụi nó cũng đã biết chuyện bé Mi bị nội bắt về Pháp. Nhưng tụi nó không ngờ rằng, cái ngày đó lại xảy ra sớm như vậy. Tôi hiện đang đứng giữa hai luồng suy nghĩ đấu tranh nhau. Một muốn kể ra sự thật cho bé Phương biết, một lại muốn giấu nhẹm đi cho đến khi mọi việc đã ổn thỏa.
Cuối cùng, sau một lúc trầm ngâm, tôi quyết định kể cho nó nghe:
– Noemi sẽ ra sân bay về Pháp trong chiều nay!
– Hả, chiều nay ư? – Con bé tròn mắt sững sốt.
Lúc đầu tôi định sẽ không kể cho nó đâu. Người ta nói thêm một người biết, thêm một cái đầu để suy nghĩ. Nhưng chuyện của Ngọc Mi đã ra nông nỗi như thế này, có thêm một người biết họa chăng chỉ thêm một người buồn mà thôi. Dẫu vậy, bé Phương vẫn có quyền biết những chuyện về Ngọc Mi.
Tôi tiếp tục nói với nó:
– Nội của Noemi đột ngột bắt nó về ngay chiều nay.
Toàn phởn ngồi kế bên nãy giờ tất nhiên cũng nghe được, nó thản thốt:
– Trời, thế mày với Lanna có nghĩ ra cách gì không?
Tôi lắc đầu:
– Tao chịu rồi! Cả Lanna và bác gái đều không làm được gì, huống chi là tao!
Nó hỏi lại như muốn xác nhận cái thứ khủng khiếp tôi vừa nói với bé Phương:
– Vậy là Noemi sẽ về Pháp chiều nay?
Tôi không thiết trả lời nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi lại thở dài một hơi thứ lần mấy chục trong ngày.
Toàn phởn không trách cứ gì gì, chắc nó cũng hiểu tâm trạng của tôi lúc này ra sao. Chỉ hỏi:
– Vậy có cần tao với bé Phương ra tiễn con bé chiều nay không?
Tôi tặc lưỡi, sau một thoáng trầm ngâm:
– Tụi bây muốn đi cũng được, để tao nói lại với Ngọc Lan tụi mình đi taxi riêng cho tiện!
Toàn phởn gật gù:
– Ừ, cũng được! Chiều nay tầm 4 giờ chiều tao với bé Phương sang nhà mày!
Lại một lần nữa tôi gật đầu mà không trả lời. Bởi lẽ có trả lời đi chăng nữa cuộc nói chuyện giữa tôi và Toàn phởn cũng sẽ kết thúc ở đó. Và tôi lại trở về thói quen thường ngày ở lớp của mình là ngắm nhìn những cánh hoa phượng đỏ chót như những đốm lửa phay phấp phới ngoài sân.
Hôm nay lại là một ngày nắng nóng với những tiếng ve ti rí vang lên từ những tán cây bàng ngoài sân. Giữa một thành phố đầy những tòa nhà cao tầng như thế này, tiếng ve đúng là một thứ gì đó thật xa xỉ, ít nhất là đối với tôi. Tuy nhiên, dường như chúng cũng biết thương tôi, chỉ những năm tôi học cấp 3ở trường này, tiếng ve vẫn còn râm rang.
Sau này khi tôi trở lại thăm trường vào những dịp hè, chúng đi đâu mất, chỉ để lại sân trường một không khí thật yên ắng. Dường như khi tôi đi, chúng cũng bay đi coi như đã hoàn thành nghĩa vụ cho tôi một đời học sinh cấp 3 thật đầy đủ và trọn vẹn nhất.
Chiều hôm đó, tôi và cặp Toàn phởn, bé Phương có mặt ở sân bay tầm 4h30. Sớm hơn nửa tiếng so với giờ khởi hành của Ngọc Mi.
