Phần 81
Thú thật thì tôi chẳng biết nhận xét con bé thế nào nữa, trong nó toát ra một thừ gì đó vừa kiêu sa, vừa lạnh lùng nhưng có đôi lúc lại mang nét ngây ngô, hiền thục mà lại rất đảm đang của những cô gái Việt. Có lẽ từng ấy năm sống với bà nội vẫn chưa đủ để con bé chuyển hóa hoàn toàn mình được, đâu đó trong con bé vẫn còn mang được một nét tây phương khá lôi cuốn, nhất là chiếc kẹp tóc hình hoa thiêng diên vĩ đó, chắc chắn nó chính là vật đã giữ lại nét phương tây này cho con bé, chiếc kẹp tóc thật đẹp làm sao…
– Này, đừng có nhìn em với ánh mắt biến thái đó!
Đang bay bỗng, con bé ngay lập lập tức cho tôi rơi bệt xuống đất bằng một câu nói sắc lẽm.
– Ừ anh xin lỗi, sao em không vào trong ngủ mà ngủ ở đây?
– Thích ngủ ở đây đấy, không được à?
– À được chứ, hề hề!
– Thật là, anh ở đây đi, em vào rửa mặt đã!
Tôi nhấc đầu lên để con bé đứng dậy nhưng chẳng đứng được bao lâu con bé đã ngã bệt xuống ghế làm tôi hốt hoảng né ngay nhưng vẫn bị nó ngã trọn vào người đau điếng.
– Au da, cái gì vậy Mi, chết anh rồi!
– Xin lỗi, chân em bị tê, không được vững được, cảm giác như kiến bò vậy á!
Con bé cắn môi đáp líu ríu.
– Uầy, chắc là lúc nãy anh nằm đùi lâu quá nên bị tê đó!
– Cũng tại thấy anh tội quá đấy thôi, nếu không thì anh có mà sái cổ rồi!
– Ừ, cảm ơn em nhé, hì hì! Thôi thì cứ nằm đây cho đến khi nào hết tê vậy!
– Hừm, đồ lợi dụng!
Con bé cau mày lườm đi chỗ khác nhưng rõ ràng hai má của nó đã đỏ lựng lên thấy rõ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé như thế, gương mặt nhỏ nhắn không chút tỳ vết nay lại điểm thêm màu đỏ hồng làm nó trở nên xinh xắn lạ thường.
– Nè…
– Hả?
Nghe tiếng gọi con bé, tôi giật mình đáp gỏn lọn.
– Em gọi anh lên đấy có việc chứ không phải ngồi ngủ không đâu!
– Ừ, mà có việc gì vậy?
– Có đến hai việc lận, một đã không làm được rồi, còn một thì… ừm…
Đột nhiên giọng con bé trùn xuống.
– Sao thế chuyện buồn à?
– Không chuyện vui mà! Chị em hè này sẽ về đấy!
– Sao, Ngọc Lan hè này về à?
– Ừ phải, đợt điều trị đã thành công rồi, giờ chỉ cần theo dõi một thời gian thôi!
– Hay quá, vậy là Ngọc Lan sắp về rồi, haha!
– Bộ anh vui đến thế sao?
Bỗng dưng con bé nhìn tôi với đôi mắt có chút ương ướt.
– Thì Ngọc Lan về phải mừng chứ, tin vui mà!
– Ừ, tin vui mà, hì!
– Em sao thế, tự dưng giọng run run vậy?
– Không đâu, chắc tại đói quá thôi! Giờ trễ giờ anh về đi, ba mẹ em sắp về rồi đấy!
– Ủa sao thế, còn chuyện kia là gì, sao em không nói luôn?
– Chuyện kia à, thôi giờ còn nói làm gì nữa?
– Nhưng rốt cuộc là sao?
– Anh muốn nghe chứ gì, đáng lẽ ra em gọi anh lên đây để đi dạo cùng, nhưng anh lại vác cái bộ dạng say xỉn qua đây, lại còn ngủ cả ngày nữa, giờ thì ba mẹ em gần về rồi, còn đi dạo gì được!
Giọng của con bé trở nên đanh đá đến lạnh người, nhưng tôi không phủ nhận rằng mình đã làm sai. Đúng thật là tôi đã ngủ khò ở nhà con bé cả buổi mà, lại còn nằm trên đùi nữa chứ. Giờ này tôi chẳng biết làm gì hơn là đặt tay lên vai của con bé mà dịu giọng xin lỗi:
– Ừ, anh xin lỗi mà, em đừng giận, sau này có dịp anh sẽ bù cho nhé!
– Bù gì chứ, còn dịp nào nữa!
– Qua tết là cắm trại rồi, sẽ nhanh thôi, hề hề!
