Phần 78
Theo như thông tin bọn tôi có được, nhà thầy khá khang trang nằm trên đường dẫn ra khu Phú Mỹ Hưng cách trường tôi không xa là bao, thế nên chỉ đạp chừng 30 phút, chúng tôi đã tới đúng địa chỉ mà thằng lớp trưởng hướng dẫn.
Đó là một căn nhà hai lầu tương đối rộng với màu xanh nhạt ưa nhìn.
Nhưng để chắc chắn là mình đến đúng địa chỉ, bọn tôi rụt rè bấm chuông và hồi hộp chờ đợi người ra mở cổng.
Khỏi phải nói khi thấy đích thân thầy chủ nhiệm mang dép lẹp xẹp ra mở cổng, bọn tôi cứ lồng lên như điên dại muốn rộn cả một khu phố, nhìn cái cổng nhà thầy rung bần bật theo nhịp lắc của tụi nó mà tôi phát sốt.
– Trời ơi, nhà thầy nuôi con chó bự quá, nhỡ nó cắn thì sao!
Phú nổ nhìn con chó nhà thầy cuốn quýnh.
– Cắn tía cưng, con chó con mà cũng giãy đong đỏng.
– Ai biết mạy, hế hế!
Nhưng khi nhìn vào khoảng thềm rộng trước nhà thầy, bọn nó lại chạy rần rần lên:
– Đứa nào dô sau đóng cổng!
Tất cả tạo thành một cảnh tượng khủng khiếp trong nhà thầy khi cả thẩy gần hai chục đứa lao vào nhà thầy như hổ đói.
Cuối cùng người đóng cổng không ai hết chính là Phú nổ, người bày ra cái trò này. Đáng lẽ nó là người vào trước tiên ấy chứ nhưng vì bị tụi Toàn phởn ôm nó quăng ra cổng nên mới trở thành người vào sau cùng. Nhìn nó đóng từ từ cánh cổng mà bọn tôi phát bực:
– Ê tụi mày ra phụ coi, nặng quá chắc tao chớt!
– Giả nai hả mày, cái cổng nhẹ hều đẩy phát là xong rồi!
– Ê, Kiên mày ra đây tao nói này nghe nè!
– Gì mày, dụ tao ra đóng cổng à, tao đâu có ngu!
– Đù, nay hết lảng rồi hen!
– Chớ sao, tết nhất rồi bố phải khác!
– Tại tao thấy bà bán xôi ngoài này tính kêu mày thôi!
– Đâu, xôi đâu, bố chưa ăn sáng!
– Chết tía mày nha con, dô sau đóng cổng đê, hế hế!
Kiên lảng vừa chạy ra, Phú nổ đã lao vút vào như tên bắn làm nó chẳng kịp trở tay chỉ biết đứng tru tréo:
– Tổ bà mày gạt bố!
– Cái này là ngu thì chết chứ bệnh tật gì, hế hế!
– Thôi mấy đứa, vào phụ thầy chuẩn bị đồ ăn đi!
– Dạ, cái này để em lo cho! – Rồi Toàn phởn lại quay sang mấy nường – A mấy bạn nữ vào phụ chuẩn bị đồ ăn gì kìa!
– Xời, có vậy cũng bày đặt, tụi tui vào chuẩn bị thì tụi ông ở đây làm gì!
– Thì, ngồi chơi chứ làm gì!
Kiên lảng ngây ngô.
– Thôi mày lảng quá, ngồi chơi là thế vẹo nào? Phải nói là ngồi chuẩn bị thử món ăn!
– Thôi đi mấy ông, làm biếng mà còn màu mè!
– Uầy, cứ vào chuẩn bị đi, có cần phụ gì thì hú tiếng tụi tui chạy vô!
– Rồi, chờ đấy!
Cuối cùng tụi tui cũng thuyết phục được đám con gái trong lớp vào trong nấu ăn. Hôm nay thì bọn tôi cũng đã chuẩn bị trước một số nguyên liêu mang từ nhà lên rồi nên không sợ sẽ thiếu đồ ăn đâu, chỉ sợ tụi nó làm không ra gì phá hết mồi ngon thôi, tới lúc đó lại khổ.
Trong khi đó, bọn tôi bắt đầu tranh thủ khám phá khuôn viên xung quanh nhà thầy. Nó thật rộng với các chậu bonsai và mấy hòn non bộ đẹp tuyệt, cả đám con trai tụi tôi tha hồ mà trầm trồ:
– Đẹp ghê tụi mày, nhà tao mà có cái này tha hồ lấy le với gái nghen!
– Xời, mấy cục đá này nhà tao chất đống!
– Nổ vừa thôi bố, chất đống thì nhà mày chắc nó cuỗm sạch không còn cái nóc!
– Ê, mấy cái này mua nhiu cục, tao mua về nhà chưng coi!
– Hết thằng Phú rồi tới mày đâm bang nữa, hòn non bộ mà mày bảo cục này cục nọ hở, muốn đẹp thì bỏ ra không dưới 1 chai đâu nhé!
– Đù, ghê vậy? Tao còn tính xin ông thầy một cục về nhà chơi! Thôi chuyển qua bonsai vậy!