Như Ngọc Lan đã hẹn. Nàng, Ngọc Mi, ba mẹ và tất nhiên có cả bà nội của con bé đã có mặt ở cổng số 6 từ lúc nào. Mà cho dù nàng không cho tôi biết địa điểm, tôi cũng dễ dàng nhận ra ngay Ngọc Lan đang ở đâu với dáng hình thon thả cùng cách ăn mặc không lẫn vào đâu của nàng.
Thấy tôi, Ngọc Lan chỉ vẫy tay cười nhẹ. Có lẽ nàng vẫn còn buồn về chuyện của Ngọc Mi. Cũng không thể trách nàng được, lần này là nội của nàng chứ không phải một đứa bạn đồng trang lứa nào khác. Mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều.
Tôi và cặp kia sau khi thấy địa điểm tập hợp liền lại chào hỏi những người lớn ngay. Mẹ của Ngọc Lan tất nhiên vẫn nở một nụ cười niềm nở đón tiếp tôi. Ba của nàng thì cười nhẹ hơn và không tỏ thái độ gì. Duy chỉ có nội của nàng nhìn tôi với cặp mắt có đôi chút khó chịu giống như “thằng này lại đến nữa à?
Tôi với chủ trương cầu hòa tất nhiên sẽ lờ đi cặp mắt đó. Cặp mặt mà tôi muốn gặp nhất lúc ngoài chính là cặp mắt nai đang nhìn tôi một cách buồn bã nép sau nội ở đằng kia. Đôi mắt nai của Ngọc Mi vẫn thế, vẫn sáng ngời như viên ngọc từ đáy giếng. Nay nó nhuốm thêm màu buồn bã nhìn thấy mà thương!
Tuy nhiên điều làm tôi lo nhất lúc này chính là thằng Bảo. Nó là thằng quan trọng nhất ngày hôm nay theo kế hoạch. Bây giờ đã là 4h30 hơn. Dù chuyến bay đến 5 giờ mới cất cánh nhưng bà nội và bé Mi phải có mặt sớm 15 phút ở máy bay trước khi cất cánh tức 4h45 hai người đó sẽ phải đi vào cổng.
Thế nên tôi sốt ruột chạy ra một góc bấm điện thoại cho thằng Bảo:
– Alô, mày biết giờ này mấy giờ rồi không?
Bên kia, giọng thằng Bảo cũng sốt ruột không kém:
– Tôi biết chứ, nhưng tôi bị kẹt xe rồi, không đến sớm được! Anh câu giờ cho tôi được không, chỉ 15 phút nữa thôi!
Mặc dù trong lòng đang bực tức và có thể chửi thằng ôn con này cả ngày cũng chưa hả giận nhưng vì đại cuộc, tôi đành tặc lưỡi:
– Thôi được rồi, tranh thủ đi! Không còn nhiều thời gian nữa!
– Ờ ờ, tôi biết rồi!
Tôi tin thằng Bảo yêu con bé Mi thật lòng. Nhưng tôi không tin vào cái bản tính vô tư, ruột để ngoài da như nó. Trước khi suy tính kế hoạch tôi đã cân nhắc chuyện có nên để một thằng như nó tham gia vào hay không. Nhưng vì nể tình nó đã đưa tôi về nhà hôm đánh nhau qua đó giúp tôi gặp được Ngọc Lan và thổ lộ tình cảm với nàng nên tôi mới cho nó nắm giữ vai trò chủ chốt giúp Ngọc Mi lần này.
Ngọc Lan có lẽ đã thấy cuộc gọi điện thoại của tôi, nàng bước đến đặt tay lên vai tôi hỏi:
– Anh gọi cho ai hả?
Có hơi giật mình, tôi đáp:
– À, anh gọi cho thằng Bảo, giờ mà vẫn chưa thấy nó tới.
Cũng may, Ngọc Lan chẳng để ý đến việc tại sao tôi có số của thằng Bảo, và tại sao tôi lại quan tâm đến nó. Nàng chỉ nhìn đồng hồ:
– Ừ, giờ cũng trễ rồi mà nhóc Bảo chưa tới nữa!