– Đúng là mặt dày chuyện gì cũng cười được! Thôi tha cho anh đấy, chẳng trách làm gì, giờ trễ rồi anh về ăn cơm tắm rửa đi!
– Có thật là em không giận không?
– Không đâu, giận làm gì cho tốn sức, ngày tết còn dài!
– À, ừm vậy anh về nghen! Bé con ăn tết vui vẻ!
– Muốn chết sao, về nhanh đi!
Con bé chu mỏ giậm chân xuống đất một cái phịch tỏ vẻ bực tức khi tôi lại lôi cái tên bé con ra xưng với nó.
Và đó cũng là những hình ảnh cuối cùng của con bé trong ngày hôm nay. Tôi dong xe thẳng tiến về nhà sau khi tạm biệt con bé ở cổng, trông mặt nó chẳng hề vui tý nào cả. Cũng đúng thôi nếu tôi có rũ đứa bạn nào về nhà mà nó lại lăn ra ngủ khò có khi đã ăn mấy cốc của tôi chứ ít. Thôi thì mai mốt có dịp rảnh thì bù cho nó một ngày đi chơi vậy, khổ gì đâu…
Trời chuyển chiều nắng nhẹ, tôi vẫn bon bon về nhà, giờ này xe cộ đã bắt đầu dập dìu trên đường đi chơi tết, xe túa ra từ những con hẻm, xe rẽ vào ngã tư đèn xanh tất cả tạo thành một cảnh tượng xô bồ thật đông đúc. Nhìn những đôi trai gái đèo nhau trên xe, tôi lại thấy có một chút nặng trong lòng, chắc là tôi lại nhớ đến những phút giây vui đùa bên Ngọc Lan vào những ngày này năm trước, cảm giác lúc đó rất vui, rất hạnh phúc khi lúc nào tôi cũng được nhìn thấy đôi mắt xanh trong veo đó, nhưng giờ thì chỉ có một mình tôi với cái tết buồn bã này thôi, chắc tôi nay lại ngồi xem TV cho đến khuya rồi lại ngủ quên lúc nào chả biết.
– Két… thằng nhóc này mày muốn chết à?
Tôi giật mình phanh két xe lại khi thấy chiếc xe máy lao từ trong hẻm ra, nó cũng làm cắt đi luồn suy nghĩ của tôi đưa tôi trở về hiện thực khi nhận ra mình đã đi lố khá xa con đường tẻ vào nhà cả một đoạn dài ngoằn đến tận đầu cầu kênh Tẻ bên kia.
“Thây kệ, hè này Ngọc Lan sẽ về mà còn lo gì nữa chứ?”
Tôi mỉm cười tự trấn an rồi gồng chân đánh vòng về đường cũ để về nhà.
Tuy nhiên ngừng suy nghĩ đến Ngọc Lan, một hình bóng khác thân thương hơn lại xuất hiện trong đầu tôi lúc này, đó không ai khác là Lam Ngọc. Cũng chẳng phải vì dạo gần đây tôi vừa tìm thấy gấu bông của nàng mới thế đâu, có lẽ đã từ lâu lắm rồi chắc là từ lúc tôi với nàng còn ngồi trong mái hiên ở đêm valentine năm trước. Kể từ lúc đó hình ảnh một Lam Ngọc với nụ cười rạn ngời càng hiện rõ trong tôi hơn bao giờ hết, cứ y như đóa hoa mọc trên băng vậy, đẹp vô cùng.
Và lần này với quyết tâm không đi nhầm đường, tôi bình tĩnh tẻ vào ngay khi khúc cua vừa xuất hiện. Tuy nhiên chẳng bình tĩnh được quá 5 phút, vừa đến cổng nhà, một bóng dáng cao cao với chiếc áo thun tím giản dị đã đứng đó từ đời nào, hình ảnh đó khiến trái tim tôi vốn êm đềm như mặt nước nay lại như trái banh được sút căng, văng tung tóe trong lồng ngực tôi muốn vỡ tung.
– Phong về rồi đó à?
– Ngọc… Ngọc hả?
– Gì thế, vẫn là Ngọc mà?
– Sao Ngọc lại ở đây?
– À, vì hồi trưa thấy Phong bị say, chẳng biết có hết không nên sau khi về nhà được một lúc Ngọc mua nước mía đến cho Phong giải rượu này, Phong hết mệt chưa?
– À ừ, cũng hết rồi, cảm ơn Ngọc! Mà này…
– Gì thế?
– Ngọc đến từ lúc nào vậy?
– Chỉ mới đến thôi, Phong vừa về luôn đấy!
– Có thật không?
– Thật… thôi Ngọc về đây!
Nàng bối rối bỏ về nhằm che giấu một sự thật khiến nằng phải âm thầm chịu đựng, nhưng tôi đủ thông minh để có thể thấy được và không phải để nàng phải dấu giếm như vậy.