– Mấy cây đó à, giá cũng tầm vài triệu đấy!
– Thôi dẹp, đồ gì cũng tiền triệu giàu nứt lổ mũi!
Phú nổ lều bều đặt lại cái cây về chỗ cũ rồi nằm sãi lai lên thềm rên rỉ:
– Chán quá có trò gì chơi không bây!
– Trò à, hế hế… có ngay!
– Ế, tổ bà mày, không giỡn!
Phú nổ chưa kịp phản ứng, Toàn phởn đã nắm hai chân nó xoạc ra thọt một chân vào giữa mà ra sức kéo làm nó trố mắt la bài hãi:
– Ối, thằng cờ hó buông bố ra!
– Cho chừa cái tội kẹp bố vào cột điện nghe con!
– Không chừa đây làm gì nhau nào!
– À, chắc thằng này muốn sau này lấy chồng hở, hở?
Mỗi cái hở Toàn phởn lại dấn chân kéo mạnh về làm thằng Phú rú lên thảm thiết:
– Ahhh… thả bố ra nhanh!
– Có chừa không thì bảo!
– Chừa rồi, chừa rồi!
– Hề hề, phải ngoan thế từ đầu có tốt hơn không?
– Nhớ mặt mày nhe cờ hó, sau này bố không lấy vợ được tính sổ với mày!
– Sau này lấy vợ không sinh con được thì nhờ tao nhé!
– Hèm, Toàn ơi vào đây nói chuyện tý nào?
Chưa đắc chí được bao lâu, Toàn phởn lại tái mặt khi nghe tiếng bé Phương từ trong nhà gọi ra ngọt sớt. Nghe thế cả đám liền phởn mặt trêu nó:
– Chết tía mày nghe con, trời trả báo rồi, hế hế!
– Còn đứng đó nữa, dzô cho con Phương mần thịt kìa!
– Dẹp tụi mày đi, để tao tập trung vào chuyên môn nào!
Toàn phởn run rẩy bước vào nhà nơi có bé Phương đang hầm hầm đứng đợi, rất nhanh sau đó thằng Phú cùng thằng Khanh cũng lót tót theo sau hóng hớt, tôi nhìn theo mà chẳng thể nào nhịn được cười, nước mắt cứ ứa ra tèm lèm, sặc sụa. Phải rất lâu sau đó đám thằng Phú mới chạy tót ra thềm cười ha hả muốn bể cái nhà trước khi thằng Toàn ra với cái chân cà nhắc nhìn phát thương:
– Há há, té ra Toàn phởn hào hoa, đa tình lại sợ vợ!
– Tội cái thằng sợ vợ thiệt, hế hế!
– Sao sao kể tao nghe coi, chuyện gì mà vui thế?
– Đây, để tụi bố diễn cho coi!
Rồi thằng Khanh đứng lên giả giọng nữ cùng thằng Phú:
– Toàn, nói lại cho Phương nghe coi, nãy vừa nói sinh hộ cho ai cái gì đó!
– Ậy có đâu, Phương nghe lầm ùi đó!
– Lầm sao mà được, Phương nghe rõ ràng, Toàn chết bằm!
– Ối, cái chân tôi!
– Cho chừa cái tật ăn nói bậy bạ đi! Mốt hông thèm sinh con cho Phong đâu!
– Ê ê, câu đó lấy đâu ra thế, bố cho tụi mày một trận bây giờ!
– Hề hề giỡn tý làm ghê, Toàn sợ vợ!
– Sợ sợ tía cưng, tao đấm cho một phát bây giờ!
– À, cho thầy mượn một bạn nam vào phụ thầy bưng cái dàn karaoke trên lầu xuống với!
Thầy Tuấn vọng tiếng từ trên lầu xuống.
– Thầy kêu mày kìa Khang, ngủ suốt ngày!
– Ớ cái gì! Kêu gì đấy?
– Hỗn mày, thầy kêu lên lầu nãy giờ còn ngệt mặt ra được!
– Ờ ờ!
Lừa được thằng Khang, bọn tôi cứ bụm miệng nhịn cười thằng ôm bụng, thằng chảy cả nước mắt nước mũi làm Khang đinh ngờ ngợ ra được liền lao đến chúng tôi tả xung hữu đột tới tấp:
– Đệt cụ chúng mày, lừa bố à?
– Lừa đâu, ai biểu mày ngủ ngày làm gì rán mà chịu!
– Này mấy bạn nam có ai lên phụ thầy không đấy!
– Thầy kêu mày kìa Khang, lên lẹ đi!
– Thầy kêu mấy bạn nam chứ có kêu tao đâu, dụ nữa à?
– Thì… quỷ sứ… tao bê đê chứ bộ! Chỉ có mình thằng Khang là chuẩn men phải hông tụi bây… ủa lộn mấy bà!
– Ừ, phải ùi, anh Khang chuẩn men, đi phụ thầy đi anh!
– Đệt, nhớ mặt tụi bây nghen!
Cuối cùng mặc dù có vẻ miễn cưỡng nhưng nó vẫn phải lên lầu phụ thầy để chứng tỏ độ chuẩn men của mình.