Tôi cũng mừng mừng hùa theo:
– Ừ, cái thằng này kì thiệt!
Trong đám đông nhốn nháo ở sân bay. Có một người lạc lõng và cô đơn chỉ đứng trầm ngâm, buồn buồn với đôi mắt nai tròn xoe. Từ nãy đến giờ Ngọc Mi vẫn đứng lặng thinh trông về phía cổng vào sân bay. Có lẽ nó đang suy nghĩ cuộc sống của nó sẽ ra sao khi về cái xứ xa xôi đó.
Tôi bùi ngùi suy nghĩ và lo sợ đến tương lai của con bé. Chắc chắn nó sẽ có một tương lai tốt đẹp được nội nó thu xếp. Nhưng chính vì được thu xếp tôi mới cảm thấy lo sợ. Nếu như sự thu xếp đó đúng với ý thích của nó thì không nói gì. Nhưng nếu đó là một sự sắp xếp bắt buộc, hoặc tệ hơn nữa là Ngọc Mi sau này được nội nó ép hôn cho một người khác nó không yêu. Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy u ám rồi, huống chi là một người đứng trong cuộc như con bé.
Nhân lúc nội của Ngọc Mi đang nói chuyện với ba mẹ của con bé, tôi âm thầm cùng Ngọc Lan đi sang chỗ của con bé với hy vọng có thể làm với đi phần nào nỗi buồn của nó.
Ngọc Mi vẫn trầm ngâm ngay cả khi chúng tôi đến. Không còn cách nào khác, tôi đành mở lời:
– Mi nè, em thấy trong người sao rồi!
Nó quay lại cười nhẹ:
– Em đã thấy bình thường rồi, anh yên tâm! Mọi chuyện đã như thế đâu còn cách nào khác!
Ngọc Lan thở dài:
– Chị xin lỗi đã không giúp được em!
Với động tác xoa đầu chị mình. Ngọc Mi làm tôi bối rối không biết đâu là chị đâu là em. Nó dịu giọng như người cần được trấn an chính là Ngọc Lan:
– Cả chị và anh Phong đều không có lỗi đâu! Mọi người đã giúp em hết sức rồi, giờ mọi chuyện có ra sao em vẫn sẽ vui vì mọi người đều yêu mến và quan tâm em.
Ngọc Lan ghìm giọng như muốn khóc đến nơi.
– Nhưng chị không muốn lại xa em như trước đây đâu!
Ngọc Mi vẫn mỉm cười vuốt lưng chị mình:
– Chị hai yên tâm đi, rồi em sẽ về thăm chị khi có thời gian mà!
Cũng vừa lúc đó nội của Ngọc Mi đi đến đốc thúc với giọng lạnh băng:
– Đến giờ rồi đi thôi Mi, không sẽ trễ chuyến bay đó!
Dù muốn dù không, Ngọc Mi vẫn phải nhẹ nhàng gỡ hai tay chị mình ra:
– Đến giờ em phải đi rồi! Chị buông tay ra đi!
Tuy nhiên, Ngọc Lan càng ôm chặt em mình hơn. Dòng nước mắt đã tuôn ra thành dòng:
– Không, em không được đi đâu hết, ở lại với chị đi!
Ngọc Mi vẫn cố gắng gỡ tay chị mình ra, đôi mắt con bé cũng đỏ hoe:
– Không được đâu, chị làm vậy mọi chuyện cũng không thể thay đổi được!
Bênh cạnh, nội của nàng vẫn giở giọng cau có:
– Lan có nghe lời nội không, bỏ tay ra! Nếu không nội và em con sẽ trễ chuyến bay đó!
Ngọc Lan lắc đầu nguầy nguậy:
– Xin nội cho bé Mi ở lại đi!
Bà cau mày:
– Không được! Nội đã nói với con những gì con quên rồi sao?
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì nữa, con mau buông em con ra đi…
– Dạ, xin bà dừng lại cho!